Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1177: Đều Phải Có Trách Nhiệm





- -----
Chương 1180: Đều phải có trách nhiệm.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải con bé đang ở chỗ ông nội sao, sao lại xuất hiện ở đường Cổ Tuyền chứ?”
Đường Cổ Tuyền là con đường ngắn nhất từ nhà cũ đến khách sạn Ngự Cảnh, có điều đoạn đường này cách trung tâm thành phố rất xa, cách tập đoàn Như Anh lại càng xa.
Khi ấy tập đoàn Như Anh xảy ra chuyện, Thích Đông Thành, ông cụ Thích cùng Thích Ngữ Anh lòng nóng như lửa đốt, đều vì chuyện của công ty mà bận tối tăm mặt mũi, sao có thể vô cớ đến đoạn đường khác chứ?
Mộ Thiển mím mím môi, nghiêng đầu nhìn sang Mặc Cảnh Thâm, dường như không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Mặc Cảnh Thâm có thể cảm nhận được tâm tình của Mộ Thiển, cũng biết cô đang lo lắng điều gì.
“Tại sao không nói chuyện?”
Thích Ngôn Thương nhạy bén cảm giác được sự tình không đúng lắm, nhíu lông mày lại, một phát chế trụ bờ vai Mặc Cảnh Thâm: “Anh cả, anh nên biết Ngữ Anh quan trọng với em đến thế nào, nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Từ lúc ánh mắt và biểu cảm của hai người, Thích Ngôn Thương khẳng định, chuyện lần này tuyệt đối không đơn giản là sự cố bất giờ.
Mặc dù náo loạn với người nhà họ Thích rồi, nhưng trong lòng Thích Ngôn Thương, Thích Ngữ Anh vẫn là em gái của anh ta, người em gái duy nhất.
Cho dù hôm qua Thích Ngữ Anh tát anh ta một cái tát, anh ta cũng không để trong lòng.
Tập đoàn Như Anh ầm ĩ đến bước đường ngày hôm nay, anh ta hổ thẹn nhất chính là với Thích Ngữ Anh, bởi vì một tay anh đã hủy đi căn nhà ấm áp mà cô muốn.
Chỉ có điều Thích Ngôn Thương quá hiểu tính cách ông cụ Thích, nếu có vài chuyện không xử lí, vậy thì hậu quả sau này rất vô tận.

“Ngôn Thương, cậu bình tĩnh lại đi.”
“Con mẹ nó sao em có thể bình tĩnh được? Người bên trong đó là em gái của em, Thích Ngôn Thương em chỉ có duy nhất một người thân, con bé còn trẻ như vậy, lại là một cô gái yêu cái đẹp đến thế, bây giờ mất chân rồi, anh bảo nửa đời sau của con bé sẽ phải đối mặt thế nào?”
Tâm tình Thích Ngôn Thương có chút sụp đổ, lập tức đẩy Mặc Cảnh Thâm ra, điên cuồng gầm lên một trận đến mức vành mắt đỏ ửng.
Mộ Thiển chưa từng gặp Thích Ngôn Thương bị mất khống chế như vậy, cho dù chuyện của Phương Nhu ngày trước, anh cũng chưa từng như thế.
Đương nhiên, cũng chưa bao giờ giận Mặc Cảnh Thâm như thế.
Mặc Cảnh Thâm hiểu được tâm tình của Thích Ngôn Thương, anh không hề tức giận, chỉ là nói giọng trầm thấp: “Hôm nay là ngày đính hôn của Mộ Ngạn Minh và Cố Nhụy, không biết là chuyện gì mà Ngữ Anh xông vào hội trường đính hôn muốn ngăn hai người đó...”
“Chết tiệt, lại là Mộ Ngạn Minh!”
Thích Ngôn Thương híp mắt lại, cả người trầm trong một cỗ sát khí nồng nặc lệ khí.
Anh ta ngẩn ra hai giây, rồi lập tức vòng qua người Mặc Cảnh Thâm đi về phía thang máy.
Mộ Thiển đương nhiên biết anh ta muốn làm gì, lập tức chạy lên trước một bước, ngăn trước mặt anh ta: “Thích Ngôn Thương, chuyện này không thể trách anh tôi được!”
“Tránh ra!”
Vẻ mặt Thích Ngôn Thương giận dữ, ánh mắt lạnh lùng như băng, nhưng sâu trong đồng tử lại đang ấp ủ một trận mưa gió, dâng lên gió to bão lớn.
“Anh có biết anh tôi thích Thích Ngữ Anh không, anh có biết tại sao anh tôi lại vội vàng đính hôn với Cố Nhụy, lại từ chối Thích Ngữ Anh ngay tại hiện trường đính hôn không? Chuyện này, không đơn giản là lỗi của mình anh tôi!”
Mộ Thiển không hề ngốc, có chững chuyện mặc dù Mộ Ngạn Minh không nói, nhưng không có nghĩa là cô không biết.
Huống hồ bên cạnh Mộ Ngạn Minh còn có Mộ Điềm Tư, rất nhiều chuyện Mộ Điềm Tư đều nói cho cô biết, cô ít nhiều cũng đoán ra được một vài điều.
Nghe vậy, đồng tử anh chấn động, mày nhíu lại, mím chặt môi, không có nói thêm lời nào.

“Đừng nói hai người nhà họ Thích các người nữa, lúc trước ngăn cản bọn họ ở cùng nhau cũng có anh, cũng có tôi.

