“Đến công ty!”
Mộ Thiển ra lệnh.
“Được được.”
Chanh Tử gật đầu, xe quay đầu đi thẳng đến công ty.
Đến công ty, Mộ Thiển nhanh chóng vào văn phòng, liên lạc với thư ký ở bên trong “Đem tất cả các hợp đồng hợp tác giữa Mặc thị và Kiều thị đến cho tôi.”
“Được ạ, Mộ tổng.”
Cho dù nhà họ Mặc và nhà họ Cố có mối thù truyền kiếp, đôi khi sẽ không tránh khỏi sự cạnh tranh thương mại, nếu thực lực của hai bên ngang nhau, họ đương nhiên sẽ lựa chọn hợp tác.
Chỉ là việc hợp tác không mấy dễ chịu.
Không lâu sau, thư ký mang tới một đống tài liệu hợp đồng “Mộ tổng, sao đột nhiên muốn những tài liệu hợp tác này?”
“Không có chuyện gì, cô cứ ra ngoài làm việc của mình đi”
Thư kí lui ra ngoài.
Mộ Thiển nhốt mình trong văn phòng dành cả ngày để xem hợp đồng.
Buổi chiều Mộ Thiển cùng thư ký đến công ty khác bàn bạc một dự án, sau đó quay lại tiếp tục xem hợp đồng, thậm chí còn để Phương Nhu đưa đón Nghiên Nghiên.
Xem đến 9 giờ tối, Mộ Thiển đã xem xong toàn bộ tài liệu hợp tác dự án của Mặc gia.
Bởi vì Mặc Cảnh Thâm đã phụ trách tập đoàn Mặc thị trong một thời gian dài, hầu hết mọi kế hoạch đều do Mặc Cảnh Thâm chỉ thị.
Cô vẫn có một sự hiểu biết nhất định.
Gia đình họ Kiều luôn do cha của Kiều Vi là Kiều Đông Hoa lo liệu.
Sau khi đọc nhiều như vậy, cô cũng biết một chút về hai gia đình họ, và cô cũng biết cách xử lý.
Quay lại vào buổi tối, cô chơi đùa với Nghiên Nghiên một lúc rồi dỗ cô bé đi ngủ.
Mộ Thiển tiếp tục học một số kỹ năng chuyên môn với Chanh Tử, quay lại đọc một số cuốn sách về quản lý kinh doanh lúc 12 giờ, và mãi sau hai giờ mới đi ngủ.
Vào ngày thứ hai, như thường lệ, chạy bộ một tiếng và tập Sanda một tiếng.
Cô có rất ít thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày, và cô không thể ngủ được.
Sau khi đưa Nghiên Nghiên đến trường vào buổi sáng, cô đến công ty.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa bước vào cửa công ty, thư ký đã bước tới và thông báo với cô: “Cô Kiều đến rồi.
Cô ấy đã đợi Mộ tổng ở văn phòng một lúc rồi.”
“Ừ.”
Mộ Thiển gật đầu và không quan tâm.
Đẩy cửa văn phòng ra, Mộ Thiển nhìn thấy Kiều Vi đang ngồi trong văn phòng trò chuyện với Nghê San San bên cạnh, hai người nói chuyện cười đùa vui vẻ, một màng chị em tốt đập vào mắt cô.
Lúc đầu, khi cô và Kiều Vi còn ở cạnh nhau, khung cảnh cũng giống như vậy.
Cô không nghĩ có ngày vật đổi sao dời, hai người họ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.
“À, Thiển Thiển đến rồi?”
Kiều Vi cong môi cười, đứng dậy đi đến trước mặt cô, nói”Tôi biết gần đây cô bận rộn chăm sóc Nghiên Nghiên.
Nên tôi mang đồ ăn sáng từ Nhất Phẩm Các đến cho cô đây, tôi đã xếp hàng rất lâu mới mua được đấy.
Cô có muốn ăn thử một chút không?”
Cô ta mang chiếc hộp giữ nhiệt và đưa cho Mộ Thiển.
Mộ Thiển để túi xách sang một bên, cởi áo khoác, nhìn cô ta rồi nhìn vào hộp đồ ăn “Liệu có độc trong đó không?”
Cô trêu chọc với một nụ cười lạnh lùng trên môi.
“Tại sao cô lại sợ?”
Kiều Vi lại nói tiếp: “Hay tôi ăn nó trước cho cô xem nhé?”
“Thôi đừng.
Bây giờ cô đang mang thai, ở chỗ tôi đừng ăn đừng uống gì cả, lỡ xảy ra chuyện gì tôi có trăm cái miệng cũng không giải thích được.”
Mộ Thiển cầm lấy hộp đồ ăn từ trong tay cô ta ném vào thùng rác, không chút lưu tình nói: “Cô thân là cành vàng lá ngọc, bây giờ mang thai còn cần chuyên gia chăm sóc, nhưng chuyện như thế này cô không cần phải động tay đâu.”
“Cô…!”
Kiều Vi ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào cô, rất tức giận.
Nghê San San ở bên cạnh đi tới, cong môi vặn vẹo eo nói “Mộ tổng, cô không biết tốt xấu sao.
Chúng tôi mang đồ ăn tới đây cho cô.
Cô lại nhẫn tâm như vậy.”
“Cô là ai?”
