Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1218: Đe Dọa Của Nhà Thượng Quan





- -----
Chương 1221: Đe dọa của nhà Thượng Quan.

Dường như Thượng Quan Phượng Mẫn có điều gì khó nói, hơi hé môi muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
“Thiển, con không cần phải biết nhiều chuyện như vậy.

Việc con cần làm bây giờ chính là giúp đỡ chị con chữa bệnh, để nó và vương tử nước C thành hôn, con kế thừa chức vị tộc trưởng Ẩn Tộc là được rồi.”
Mặc Vân Kính im lặng một lúc nói.
Điều đó có nghĩa là, hoàn toàn không muốn để Mộ Thiển biết quá nhiều chuyện của Ẩn Tộc.
“Xin lỗi, tôi sẽ không đồng ý với mọi người.”
Nếu như bọn họ đã không có thành ý, đương nhiên Mộ Thiển sẽ không đồng ý điều kiện của bọn họ,
“Sao con lại cứng đầu như vậy? Ở cùng Mặc Cảnh Thâm thì có gì tốt chứ? Nếu như con có thể ngồi vững vị trí tộc trưởng Ẩn Tộc, mặc dù không thể hô mưa gọi gió nhưng cũng có thể đứng trên vạn người.”
Thượng Quan Uyển Nhi thuyết phục Mộ Thiển.
“Ha ha ha.”
Nghe thấy bà ta nói như vậy, Mộ Thiển không nhịn được cười, chế giễu lắc đầu: “Đứng trên vạn người?”
Lúc đầu khi vào Ẩn Tộc, cô còn cảm thấy Ẩn Tộc là một thế giới thần tiên, khiến người ta lưu luyến không thể rời đi được.
Nhưng bây giờ xem ra người Ẩn Tộc quá cổ hủ, lạc hậu, vẫn luôn giữ tư tưởng của trăm năm trước.
Cái gì mà đứng trên vạn người?
Bây giờ đã sớm là xã hội nam nữ bình đẳng rồi.

“Đừng nói là một vị trí tộc trưởng Ẩn Tộc, cho dù là tổng thống thì có làm sao chứ? Cái mà Mộ Thiển tôi muốn chính là cuộc sống đơn giản, bình yên, an ổn, thoải mái, bà có hiểu không?”
Cô đưa tay lên ôm ngực, đôi mắt thương cảm nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, lại nói: “Không, tôi không nên hy vọng bà sẽ hiểu tôi.

Bởi vì bà chưa bao giờ muốn hiểu tôi, hoặc là bà chỉ hy vọng tôi đi theo con đường mà các người đã đặt ra.

Nhưng tôi là con người, là một người sống, có máu có thịt, không phải con rối của các người.

Về phần Thượng Quan Tuyết, nếu có thể cứu trong phạm vi năng lực của tôi, thì đương nhiên tôi sẽ cứu, nhưng chuyện Ẩn Tộc bà nghĩ cũng đừng nghĩ đến, tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Mộ Thiển nói rõ thái độ của mình, cô hoàn toàn không muốn làm tộc trưởng Ẩn Tộc cái gì cả.
“Nhưng trước khi cứu Thượng Quan Tuyết, các người phải loại bỏ hoàn toàn độc trong người tôi và Thâm.

Nếu không, tôi không có cách nào để giúp các người cả.”
Lựa chọn đến Ẩn Tộc, cô và Mặc Cảnh Thâm đã mất rất nhiều quyền chủ động và thương lượng, bây giờ cách duy nhất là dựa vào con át chủ bài Thượng Quan Tuyết thôi.
Cảm nhận được sự quan tâm của người phụ nữ đối với mình, trong lòng Mặc Cảnh Thâm ấm áp, cảm động đồng thời có chút đau lòng cho cô.
Anh nắm chặt lấy tay cô, mới phát hiện tay cô có chút lạnh.
Mặc Cảnh Thâm nắm tay trái của cô vào trong tay mình, hai tay ôm lấy, giống như muốn sưởi ấm bàn tay nhỏ bé của cô, nhưng lại giống như âm thầm tiếp thêm sức lực cho cô.
“Chức vị tộc trưởng chính là của cháu, từ khi cháu bước vào đây thì đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”
Thượng Quan Phượng Mẫn phát hiện thái độ của Mộ Thiển rất cứng rắn, bà ta lấy cứng đối cứng, càng dùng thái độ lạnh lùng hơn cảnh cáo cô.
“Thế nào cũng được.”
Câu trả lời của bà ta nằm trong phạm vi dự đoán của Mộ Thiển, cho nên không có bất kỳ bất ngờ hay tức giận nào, ngược lại rất bình tĩnh, trên môi nở một nụ cười nhẹ: “Nếu như không thể rời khỏi Ẩn Tộc, vậy thì có khác gì cái chết đâu chứ? Tôi và Thâm đều là những người đã chết một lần, còn quan tâm đến những thứ này sao? Các người quá xem thường chúng tôi rồi.”

