Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 622: Chất Vấn





“Cô cái gì mà cô? Không phải cũng chỉ vì tôi là cô nhi không cha không mẹ, lại là một đứa con gái nhà quê đi ra từ vùng hoang vu hẻo lánh à, mấy người đều khinh thường tôi!”
Dương Liễu giận không kiềm được mà gào lên.

Sâu trong đáy lòng cô ta là cảm giác tự ti, cảm giác bản thân sinh ra không được tốt như người khác, cho nên cô ta một lòng một dạ muốn chen chân vào xã hội thượng lưu.

Trải qua nhiều năm nỗ lực như vậy, cuối cùng cô ta cũng thành công.

“Không phải.

So với tôi thì cô hạnh phúc hơn tôi nhiều.

Dương Liễu, bây giờ cô cũng đã đủ cố gắng, đủ thỏa mãn, cũng đủ hạnh phúc.

Cô có tất cả những thứ cô muốn, cho nên… Cô có thể buông Tư Cận Ngôn không?”
Không biết bao nhiêu lâu rồi Mộ Thiển không ăn nói khép nép như vậy nữa.

Nhưng Dương Liễu là do cô giới thiệu đến bên Tư Cận Ngôn, nếu như không có cô thì Tư Cận Ngôn cũng sẽ không rơi vào tình trạng như này.

Mộ Thiển cảm thấy mình có một phần trách nhiệm.

“Buông? Tại sao tôi phải buông?”
“Dương Liễu, sao cô biến thành như bây giờ, bản thân cô làm cái gì không phải trong lòng cô rất rõ sao?”
Vốn cô định bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với cô ta, nhưng bây giờ nhìn thái độ của Dương Liễu, Mộ Thiển vô cùng thất vọng.


“Tôi không xứng với anh ấy sao? Mộ Thiển, bất kỳ ai cũng có thể nói thế với tôi, chỉ riêng mình chị là không thể.

Một người đàn bà nay người này mai người kia như chị, một bên dính dáng không rõ với Mặc Cảnh Thâm, một bên lại kéo Tư Cận Ngôn, chị có tư cách gì mà khoa chân múa tay với tôi? Tuy Dương Liễu tôi yêu tiền nhưng với anh Cận Ngôn là thật lòng thật dạ, chỉ yêu một mình anh ấy!”
Dương Liễu cười giễu cợt, nói chuyện rất khó nghe.

“Chỉ thích mình anh ấy à?”
Mộ Thiển cười nhẹ, nếu như không phải Dật Phong sưu tập bằng chức xác thực thì có thể cô đã tin rồi.

Nhưng sau khi nhìn tư liệu này thì Mộ Thiển không thể ngồi yên không quan tâm đến chuyện này.

“Vậy người phụ nữ tên Y đi ra khỏi nhà đạo diễn đêm qua ở trên báo là ai thế?”
Đột nhiên bị chất vấn, vẻ mặt Dương Liễu khẽ biến, đôi mắt lóe lóe, cô ta lập tức quay đầu nhìn sang chỗ khác: “Tôi không biết chị đang nói gì.

Hơn nữ, nữ minh tinh tên Y cũng nhiều mà, sao có thể là tôi chứ?”
“Thật hả?”
“Đương nhiên!”
Cô ta trả lời chắc như đinh đóng cột, còn trừng mắt với Mộ Thiển, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.

“Vậy đây là cái gì?”
Mộ Thiển lấy một xấp ảnh chụp từ trong túi tài liệu ra, không chút lưu tình vứt vào người Dương Liễu, cô vừa tức vừa giận.

Ảnh chụp lập tức đập vào mặt của Dương Liễu, sau đó rơi tán loạn đầy đất.


Dương Liễu liếc nhìn ảnh chụp, rõ ràng là một ít hình ảnh hương diễm khó coi, cô ta vội vàng nhặt một tấm lên nhìn kỹ, sau đó sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Chị… Chị lấy những tấm hình này ở đâu?” Giọng nói của cô ta run run.

“Đây là yêu mà cô nói à?” Mộ Thiển lạnh lùng chất vấn.

“Không… Đây không phải là tôi, chị đây là đang bôi nhọ tôi, tôi muốn khởi tố chị!”
Dương Liễu hốt hoảng nhào đến trước mặt Mộ Thiển, hai tay cô ta nắm chặt lấy cánh tay cô: “Sao chị lại muốn hại tôi? Chị cho là chị cầm theo vài tấm ảnh đã qua photoshop là có thể uy hiếp tôi à? Mộ Thiển, tôi cho chị biết, chị đừng mơ!”
Bốp!
Một cái tát đột ngột giáng lên mặt cô ta, âm thanh vang vọng trong phòng khách cũng đánh cho Dương Liễu ngu người luôn.

“Đủ rồi! Cô còn muốn giả vờ giả vịt đến lúc nào? Có phải ảnh photoshop hay không, không phải cô là rõ nhất à? Bây giờ tin tức về cô đang ồn ào sôi sục, mọi người đều đã biết, cô thực sự coi nhà họ Tư là kẻ ngốc à? Cô quá ngây thơ rồi, Dương Liễu.”
Mộ Thiển không muốn đánh cô ta, nhưng thấy dáng vẻ kích động nóng nảy của Dương Liễu thì cô thực sự không thể nhịn nổi nữa.

Cô muốn tát một cái để cho cô ta tỉnh táo một chút.

Dương Liễu bị đánh lệch mặt sang một bên, cô ta run rẩy giơ tay lên bưng gò má đau rát của mình không thể tin nổi nhìn cô, cô ta trừng muốn nứt mắt: “Chị dám đánh tôi?”
“Mộ Thiển, tôi liều mạng với chị!” Dương Liễu gào thét vừa túm vừa cào Mộ Thiển.