Mộ Thiển cố ý hỏi: “Thư ký làm việc kiểu gì mà loại chó mèo này cũng cho vào văn phòng tôi? Thật sự là quá đáng.”
“Ý của cô tôi là chó?”
Nghê San San tức giận giậm chân, chỉ tay về phía cửa, “Mộ Thiển, tôi cảnh cáo cô, cô đừng có quá đáng.
Nếu không tôi sẽ nói lại mọi chuyện với anh Cảnh Thâm.
Anh Cảnh Thâm bây giờ là anh rể của tôi, cô dám bắt nạt tôi anh Cảnh Thâm và chị Kiều Vi sẽ không tha cho cô!”
“Ồ, vậy à.”
Mộ Thiển đẩy ghế ra, ngồi xuống “Lời cô nói đúng là làm cho tôi có chút sợ hãi đấy.
Nếu như Mặc Cảnh Thâm đến đây xử lý tôi, cô nói xem người anh ta đau lòng là Nghê San San cô hay là Kiều Vi?”
Đôi mắt cô đảo qua rồi đáp xuống bụng của Kiều Vi”Hay là đứa con trong bụng Kiều Vi? Ồ, đúng rồi, tôi nghe nói tử cung của Kiều Vi là của Nghê San San.
Chậc chậc chậc chậc…sau này đứa trẻ ra đời, cô nói xem đứa trẻ sẽ thân thiết với Nghê San San cô hơn hay là thân thiết với Kiều Vi hơn? ”
Trong lúc nói chuyện, cô đưa tay che miệng, “Xin lỗi, tôi vốn là người cởi mở, nói ra một số sự thật không dễ chịu cho lắm.
Đừng để trong lòng.”
“Mộ Thiển, sao cô có thể ăn nói bậy bạ như vậy? Dù sao đứa trẻ cũng thuộc về chị gái Kiều Vi và anh rể Cảnh Thâm.
Cô xúi giục ly gián là có ý gì?”
Nghê San San rất tức giận, hai má trắng nõn ửng đỏ vì tức giận.
“Xúi giục ly gián? Hãy cầm gương lên soi lại gương mặt mình đi.
Cô còn cần tôi xúi giục ly gián sao? Mặc Cảnh Thâm sắp kết hôn với Kiều Vi, cô vẫn sống yên ổn ở trang viên Đế Cảnh.
Cô biết tại sao à? Còn không phải vì cô có gương mặt rất giống người bạn cùng tôi lớn lên đó sao.”
Mộ Thiển cầm một tập tài liệu trong tay, xúc động nhìn họ “Một bên là cô gái Mặc Cảnh Thâm mãi không bao giờ quên, một bên là cô gái vì anh ta mà đau khổ nhiều năm.
Trái ôm phải ấp, loại hưởng thụ này thật khiến người ta ghen tị.
Không biết hai chị em cô có thể mưa móc chia đều không? ”
“Mộ Thiển, cô đang nói cái gì vậy? Cô không biết xấu hổ sao?”
Kiều Vi đã kìm chế cơn tức giận với Mộ Thiển từ khi cô ta bước vào, dù sao thì hôm nay đến đây thật sự là có chuyện.
Chỉ là cô ta không ngờ Mộ Thiển lại ăn nói phũ phàng như vậy, khiến người ta tức giận.
“Thể diện? Loại người như các cô đáng để tôi giữ thể diện sao?” Cô cười cười, giơ ngón tay chỉ về phía Nghê San San nói: “Chẳng lẽ cô không nói cho Nghê San San biết cha mẹ cô ta chết như thế nào sao?”
Nói đến cha mẹ của Nghê San San, gương mặt Kiều Vi lập tức tái nhợt và không còn màu sắc, đồng tử của cô ta mở to, như thể cô ta đã phải nhận một đòn giáng mạnh lên đầu.
Kiều Vi nuốt nước bọt đáp: “Tôi không biết cô đang nói về cái gì.”
Cô ta quay đầu nói với Nghê San San: “San San, em đi ra ngoài trước, chị có chuyện muốn nói với cô ta.”
“Hả? Ừ.”
Nghê San San chớp đôi mắt trong veo như thủy tinh, có vẻ khó hiểu.
“Đứng lại!”
Mộ Thiển mở miệng ngăn cản “Đuổi Nghê San San đi vội vàng như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự có bí mật thầm kín về cái chết của cha mẹ Nghê San San? Cô sợ tôi nói cho Nghê San San biết sao?”
Cô mím môi cười, nhìn Nghê San San với đôi mắt đẹp tĩnh lặng như mặt hồ, kê tay lên bàn chống cằm, quan tâm nói với Nghê San San: “Cô có hứng thú ngồi nghe chuyện của cha mẹ cô không? ”
Cô nhướng mày khi nói chuyện, thản nhiên cười, trong ánh mắt có một tia lười biếng, giống như một con mèo vàng có khí chất mạnh mẽ và mê hoặc đang chìm đắm trong sự lười biếng.
“Cha mẹ tôi?”
” Nghê San San, tôi bảo cô ra ngoài cô nghe không hiểu sao? Mộ Thiển là loại người thế nào cô còn không biết à, cô ta chính là không cam tâm nhìn tôi kết hôn với người đàn ông mà cô ta yêu nên mới châm ngòi ly gián chúng ta.”‘.