Sợ cái gì chứ.
Trước khi vào Ẩn Tộc, điều mà Mộ Thiển lo lắng nhất chính là sẽ bị người Ẩn Tộc giữ lại ở Ẩn Tộc, vĩnh viễn không thể rời đi.
Nhưng cuối cùng vẫn là kết quả như vậy.
“Huống hồ, bà còn có thể có bao nhiêu thời gian chứ? Cho dù bà có đợi được thì Thượng Quan Tuyết cũng không thể đợi được.”
Mộ Thiển lại bổ sung thêm một câu.
Câu này của cô đã đánh trúng điểm đau của Thượng Quan Uyển Nhi.
Sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi trầm xuống, tức giận: “Mộ Thiển, con có biết con đang nói cái gì không? Bọn họ là chị ruột và bà ngoại của con đấy.”
Lúc mới bắt đầu khi gặp Thượng Quan Uyển Nhi, là bà ta lấy thân phận “Daisy” quen biết với cô, cho đến khi phát hiện ra thân phận thật sự của cô, cũng chưa thấy bà ta tức giận.
Bây giờ chỉ bởi vì một câu nói vừa rôi mà đã kích thích đến bà ta.
Mộ Thiển chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, trái tim chợt co rút lại, đau âm ỉ.
Rốt cuộc Thượng Quan Tuyết và Thượng Quan Phượng Mẫn mới là người mà bà ta quan tâm nhất.
“Ở trong phòng này, người thân duy nhất của tôi chính là Thâm.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Mộ Thiển hơi nâng đầu, thỏa đáng nói.
Cuộc nói chuyện của hai bên đi vào bế tắc, bầu không khí giương cung bạt kiếm, ai cũng không muốn lùi bước.
Thượng Quan Uyển Nhi không có cách nào nắm lấy Mộ Thiển, bất lực nhìn về phía Thượng Quan Phượng Mẫn, mày chau mặt ủ.
“Vậy cháu muốn thế nào mới đồng ý ở lại Ẩn Tộc?”
Thái độ của Thượng Quan Phượng Mẫn dịu xuống, ngay cả giọng nói của bà ta cũng giảm xuống rất nhiều: “Đợi sau khi cháu thừa kế chức vị tộc trưởng, thì cả Ẩn Tộc này đều sẽ là của cháu.


Chắc cháu biết, bởi vì địa lý của Ẩn Tộc đặc biệt, bao trùm một vùng rộng lớn, sở hữu tài nguyên dưới lòng đất vô cùng dồi dào.

Đến lúc đó, cháu sẽ giàu có, hưởng vinh hoa phú quý cả đời, không phải lo nghĩ gì cả.”
“Bà cảm thấy tôi là người thiếu tiền sao?”
Mộ Thiển chất vấn.
Một câu nói khiến Thượng Quan Phượng Mẫn không nói lên lời.
Quả thật.
Dựa vào giá trị bây giờ của Mộ Thiển, cô quả thật không thiếu tiền.
Cho nên dùng kho bạc của Ẩn Tộc làm mồi nhử hoàn toàn không có bất kỳ sinh lực nào.
“Vậy rốt cuộc cháu muốn thế nào?” Thượng Quan Phượng Mẫn vội rồi.
Mộ Thiển im lặng.
Quay đầu nhìn Mặc Cảnh Thâm, mím môi, do dự mấy giây, rồi mới nói: “Giới hạn của tôi, bà cứu tôi và Thâm, tôi cứu Thượng Quan Tuyết.

Vị trí tộc trưởng thì đi tìm cô ta.”
“Nói như vậy, chúng ta không thể thương lượng tiếp rồi?”
Sắc mặt Thượng Quan Phượng Mẫn đột nhiên thay đổi, phủ đầy băng giá.
“Đúng.”
“Nói như vậy, cháu không muốn cứu bạn cháu sao?”
“Bạn” trong lời nói của Thượng Quan Phượng Mẫn đương nhiên chính là Bạc Dạ.
“Bà đang uy hiếp tôi sao?”
Mộ Thiển bình tĩnh xử lý: “Đây chính là thái độ của các người sao?”
Cô nhướng mày, đứng dậy, nhìn Thượng Quan Phượng Mẫn, trong mắt không hề có một tia sợ hãi nào: “Thâm, em buồn ngủ rồi, tiễn khách đi.”

Nói xong, cô buông tay Mặc Cảnh Thâm ra, đi vòng qua ghế, trực tiếp đi vào phòng ngủ, sầm một cái đóng cửa lại.
“Cái gì vậy, sao lại có thái độ như vậy chứ? Cũng quá đáng lắm rồi.”
Thượng Quan Tuyết người luôn được mọi người coi như viên ngọc quý trong lòng bàn tay, làm gì đã phải chịu qua uất ức như vậy?
Càng chưa bao giờ nhìn thấy bà ngoại bị người ta đối xử như vậy, không khỏi có chút tức giận.
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, giơ tay phủi bụi không hề tồn tại trên cổ tay áo trái: “Thiển phải nghỉ ngơi rồi, làm phiền các người đứng có mà quấy rầy em ấy.”
Mấy người này vừa rồi khắt nghiệt với Mộ Thiển như vậy, Mặc Cảnh Thâm đều để vào trong mắt, cho nên cũng không hề có thái độ tốt với bọn họ.
“Cảnh Thâm, cháu nên đi khuyên một chút.”
Trong mấy người này chỉ có Mặc Vân Kính là đã quen Mặc Cảnh Thâm nhiều năm, quan hệ tốt hơn một chút.

Ông ta thấy thái độ của Mộ Thiển kiên quyết như vậy, ông ta muốn để Mặc Cảnh Thâm đi khuyên Mộ Thiển một chút.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm lại không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào: “Ý của Thiển chính là ý của tôi.”
Anh sải bước, đi đến cửa phòng khách, mở cửa phòng khách: “Mời.”
Một tay Mặc Cảnh Thâm đút trong túi quần, một tay nắm cửa, tư thế thẳng tắp, toàn thân toát ra khí chất cao quý, không dễ khuất phục.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Mấy người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, cả người chán nản, chỉ có Thượng Quan Tuyết là không ngừng lẩm bẩm.
“Sao vậy, muốn đợi tôi gọi bảo vệ sao?”
Thấy bọn họ không động đậy, Mặc Cảnh Thâm mất kiên nhẫn.
Vừa nói như vậy, bốn người đều lần lượt đứng dậy, tâm không cam tình không nguyện đi ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.