Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1201: Không Thể Đối Phó Với Tập Đoàn Như Anh





- -----
Chương 1204: Không thể đối phó với tập đoàn Như Anh.

Tại sao tất cả mọi thứ lại trở lên tồi tệ như vậy? Cô ấy tự hỏi mình.
Rõ ràng mọi thứ đều rất tốt đẹp, nhưng đến cuối cùng vậy mà lại biến thành tình huống thế này.
Tập đoàn Như Anh cái gì chứ?
Cô ấy hoàn toàn không muốn.
Trong hành lang, Thích Ngôn Thương ngồi trên ghế dài, trong tay cầm một điếu thuốc.
Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, Cẩm Dung đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh ta, vỗ vai anh ta: “Người anh em, cậu không cần quá nhiều tâm lý như vậy, cũng đã qua rồi.”
Anh ta không biết nên an ủi Thích Ngôn Thương thế nào, nhưng luôn có một số chuyện cần phải đối mặt.
“Ông cụ Thích luôn hy vọng Ngữ Anh sẽ thừa kế công ty.

Nhưng Ngữ Anh hoàn toàn không có hứng thú với công ty.”
Thích Ngôn Thương đưa điếu thuốc vào miệng, hút một hơi, trên bờ môi thở ra một làn khòi mỏng, thở dài nói: “Tôi...!cuối cùng vẫn không làm được.”
Không thể ra tay với tập đoàn Như Anh.
Cẩm Dung đặt tay lên vai Thích Ngôn Thương, dáng vẻ như hai người anh em tốt, cảm khái nói: “Anh lớn lên ở nhà họ Thích.

Cho dù ông cụ Thích có đối với anh thế nào, đều có ơn với anh, đừng nói là anh, đổi lại là bất kỳ người nào khác, cũng đều sẽ làm như vậy.”

“Nhưng nếu như người đó là hung thủ hại chết mẹ tôi thì sao?”
Thích Ngôn Thương đột nhiên nghiêng người nhìn Cẩm Dung, chất vấn.
Một câu hỏi khiến Cẩm Dung không thể trả lời được.
Cẩm Dung vẫn luôn thích pha trò ngẩn ra nhìn Thích Ngôn Thương, vậy mà lại một lúc lâu cũng không trả lời.
Trên môi mỏng của Thích Ngôn Thương nhếch lên một nụ cười chế nhạo, sau đó hút một hơi thuốc: “Nói ra thì người mà tôi có lỗi nhất có lẽ là Phương Nhu.”
Nếu như cái chết của mẹ không có bất kỳ quan hệ gì với Phương Nhu, vậy thì một mình cô ấy quả thật đã phải gánh chịu rất nhiều rồi.
“Vừa rồi anh nói cái gì, anh nói cái chết của mẹ anh có liên quan đến ông cụ Thích sao?” Cẩm Dung chất vấn.
Thích Ngôn Thương hất nhẹ tàn thuốc, lắc đầu: “Còn chưa chắc chắn, trước kia anh cả đã nhắc nhở tôi rất nhiều, chỉ là tôi không để ý mà thôi.”
Hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh nên có phòng bị với người nhà họ Thích, nhưng anh đều phớt lờ.
Hoặc có lẽ do niềm khao khát tình cảm gia đình tự tận trong đáy lòng anh, khiến anh không dám điều tra kỹ về phương diện đó.
“Sao lại như vậy chứ?”
“Đệt, nếu thật là như vậy, vậy có phải ông cụ Thích là...”
Nói xong, đột nhiên anh ta nhận ra lời mình sắp nói sẽ kích thích Thích Ngôn Thương, nên đổi lời, nói: “Ông cụ Thích không phải loại người như vậy.”
“Ha, không phải?”
Anh ta thở dài, dựa vào băng ghế, nhìn lên trần nhà.
Nhớ đến hồi anh ta bị đưa đến một ngôi trường hoàn toàn khép kín, thời gian suốt ba năm, nhà họ Thích không ai thèm ngó ngàng gì đến anh ta, ngoại trừ cho anh ta một số tiền sinh hoạt.
Lúc đó, anh ta thậm chí còn cảm thấy mình là một đứa trẻ không có người nào muốn.
Nếu như nói ông cụ Thích không phải là người tuyệt tình như vậy, vậy sao lại độc ác như vậy chứ?
Cho đến khi anh ta nhập ngũ, được bổ nhiệm là sĩ quan, có địa vị cao, năng lực được chính thực, mới được ông cụ Thích coi trọng, để anh ta về quản lý công ty.

Lúc trước anh ta không hề suy nghĩ gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, từ lúc anh ta bị ông cụ Thích ép quay về quản lý công ty, dường như không có cái gì.
Nhưng trên thực tế, lại làm tổn hại rất lớn đến năng lực phát triển của anh ta, kiềm hãm sự phát triển của anh ta, rõ ràng là anh ta có một không gian phát triển rất tốt, nhưng lại bị ép quay về tiếp quản công ty.
Lúc đầu anh ta còn cho rằng ông cụ có lòng tốt, nhưng đến bây giờ anh ta mới biết rằng mình bị lợi dụng, sau đó lại vứt bỏ như một đứa con rơi.
“Trong mấy anh em chúng ta, chỉ có anh và anh cả có tiền đồ vô hạn nhất, thật ra lại là đáng thương nhất.

