- -----
Chương 1220: Bí mật của Ẩn tộc.
Ngay sau đó, cô nảy sinh mâu thuẫn với Mặc Cảnh Thâm, lại bị ông cụ Mặc hãm hại bỏ đá xuống giếng, cô lái xe rời khỏi Hải Thành thì bị người ta đuổi giết trên đường, rơi xuống biển sâu lâm vào hôn mê.
Sau khi cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trên đảo Vô Danh rồi.
Ngây ngốc ở đảo Vô Danh và nước C bốn năm trời, sau đó bị Cố Khinh Nhiễm tặng cho một món quà nhỏ.
Lúc trước vì muốn khống chế cô, anh ta đã bắt cô uống một loại thuốc có thể dễ dàng khống chế tự do của người khác, thẳng đến bốn năm sau đó mới đưa cô về Hải Thành lại.
Mộ Thiển theo bản năng đưa mắt nhìn về Mặc Cảnh Thâm thì thấy Mặc Cảnh Thâm đang nhìn lại mình.
Theo ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển đại khái hiểu được anh muốn cái gì.
Vài năm trước, Cố Khinh Nhiễm bị ông cụ trong nhà ra lệnh ném cô đến đảo Vô Danh, đồng thời tạo ra các bằng chứng giả chứng mình cô đã tử vong.
Ông cụ của nhà họ Cố là người của Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ phục tùng mệnh lệnh của Thượng Quan Uyển Nhi.
Cho nên, năm đó ý tưởng ném cô đến đảo Vô Danh không phải vì huấn luyện cho cô mà mục đích thật sự là ngăn cản cô kết hôn với Mặc Cảnh Thâm.
Có thể đưa ra kết luận như vậy vì thời gian đó bọn họ liên tục hạ sát thủ với Mặc Cảnh Thâm nhưng không thành công.
Bởi vì họ không thể đoán được thực lực phía sau Mặc Cảnh Thâm mạnh đến thế nào.
Càng không tính đến được Mặc Cảnh Thâm có khả năng ra vào đảo Vô Danh, hơn nữa những ngày sau đó, anh cải trang giả dạng thành Diêm Liệt, ở cùng cô một thời gian rất dài.
Cùng lúc đó, Mộ Thiển cũng nhận ra một điều có lẽ Mặc Cảnh Thâm không biết nguồn gốc mọi chuyện năm đó có dính líu đến người của Ẩn tộc.
Không chỉ mỗi anh, sợ rằng ngay cả Cố Khinh Nhiễm cũng chẳng hay biết gì bao nhiêu năm nay.
Cô nhớ rất rõ ràng, ban đầu lúc mới trở lại Hải Thành, ông cụ Cố đối xử với Cố Khinh Nhiễm không có nhiều thiện cảm cho lắm, mà Cố Khinh Nhiễm cũng thực sự kiêng kị ông cụ Cố.
Cho đến khi cô bị bắt trở lại để kết hôn, thì quan hệ của ông cụ Cố và Cố Khinh Nhiễm mới hòa hoãn lại.
Là bẫy.
Bẫy trung cuộc.
Mộ Thiển bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, chính xác là mệt chết đi được.
“Không phải bọn tôi làm.”
Mặc Vân Kính nói thẳng.
Mộ Thiển híp mắt lại, vẻ mặt có chút đăm chiêu, nhưng không tiếp tục truy hỏi đến cùng vấn đề này nữa: “Nếu Thượng Quan Tuyết có thể kết hôn với người của quốc gia C, vậy mọi người trực tiếp làm đám hỏi là được không phải sao? Thượng Quan Uyển Nhi còn trẻ như vậy, các người cứ yên tâm để bà ta kế thừa vị trí tộc trưởng Ẩn tộc là được, cần gì phải phí thời gian ở chỗ tôi?”
“Năm đó lúc mẹ cháu rời khỏi Ẩn tộc, bà ấy đã sớm bị xóa tên khỏi vị trí ứng cử viên tộc trưởng kế tiếp rồi.”
“Nếu đã bị xóa tên, tôi càng không có tư cách trở thành tộc trưởng Ẩn tộc.”
“Không, vẫn còn cơ hội.”
Thượng Quan Phượng Mẫn nói tiếp: “Chị em của mẹ cháu tổng cộng có bốn đứa.
Đứa thứ ba hiện tại đang là vương phi của quốc vương nước C, chỉ tiếc hiện tại con bé đã bệnh nặng, tình hình nguy kịch.
Đứa thứ hai vẫn luôn quy ẩn ở Hải đảo, không có mấy người biết đến sự tồn tại của nó.
Đứa út thì đã qua đời từ rất lâu rồi.
