Mộ Thiển tiếp tục vùi đầu vào công việc, buổi sáng cùng buổi chiều chia ra hẹn gặp khách hàng, bận rộn không ngừng nghỉ.
Cũng may Cố Khinh Nhiễm quan tâm đến cô, thấy cô tương đối bận rộn, cho nên đi thảo luận hợp đồng đều là anh tự mình xử lý.
Buổi chiều trở lại công ty, cô mới nghỉ được một chút.
Lúc này trợ lý liền đi vào, nói Mộ Ngạn Minh tới.
Mộ Thiển thở dài một tiếng, thật lòng cảm thấy mình quả thực quá bận rộn, rất muốn nghỉ ngơi một lúc.
“Để anh ấy vào đi.”
Cô bưng tách cà phê uống một ngụm.
Ly mới vừa buông xuống Mộ Ngạn Minh đã tiến vào trong phòng.
Mộ Ngạn Minh vẫn như cũ là một thân âu phục thắt cà vạt, xách cặp táp, mang một cặp mắt kiếng, dáng vẻ văn chất lịch sự.
Có điều lại thêm mấy phần trầm ổn hơn so với mấy năm trước, lại cũng không quá thu mình lại như mấy năm đó.
“Anh.” Cô kêu một tiếng, “Hôm nay sao có thời gian rảnh đến đây thế?”
Vừa nói, vừa dặn dò An Nhiên: “Đi pha giúp tôi một tách cà phê.”
“Dạ, Tổng Giám đốc Mộ.”
An Nhiên đi ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
Mộ Ngạn Minh giơ tay lên sờ cà vạt một cái, nói: “Trước nhận một vụ án kiện tụng làm ăn, đi vùng khác điều tra chút xíu, anh đây cũng là sau khi trở về mới biết em bị đánh.
Như thế nào, không có sao chứ?”
Anh buông cặp táp xuống, đi tới trước mặt Mộ Thiển, “Người nhà họ Mặc quá khốn kiếp, ngay cả một người phụ nữ cũng bắt nạt.”
Một bộ dáng anh trai đau lòng tức giận vì em gái, khiến Mộ Thiển nhìn thấy mà ấm áp trong lòng.
Mộ Thiển lắc đầu một cái, “Không có sao, em không bị thương.”
Cô híp mắt nhìn Mộ Ngạn Minh, “Không tệ nhỉ.
Bây giờ càng ngày càng có phong thái của đại luật sư rồi.
Sau này mời anh làm cố vấn pháp luật cho công ty em.
Được không?”
Bây giờ cô nếu quản lý Tập đoàn Freyer rồi, thì quyền lựa chọn văn phòng luật để hợp tác cùng vẫn phải có.
Đây cũng xem như là ủng hộ cho công việc của anh cô.
“Chuyện của anh không quan trọng.
Anh muốn tới nhìn em một cái.
Tiện thể…tiện thể…” Mộ Ngạn Minh muốn nói lại thôi.
Mộ Thiển thức thời, cười hỏi, “Tiện thể nói chuyện của Thích Ngữ Anh một chút?”
Cô làm sao mà không biết Mộ Ngạn Minh hôm nay tới là có chuyện gì?
Với tính cách của Thích Ngữ Anh, không thể nào không nói cho anh ta biết.
Đều nằm trong dự đoán từ trước, cũng không có gì mới lạ.
“Thiển, anh biết có một số việc anh không nên can dự, chẳng qua là…Anh không hiểu, tại sao em cứ một mực gây khó khăn cho Thích Ngữ Anh? Chuyện mà anh cô ấy làm, không hề liên quan đến cô ấy.”
Mộ Ngạn Minh cũng có nghe qua chuyện của Phương Nhu, nhưng cảm giác được chuyện của Thích Ngôn Thương cùng với chuyện của Thích Ngữ Anh, hai cái này không giống nhau.
“Ngồi đi.”
Mộ Thiển chỉ chỉ ghế sa lon, thần sắc bình tĩnh, không có biểu cảm gì quá độ.
Mộ Ngạn Minh nhìn Mộ Thiển một cái, đi ngồi trên ghế sa lon, lẳng lặng chờ cô trả lời.
Cửa phòng làm việc mở ra, thư ký đưa vào một tách cà phê, Mộ Thiển đi tới nhận cà phê xoay người đưa cho Mộ Ngạn Minh.
“Cảm ơn.”
Anh khách khí nói một câu.
“Lần này sau khi trở về, dường như chúng ta cũng lâu rồi không ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm, hay là, tối nay cùng đi ăn đi?”
Nếu như nói trừ Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên, Mộ Ngạn Minh là người duy nhất trên đời có thể khiến cho Mộ Thiển cảm nhận được tình thân.
“Dĩ nhiên không thành vấn đề, chỉ lo là em không có thời gian thôi.”
Mộ Ngạn Minh vuốt tay, “Em ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi như vậy.
Mấy lần muốn mời em ăn cơm, lại sợ em không có thời gian.”
“Vậy anh chờ em một chút.
Em làm nốt việc còn lại là được.”
“Ừ.”
Nhận được sự đồng ý, Mộ Thiển quay về bàn làm việc, tiếp tục công việc của mình.
Nhiệm vụ trong tay không nhiều, xử lý công việc xong mới có thể yên tâm cùng Mộ Ngạn Minh đi ra ngoài dùng cơm.
Nhưng mà, rất nhiều chuyện không được như mong muốn.