Chúng ta đều có trách nhiệm!”
Mộ Thiển biết Mộ Ngạn Minh cùng Cố Nhụy kết hôn không được coi là mỹ mãn, nhưng cô biết rõ, nếu lấy thân phận Mộ Ngạn Minh vào ở rể nhà họ Thích, tuyệt đối không thể sống hạnh phúc được.
Bởi vì, từ Mặc Cảnh Thâm đây, Mộ Thiển sớm đã đoán ra được thân phận của Thích Ngôn Thương, biết rằng anh ta rất có khả năng không phải con nối dõi của nhà họ Thích.
Nếu anh ta không phải con nối dõi nhà họ Thích, vậy sau này người kế thừa tập đoàn Như Anh sẽ là Thích Ngữ Anh, mà nếu Mộ Ngạn Minh muốn kết hôn với Thích Ngữ Anh, thì chắc chắn là phải ở rể nhà họ Thích.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Nhà họ Thích nhà to nghiệp lớn, Mộ Ngạn Minh từ trong xương tủy có sự kiên cường bất khuất, sao có thể cúi đầu trước mặt người nhà họ Thích được?
Lại thêm một điểm nữa, đó chính là nếu Mộ Ngạn Minh vào ở rể nhà họ Thích, mẹ anh ta Điền Quế Phân cũng không hề đồng ý.
Tất cả mọi thứ, tạo thành cục diện bây giờ.
Mặc dù Mộ Ngạn Minh có sai, nhưng không thể hoàn toàn trách anh ấy được.
“A Thiển nói rất đúng.


Ngôn Thương, cậu bình tĩnh lại chút, bây giờ Mộ Ngạn Minh đã đính hôn với Cố Nhụy, kết thúc như vậy mới là kết quả tốt nhất.

Cậu cũng biết tập đoàn Như Anh sớm muộn cũng là của Thích Ngữ Anh, người nhà họ Thích sẽ không đồng ý để Mộ Ngạn Minh ở rể nhà họ Thích, càng không đồng ý Thích Ngữ Anh gả đến nhà họ Mộ.”
Mặc Cảnh Thâm động viên Thích Ngôn Thương.
Tập đoàn Như Anh.
Như, Diêu Nguyệt Như.
Anh, Thích Ngữ Anh.
Ông cụ Thích đối tốt quá mức với Diêu Nguyệt Như, cũng vô yêu chiều Thích Ngữ Anh, không khó nhìn ra sự yêu chiều trong đó.
Nhưng rõ ràng có những chuyện người ngoài cuộc biết rõ, kẻ trong cuộc lại ngu ngơ.
Bây giờ hoàn cảnh của Thích Ngôn Thương rất tồi tệ, nếu lúc này kể sự thật cho Thích Ngôn Thương, chỉ sợ cả người anh ta sẽ bị đả kích nặng nề.
Đứa con ruột qua đời, Phương Nhu rời đi, bản thân anh ta không phải con ruột nhà họ Thích, em gái mất một chân...
Tất cả của tất cả, người khó chịu nhất chính là Thích Ngôn Thương.
Mặc Cảnh Thâm thật sự không muốn nhìn anh ta cứ thế khó chịu nữa.
Hai tay Thích Ngôn Thương nắm chặt, khớp xương lộp cộp lộp cộp kêu, cả người trầm trong sự phẫn nộ, toàn thân tức đến run rẩy.
Mộ Thiển há há miệng, mấy lần muốn mở miệng khuyên bảo Thích Ngôn Thương, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Ầm...!
Chỉ thấy anh đột nhiên quay người, nắm tay hung hăng đấm lên bức tường.

Nắm đấm anh cứ vậy đấm lên tường, đối mặt với bức tường, rũ đầu xuống, rất lâu sau cũng không có phản ứng gì.
Mộ Thiển vô lực lắc lắc đầu, đột nhiên cảm giác cảnh ngộ của Thích Ngôn Thương khiến người ta đau lòng.
Nắm đấm mạnh mẽ sức lực, nhưng cho dù nắm đấm có cứng nữa, cũng không địch nổi bức tường xi măng.

Có điều trong thời gian nháy mắt, bước tường chậm rãi chảy xuống những vết máu đỏ, máu tươi không ngừng chảy xuống, thuận theo bức tường mà xuống dưới, tí tách rơi trên mặt sàn, tạo thành một vũng máu nhỏ.
“Cảnh Thâm?”
Mộ Thiển thấy tình hình Thích Ngôn Thương, có chút lo lắng gọi tên Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm ôm lấy vai Mộ Thiển, nhìn cô lắc lắc đầu, biểu thị cô không cần quá lo lắng.
Bất luận nói như thế nào, Thích Ngôn Thương cũng là người từ mưa bom bão đạn đi ra, một chút máu với đau này, không địch nổi cơn đau trong lòng anh ta lúc này.
Không tính là gì cả.
Ba người cứ vậy yên tĩnh đứng trên hành lang.
Thích Ngôn Thương đứng một lát, sau đó bước đến ghế dài ngồi xuống, móc bao thuốc ra, rút lấy một điếu, một mình ở đó hút thuốc.
Bức tường trên hành lang bệnh viện treo biển báo "cấm hút thuốc", nhưng ai cũng không ngăn cản anh hút thuốc.
Bởi vì anh ngồi trên ghế dài, Mộ Thiển mới có thể thấy rõ ràng, vừa rồi tay của Thích Ngôn Thương đã dùng lực quá mạnh, máu thịt ở xương khớp ngón tay đã trở nên mơ hồ, bị thương rất nghiêm trọng.
Thậm chí đến cái tay đang kẹp điếu thuốc cũng không nhịn nổi mà run rẩy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dày vò dằng dặc, cuối cùng cũng đợi được cửa phòng cấp cứu mở ra.
Thời khác bác sĩ bước ra, ba người đồng thời bước lên trước, hỏi Cẩm Dung: “Sao rồi, Thích Ngữ Anh thế nào rồi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.