Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 618: Uy Hiếp





Nhưng anh thấy cô đóng tờ báo liền hét lên một tiếng, vẻ mặt khá cáu gắt “Mặc Cảnh Thâm, anh muốn làm gì? Tôi với anh rõ ràng đã chia tay rồi, anh cảm thấy dây dưa không dứt như thế này có vui không?”
Nếu đổi thành người khác cũng sẽ tức giận như vậy thôi.

Người làm tổn thương cô là Mặc Cảnh Thâm, người trở mặt tàn nhẫn với cô cũng là Mặc Cảnh Thâm, và bây giờ người dây dưa không chịu buông tha cho cô cũng là anh.

Ai mà không giận?
Đôi mắt đen của Mặc Cảnh Thâm hơi nheo lại, anh lạnh lùng nói: “Tôi đang nấu ăn cho cô vì ở đây không có người giúp việc.

Không rõ cô cần làm gì vào buổi tối.

Tôi phải đảm bảo rằng thể chất của cô vẫn bình thường.” Và công việc cô đã hứa với tôi cũng không được xảy ra sơ xuất dù là nhỏ nhất.”
Mặc Cảnh Thâm đã nghĩ đến việc tìm kiếm một người từ Ẩn tộc và cho Cẩm Dung hỗ trợ để khôi phục trí nhớ của anh, nhưng tin tức từ Ẩn tộc là không thể chữa khỏi vấn đề của anh.

Bị từ chối một lần, từ chối hai lần, và từ chối ba hoặc năm lần, và họ không muốn gặp Mặc Cảnh Thâm.

.

Truyện Sắc
Đây là điều khiến anh không thể hiểu được.

Vì vậy, khi nghe người của người Ẩn tộc đến Hải Thành lần này, anh có thể trực tiếp trói họ lại và dí dao vào người của người Ẩn tộc.

Trên thực tế, cho tới bây giờ, Mặc Cảnh Thâm cũng không chắc Ẩn tộc có thể giúp anh khôi phục trí nhớ.


Nhưng trong bóng tối, anh luôn cảm thấy người của Ẩn tộc từ chối anh quá quyết đoán, và rất thù địch với anh, điều này khiến cho Mặc Cảnh Thâm cảm thấy bên kia có thể chữa nhưng không sẵn lòng giúp đỡ.

Ngay cả khi anh đã lên tiếng sẽ trả năm tỷ, bên kia vẫn đứng vững không chút lung lay.

Năm tỷ chắc chắn là con số trên trời, có hận sâu thì cũng không phải vì tiền mà ngập đầu.

Vì sao bọn họ vẫn từ chối?
“Anh đang uy hiếp tôi?”
Mộ Thiển cảm thấy rằng cô đã thực sự hiểu sai về Mặc Cảnh Thâm.

“Khi cần thiết, tôi sẽ dùng thủ đoạn.”
Nếu câu nói vừa rồi thiêu đốt Mộ Thiển, thì câu nói này cứa vào tim cô một vết dao cắt rớm máu.

Nhưng cho dù là như vậy, Mộ Thiển cũng không thể hiện rõ ràng.

Trải qua bao nhiêu năm kinh nghiệm, cô từ lâu đã không hay thể hiện ra bên ngoài nữa, làm sao có thể dễ dàng để người khác đoán cảm xúc của cô?
“Tôi rất muốn biết, khi cần thiết, anh sẽ dùng thủ đoạn gì?”
Cô đặt tờ báo xuống, chậm rãi đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt anh, hàng mi dày cong lên, đôi mắt sáng đẹp nhìn anh, ánh mắt rực lửa.

Bị đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm, hai tay Mặc Cảnh Thâm nắm chặt trong túi quần, anh không nhịn được đẩy ra sau hỏi: “Muốn biết không?”
Anh hỏi một cách khoa trương.

Mộ Thiển nghiêng đầu, khóe môi càng giương ra một chút đắc ý.

“Tôi Mặc Cảnh Thâm, không bao giờ tốt với người phụ nữ mà tôi không thích.”

Anh đưa tay bóp cằm của cô, hơi nâng lên, ngẩng đầu nhìn anh “Bây giờ nói cho cô biết thì còn hứng thú gì nữa? Tôi sẽ hành hạ cô từ từ nếu cô không chịu phối hợp.”
Ngón tay cái xoa nhẹ lên cằm cô, cảm nhận được sự mịn màng và ấm áp từ làn da mỏng manh của cô.

Tim không kìm được đập thình thịch.

Nụ cười trên mặt Mộ Thiển thu hẹp lại từng li từng tí, thay vào đó là sự tuyệt vọng và căm giận “Mặc Cảnh Thâm, tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi.”
Gạt tay anh ra, “Đừng đụng vào tôi, tôi sợ bẩn!”
Vốn dĩ, Mộ Thiển không muốn tin rằng những gì Mặc Cảnh Thâm nói vào lúc này là từ tận đáy lòng mình, nhưng mọi người đều biết rằng Mặc Cảnh Thâm là một doanh nhân rất trung thực, và anh tuyệt đối không nói hai lời.

Cô phải tin vào điều đó.