Cô mới vừa làm việc lại được một chút, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, một người đi vào, tới trước mặt cô gõ một cái lên bàn làm việc của cô, “Đang bận rộn gì thế?”
“Ừ?”
Mộ Thiển đặt tay lên hợp đồng, ngước mắt nhìn người nọ một cái.
Là Cố Khinh Nhiễm?
“Sao anh đến đây?”
Cô theo bản năng nhìn Mộ Ngạn Minh ngồi trên ghế salon một cái, phát giác thần sắc của anh ta có chút lúng túng.
Cố Khinh Nhiễm mới vừa rồi lúc đi vào không chú ý, vào lúc này mới phát hiện Mộ Ngạn Minh đến.
Cười đi tới, “Anh Mộ, hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây thế?”
“Tôi muốn ghé qua thăm Mộ Thiển một chút.”
“Vậy à? Thế thì lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
Cố Khinh Nhiễm chủ động mời.
“Không được, tôi cùng anh tôi còn có chút chuyện phải nói.”
Mộ Thiển không đợi Mộ Ngạn Minh đáp lời, liền trực tiếp trả lời thay anh ta.
‘Anh’ trong miệng cô phải ai khác, chính là Mộ Ngạn Minh.
Mãi đến bây giờ, mặc dù quan hệ với Cố Khinh Nhiễm đã có chút hòa hoãn, nhưng cô vẫn sẽ không gọi anh một tiếng “anh”.
Mặt mũi anh tuấn của Cố Khinh Nhiễm có hơi cứng đờ, có điều chỉ mất mấy giây, sau đó liền nói: “Tôi cũng là anh cô, có chuyện gì không thể để cho tôi biết được?”
“Anh Cố nói đùa rồi.
Chỉ là lâu rồi tôi không gặp Mộ Thiển, muốn cùng em ấy nói chuyện nhà thôi.”
Mặc dù Mộ Ngạn Minh rất ít khi đến tìm Mộ Thiển, nhưng cũng không có nghĩa là anh không chú ý đến chuyện của Mộ Thiển.
Cô là em gái anh ta.
Tuy không phải ruột thịt, nhưng mạng của anh là Mộ Thiển cho, tự nhiên cũng đối với cô thân thiết nghĩa tình.
Nhận ra được quan hệ căng thẳng giữa Cố Khinh Nhiễm cùng Mộ Thiển, Mộ Ngạn Minh lập tức đứng ra hòa hoãn lại.
Mộ Thiển sắc mặt rất khó coi, từ khi Cố Khinh Nhiễm uy hiếp cô, hảo cảm mà Mộ Thiển đối với anh biến mất hết chẳng còn gì.
“Anh tới có chuyện gì?” Cô cứng giọng hỏi một câu.
Ngồi trên ghế ở giám đốc tiếp tục chậm rãi lật xem văn bản trong tay, nhưng lần này có vẻ như đọc không vào nữa.
Mộ Thiển hiểu rất rõ Cố Khinh Nhiễm, không có chuyện gì sẽ không đến tìm.
Hôm nay tới tất nhiên là có chuyện thương lượng.
“Cũng không có chuyện gì, cũng là cuối tuần mà nên muốn dẫn Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên, hai đứa bé đi chơi.
Cũng không làm phiền nhiễu công việc của cô.
Hơn nữa, cô bận rộn như vậy, không người coi sóc, chơi với hai đứa trẻ, chúng cũng sẽ rất buồn chán.”
Cố Khinh Nhiễm đi tới hướng Mộ Thiển, vừa đi vừa nói.
Lời nói “thân thiện” rất dễ nghe, nhưng Mộ Thiển nghe kiểu gì cũng không vui nổi.
“Không cần, ngày mai có thời gian rảnh tôi sẽ đi chơi với chúng.”
Người Cố gia một mực uy hiếp cô quay về nhà, bây giờ lại đem chủ ý đánh vào trên người hai đứa bé, quả thực khiến cho Mộ Thiển rất không vui.
Thậm chí đôi mắt cũng không đè được lửa giận âm ỉ bùng cháy nữa.
Cố Khinh Nhiễm rất thông minh, làm sao mà không nhìn ra được sắc mặt cô không đúng lắm.
Lúc này lại nói: “Anh là bác của hai đứa nó.
Trước kia không thể chơi cùng chúng.
Bây giờ chỉ là muốn đền bù mà thôi.
Cô nói xem cô ngày nào cũng bận thế này, tôi không tìm hai đứa bé còn có thể tìm ai chứ?”
Cười gượng một cái, trên khuôn mặt bộc lộ ra ngoài chính là cưng chiều đối với Mộ Thiển.
Anh ta là thật sự thích Mộ Thiển, cũng rất yêu cô em gái này.
Nhưng giữa bọn họ còn có ông cụ Cố, nên mối quan hệ này cứ thế mà càng ngày càng trở nên căng thẳng.
Mộ Thiển đóng tệp văn bản lại, ném lên trên bàn.
Hai tay cô chống mặt bàn, chậm rãi đứng dậy, thân hình nghiêng về trước, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú người đàn ông đứng đối diện, “Tôi lặp lại lần nữa, cách xa Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên ra một chút.”
Trước phí hết tâm tư muốn đem hai đứa bé giành về với mình.
Nào ngờ mới có được quyền nuôi con, nhà họ Cố liền chú ý đến hai đứa bé này.
Mộ Thiển thật cảm thấy cuộc sống rất biết trêu người.
Không lúc nào không lôi cô ra làm trò đùa.
“Được được được, cô không đồng ý thì thôi.
Thế…”’.