Nhưng Dương Liễu sao có thể là đối thủ của Mộ Thiển, còn chưa đụng đến người cô đã bị Mộ Thiển đẩy ngã lên ghế sa lon.


Dương Liễu nằm úp sấp trên ghế thở hồng hộc nhìn rất chật vật.

“Rời khỏi Cận Ngôn đi, chuyện của cô, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết.

Không chỉ vậy, tôi còn sẽ cho cô một khoản tiền.

Từ nay về sau hai người là hai đường thẳng song song, không can thiệp vào chuyện của nhau nữa.

Tôi nghĩ dựa vào thân phận hiện tại của cô thì có thể dễ dàng tìm được người đàn ông phù hợp với cô.”
“Đừng mơ! Không bao giờ, tôi nhất định phải gả cho anh Cận Ngôn.”
Dưới sự giận dữ, tròng mắt của Dương Liễu hằn lên tơ máu, cô ta chỉ vào cửa tức giận nói: “Mộ Thiển, chị cút đi cho tôi, cút ngay, tôi không muốn thấy chị nữa!”
Mộ Thiển bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô quá cố chấp rồi.”
Đôi môi đỏ mọng của cô nhẹ mím lại: “Tôi cho cô một ngày suy nghĩ, sau khi nghĩ kỹ rồi thì gọi điện thoại tôi.”
Dứt lời cô xoay người rời đi.

Mộ Thiển ra khỏi phòng khách thì cửa cũng từ từ đóng lại.

“Mộ Thiển, chị là đồ đê tiện, chị dám uy hiếp tôi, chị chờ đó cho tôi!”
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Dương Liễu hiện lên vẻ hung ác, hai tay cô ta hung hăng nện lên sô pha.

Cô ta đứng lên khỏi ghế nhặt từng tấm ảnh rơi tán toạn trên mặt đất lên, nhìn kỹ lại thì trong đó đều là ảnh giường chiếu của cô ta và một vài người đàn ông.

Mấy năm trước, Mộ Thiển cứu cô ta, về sau cô ta vào giới livestream, thấy được tình người ấm lạnh cùng cuộc sống xa hoa nên dần dần không còn thỏa mãn với cuộc sống hiện tại nữa.

Lúc này người thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô ta đến gần, có thể có lợi thì tất nhiên Dương Liễu sẽ không từ chối.

Một lần bán thân đổi lấy cái giá cực cao, để cho cô ta nếm được ngon ngọt, đã đến nước này rồi cô ta không còn cách nào quay đầu lại nữa, lại càng hãm sâu vào trong vòng xoáy danh lợi tiền tài không thể nào thoát khỏi.


Mà trong vòng tròn coi trọng vật chất ấy, sự tồn tại của Tư Cận Ngôn như một dòng nước mát, giống như ánh rạng đông trong bóng tối vô biên, cho cô ta ấm áp và khát khao.

Vẻ ngoài quý ông lịch sự nhã nhặn dịu dàng như vậy làm cho cô ta mê mẩn, yêu đến tận xương tủy, lại yêu mà không thể có.

Bởi vì trong lòng của Tư Cận Ngôn vĩnh viễn chỉ có một mình Mộ Thiển.

Mặc dù khi đó tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Thiển đã chết thì Tư Cận Ngôn lại còn nhớ mãi không quên một “Người chết”.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, sự biết ơn và tưởng nhớ của Dương Liễu với Mộ Thiển cũng nhạt dần, sau đó từ cảm kích trở thành căm hận.

Cho nên Mộ Thiển “Đã chết mà sống lại” mới càng làm cho Dương Liễu sợ hãi, càng ghét sự xuất hiện của cô hơn.

Dương Liễu khẽ cắn môi: “Mộ Thiển, chị nghĩ rằng tôi sợ chị à? Chị chờ đó cho tôi!”
Cô ta lấy ra một cái bật lửa đốt hết những tấm ảnh này, sau đó đi rửa mặt, trang điểm lại, rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

“Có rảnh không? Tôi muốn gặp anh.”

Cây cầu số mười ba vùng ngoại ô thành phố Hải Thành.

Trong một cái đình nghỉ mát giữa sườn núi, Dương Liễu nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt một người đàn ông, cô ta nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ thành như vậy.”
Người đàn ông mặc đồ vest đang đứng đưa lưng về phía cô ta, nghe thấy cô ta nói vậy thì tức giận xoay người giơ chân đá vào bụng của cô ta, giận dữ nói: “Đồ phế vật, uổng công tôi tin tưởng cô! Mắt thấy cô sắp lập tức vào được nhà họ Tư, bây giờ lại làm ra chuyện xấu như vậy, cô còn có thể gả cho Tư Cận Ngôn chắc?”
“Á! Ui…”
Cái đạp này của người đàn ông dùng lực rất mạnh đá Dương Liễu ngã lăn vài vòng trên mặt đất, cô ta lại chỉ có thể cắn răng nhịn đau: “Tôi… Xin lỗi.”
“Xin lỗi thì có ích gì?”
Người đàn ông đi đến trước mặt cô ta, giơ tay lên nắm lấy cằm cô ta: “Tôi bồi dưỡng cô tốn biết bao thời gian cô có biết không? Mộ Thiển trở về, mục đích của cô là đạt được tín nhiệm của cô ấy rồi gả cho Tư Cận Ngôn, cô xem xem bây giờ chuyện thành biến thành dạng gì rồi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.