“Bây giờ mới phát hiện? Đã quá muộn rồi.”
Anh thuận tiện nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé trước mặt “Cái gì nên nhìn tôi đã nhìn, ngủ tôi cũng đã ngủ, tôi cũng đã chơi cái gì nên chơi.”
Mặc Cảnh Thâm mỉm cười, đôi môi góc cạnh nở một nụ cười đặc biệt mỏng manh “Hai trăm triệu để cô sinh cho tôi một cặp song sinh.

Cô là người phụ nữ rẻ tiền nhất mà tôi từng chơi cùng.

Thật là ngu ngốc.”
Vừa nói, anh vừa vòng qua Mộ Thiển và đi về phía cửa sổ đằng kia, nhưng lúc anh đi ngang cô, trong mắt anh có chút đau xót thoáng qua.

Đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh ở biệt thự Lâm Hồ anh nói: “Cô là người phụ nữ ngây thơ ngốc nghếch nhất mà tôi từng thấy.

Có thể nói ngu xuẩn nhất trên đời.


Cô không nhìn ra tôi thích Kiều Vi sao? Chẳng qua chỉ lợi dụng cô mà thôi, nếu không phải là vì mọi chuyện bại lộ, tôi còn định giữ cô lại để gặp dịp thì chơi, nhưng cũng may là cô quá tự cao tự đại, không muốn tôi chạm vào cô, nếu không mỗi lần ngủ với cô tôi rất ngại.

Không thú vị chút nào.”
Lời nói của Mặc Cảnh Thâm giống như đinh đóng vào tim cô, từng li từng tí khiến trái tim cô đau đớn.

“Nhìn Kiều Vi có thể lên phòng khách xuống phòng bếp.

Có chỗ nào thua kém cô, chẳng qua Kiều Vi không giống cô dè dặt khi lên giường, cô giả vờ dè dặt để làm gì hả? Nhưng Kiều Vi so với cô đáng thương hơn, phải cùng tôi đóng kịch cho cô xem, chịu không ít thiệt thòi.

Nhưng bây giờ cô ấy đã có thai rồi, là đứa con danh chính ngôn thuận của tôi và cô ấy, tôi muốn cưới cô ấy về làm vợ.

Về phần cô…”
Mặc Cảnh Thâm chậm rãi xoay người, tựa vào bên cửa sổ, cười nhạt nhìn cô “Hôm nay sau khi cô giúp tôi khôi phục trí nhớ, tôi có thể để cô và hai đứa nhỏ rời đi.

Nhân tiện, cô đừng bao giờ ảo tưởng rằng tôi muốn nhớ lại mọi chuyện là vì còn vương vấn cô.

Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không ngại nói thẳng cho cô biết, bởi vì mất đi kí ức năm đó mà tôi quên mất một chuyện quan trọng, chuyện đó chính là nhược điểm lớn nhất có thể đánh sập Cố gia các người.

Nên cho dù giá nào tôi cũng phải nhớ lại mọi chuyện!”
Mộ Thiển đứng trong phòng khách, giữ khoảng cách vài mét với Mặc Cảnh Thâm, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Thâm, hai tay nắm chặt.

“Bây giờ anh cũng chịu thừa nhận là anh tính kế tôi?”
Cô nghiến răng nghiến lợi, có trời mới biết Mộ Thiển đang tức giận đến mức nào, bao nhiêu nỗi uất hận trào dâng trong người cô đều tỏa ra ngoài.

“Chỉ cần tôi khôi phục trí nhớ, nhà họ Cố của cô hoàn toàn không phải là đối thủ của nhà họ Mặc.

Còn cớ gì tôi phải giấu giếm?”
“Xin lỗi, có thể anh nghĩ nhiều rồi, tôi nhất định sẽ không giúp anh.”

“Thật sao? Giúp hay không cũng không phải cô quyết định là được.

Hiện tại cô đang ở trong tay tôi, Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên sẽ được đưa đến Đế cảnh trang viên làm khách bất cứ lúc nào.”
Lời Mặc Cảnh Thâm nói ra nhẹ tựa như gió.

Anh đứng thẳng dậy, đôi chân mảnh khảnh bước tới trước mặt cô, hơi nghiêng người rồi mỉm cười: “Có Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên, giống như có thần giúp đỡ.

Làm sao dùng được?”
“Mặc Cảnh Thâm!”
Mộ Thiển tức giận và vung tay tát anh, nhưng trước khi bàn tay chạm vào má anh, Mặc Cảnh Thâm đã giữ chặt cổ tay cô.

Khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén “Cô dám động thủ với tôi? Mộ Thiển cô không biết tự lượng sức.”
“Cút!”
Cô hét lên và khuỵu gối đá vào hạ bộ Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm quay sang một bên và tránh được một cách dễ dàng.

Anh siết chặt cổ cô bằng tay trái ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô và thở vào tai cô từng hơi nhẹ “Tức giận sao? Mộ Thiển, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút.

Chọc giận tôi cô sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Anh dám!”
“Thì sao, muốn thử không?”
Anh cố ý ghé sát má vào cổ cô xoa xoa “Hừ, mùi hương cơ thể của phụ nữ thực sự…rất khác.” Anh cười nhạt “Năm năm rồi tôi không gặp, cô còn hấp dẫn hơn trước nhiều.

Hay là chúng ta làm cái giao dịch đi, cô ngủ với tôi một đêm, tôi để cô mang Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo đi.

Thấy thế nào?”‘.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.