Chỉ cần tuyên bố với mọi người cháu là con gái của con bé, thì có thể kế thừa chức vị tộc trưởng.”
“Vậy thì tìm người khác cũng được mà, vì sao nhất định phải là tôi?”
Mộ Thiển không khó hiểu hỏi.
“Không phải tất cả mọi người đều có thể kết thừa chức vị tộc trưởng, phải là người có năng lực thúc giục cổ mẫu, lúc đầu mọi người đều cho rằng hai chị em cháu đều có thể thúc giục cổ mẫu được nhưng một lần ngoài ý muốn liền phát hiện Tuyết không thể thúc dục mẫu cổ được, hoàn toàn không có tư cách làm tộc trưởng.
Cho nên lần mà Mặc Cảnh Thâm gặp chuyện không may kia, mẹ cháu mới mượn cơ hội thúc dục cổ độc trong cơ thể cháu, sau đó xác định được cháu có tư cách làm tộc trưởng Ẩn tộc.”
Nghe được những lời này của Thượng Quan Phượng Mẫn, đáy lòng Mộ Thiển nổi trận lôi đình.
Tuy những chuyện này cô sớm đã biết cả rồi, nhưng nghe lại một lần nữa vẫn khiến người ta lửa giận khó tiêu.
“Nói như vậy cũng không quá hợp lý nhỉ? Mặc Viên, không, là Thượng Quan Đông Thành hơn mười năm trước đã bắt đầu thiết kế bẫy rập muốn tính kế tôi.
Còn Thượng Quan Tuyết thì sao, tại sao cô ta chỉ nhằm vào tôi?”
“Đó là bởi vì sau khi Thượng Quan Tuyết sinh ra đã được ôm về Ẩn tộc, nuôi dưỡng dưới gối dì Hai của cháu.
Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng Thượng Quan Tuyết là con của dì hai cháu.
Chính là Thượng Quan Đông Thành.”
Thượng Quan Phượng Mẫn cho cô một lời giải thích thỏa đáng.
Nói như vậy thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải đáp rồi.
Cô nhớ cái thời điểm biết được thân thế của bản thân, ông cụ Cố có nói qua, mẹ của cô hạ sinh song bào thai, là nữ, nhưng đứa nhỏ đã chết lúc vừa chào đời.
Chuyện này ông cụ Cố buột miệng nói ra một lần, cô cũng không để ý lắm, về sau cũng dần quên mất.
Cho đến khi bản thân mang thai, vẫn là song thai cho nên cô mới nghi ngờ lúc mẹ mang thai tình hình đặc biệt, có thể cũng là sinh đôi, sau đó còn đặc biệt chạy đến tìm Thượng Quan Đông Thành chất vấn một phen.
Thượng Quan Đông Thanh nói là có một đứa, công bố với mọi người là đã chết nhưng có vẻ như vẫn còn sống.
Một khắc kia, cô mới giật mình nhớ ra lời của ông cụ Cố, nói rằng lúc trước mẹ cô hoài thai một cặp song sinh, nhưng lúc sinh hạ thì một đứa đã chết.
Bây giờ xem ra chẳng phải sinh ra chết, mà là bởi Thượng Quan Tuyết bị ôm về Ẩn tộc, giao cho em gái của Thượng Quan Uyển Nhi nuôi nấng.
Chân tướng rõ ràng, Mộ Thiển cũng không có cảm giác vui vẻ gì, ngược lại chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ.
Còn sống thật mệt mỏi.
Cả đời đều bị người khác sắp đặt, nắm giữ sinh tử cùng vận mệnh của bản thân.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Cho dù tôi có làm tộc trưởng Ẩn tộc hay không thì người khác cũng có thể làm.
Hơn nữa, bây giờ là thời đại dân chủ tự do, khác nhau ở cái Ẩn tộc mà thôi, còn thật muốn duy trì cái chế độ thừa kế đó sao?”
Mộ Thiển thấy được tư tưởng quá mức bảo thủ cực đoan của bọn họ.
Rõ ràng Thượng Quan Uyển Nhi mấy năm nay đều sống ở bên ngoài, tại sao không khuyên Thượng Quan Phượng Mẫn một câu nào chứ?
“Chế độ vị trí tộc trưởng phải thừa kế bởi vì nó liên quan đến người kế thừa vị trí tộc trưởng, trong cơ thể người đó có máu huyết có thể dung hợp với mẫu cổ.”
“Thứ đấy dùng để làm gì chứ?”
“Bởi vì…”
Thượng Quan Phượng Mẫn nhíu mày, sắc mặt có chút mất tự nhiên, một giây kia trên mặt bà mất đi hơi thở sắc bén, cả người đột nhiên trở nên tang thương vô tận, ngay cả âm thanh nói chuyện đều trở nên nghẹn ngào..