Hầy, anh nói xem mặc dù Cận Ngôn thích Mộ Thiển, không thể theo đuổi được người con gái mà mình thích, nhưng cuối cùng cũng sống cuộc đời mà mình thích, du sơn ngoạn thủy, không quan tâm đến chuyện đời, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ mà.”
Bốn anh em bọn họ, có lẽ người đáng được ngưỡng mộ nhất chính là Tư Cận Ngôn.
“Đúng vậy, nếu như có thể, tôi cũng muốn đưa Phương Nhu đi du sơn ngoạn thủy.”
Nếu như có thể, anh ta thật sự muốn đem cả thế giới này cho Phương Nhu.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Tuy nhiên, anh ta không có năng lực như vậy, không thể cho Phương Nhu hạnh phúc, ngược lại lại bởi vì chuyện của mình mà gây ra cho Phương Nhu vô số nỗi đau.
Có một thời gian, Thích Ngôn Thương cảm thấy vô cùng tội lỗi, tự trách.
“Còn có cơ hội.

Đợi khi anh xử lý xong chuyện nhà họ Thích, anh muốn làm cái gì cũng không có ai cản trở nữa.”
Cẩm Dung an ủi Thích Ngôn Thương

“Viện trưởng, vừa rồi chúng ta vừa mới tiếp nhận một bệnh nhân bị tai nạn xe chảy rất nhiều máu, không có đủ người, anh mau qua xem thử đi.”
Lúc này, một y tá chạy đến gọi Cẩm Dung.
“Được, đến ngay đây.”
Cẩm Dung vỗ vai Thích Ngôn Thương: “Em đi làm việc đây, con mẹ nó, mỗi ngày đều phải làm việc không ngừng nghỉ.”
Anh ta bĩu môi, nhưng vẫn đứng dậy chạy qua.
Không làm việc này thì không biết việc này có những cái gì.
Khi làm bác sĩ riêng cho Mặc Cảnh Thâm thì vẫn có thể nhàn nhạ một chút, nhưng vừa đến bệnh viện, lại bận đến không thể thở được.
Đối với Cẩm Dung mà nói, điều anh ta hối hận nhất chắc là đi học ngành y.
Mặc dù cứu được vô số người, nhưng anh ta lại phải bận bịu cả ngày.
Biệt thự Ngự Cảnh.
“Thâm, em có chút lo lắng của ông nội.”
Không biết từ bao giờ, Mộ Thiển đã thân mật gọi ông cụ nhà họ Cố là “ông nội”.
Mặc Cảnh Thâm thấy sắc mặt Mộ Thiển không tốt, giơ tay xoa đầu cô, an ủi nói: “Em yên tâm đi, sau khi đến Ẩn Tộc, anh sẽ sắp xếp người chăm sóc ông cụ.

Ông cụ sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Hy vọng như vậy.”
Mộ Thiển vẫn rất không yên tâm.
“Đúng rồi, mấy ngày gần đây em có muốn ở cùng Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên không?”
“Tất nhiên là không thành vấn đề.”
“Vậy thì đi bây giờ luôn nhé.


Qua khoảng thời gian nữa phải đi Ẩn Tộc rồi, lần này đi...!không biết bao giờ mới có thể về được.”
“Anh đã bảo người làm thu dọn hết đồ rồi, có thể đi bất cứ lúc nào.”
Nghe Mặc Cảnh Thâm nói như vậy, Mộ Thiển không thể tin được nhìn anh: “Sao anh biết em muốn về?”
Người đàn ông nhún vai: “Anh cũng không chắc em muốn về lúc nào, nhưng anh biết gần đây em sẽ muốn về.”
“Thâm, anh thật tốt.”
Mộ Thiển hạnh phúc cười, ôm cổ Mặc Cảnh Thâm: “Anh sẽ chiều chuộng em cả đời này chứ?”
Mặc Cảnh Thâm giơ tay nhéo mũi cô: “Em là bà Mặc của anh, anh không chiều chuộng em, thì chiều chuộng ai chứ?”
Nghe vậy, Mộ Thiển cười vô cùng vui vẻ.
Ngồi trong phòng khách một lúc, Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm cùng nhau rời khỏi biệt thự Ngự Cảnh.
Khi đi ngang qua trung tâm thương mại, Mộ Thiển kéo Mặc Cảnh Thâm đi mua quà cho Mặc Tiêu Tiêu, Mặc Quân Dư, bà Mặc và hai đứa nhỏ.
Cuối cùng một đống đồ lớn được nhét vào trong xe của Hàn Đống.
Từ sau khi Hàn Triết bị đánh thì vẫn luôn nghỉ ngơi, gần đây cũng để em trai Hàn Triết là Hàn Đống đi theo bọn họ.
Khi bọn họ đến trang viên Đế Cảnh thì đã rất muộn rồi.
Khi ba người bọn họ đi vào trong, hai đứa nhỏ và Mặc Tiêu Tiêu, bà Mặc, đang ngồi ở phòng khách xem tivi.
“Bà chủ, cậu chủ và cô chủ về rồi ạ.”
Người làm đi vào nói với bà Mặc một tiếng.
Mấy người quay đầu lại nhìn thấy Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đã đi vào rồi.
“A, mẹ ơi.”
“Hi hi, mẹ, ba, sao hai người lại trở về vậy?”
Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo nhìn thấy Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm thì lập tức chạy đến, cười không thể khép miệng được.
Cho dù bọn trẻ đã mười tuổi rồi, nhưng khi nhìn thấy ba mẹ thì vẫn bộ lộ sự hồn nhiên và đáng yêu của trẻ con..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.