Anh nhíu mày, hiểu ý cười một tiếng, “Cháu chờ tin của chú Bảy vậy.”
Dứt lời, tiêu sái xoay người, sải bước dài đi ra khỏi phòng khách.
Chỉ còn Mặc Viên đứng tại chỗ, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, quả thực không biết Mặc Cảnh Thâm rốt cuộc tính toán điều gì.
Âm thầm trách mình lắm mồm, tại sao phải mở lời trước, nói thay mặt Mặc Cảnh Thâm mang đứa bé về?
Vốn chẳng qua là tùy ý nói một chút, lại không ngờ tới anh cứ vậy mà đồng ý.
Cảm giác này, thật giống như đào một cái hố đi săn, không cẩn thận lại tự mình rớt thẳng vào hố.
...!
Mặc Cảnh Thâm rời đi khỏi nhà cũ của nhà học Mặc gia, trên đường trở về, anh cầm điện thoại di động bấm một gọi một cuộc điện thoại.
Là số điện thoại của Mặc Quân Dư.
Mặc Quân Dư, em trai ruột của anh.
Năm đầu tiên anh và Kiều Vi đính hôn đã đi ra nước ngoài.
Những năm này, Mặc Quân Dư đối với chuyện trong nước phớt lờ không để ý tới, chẳng qua là sẽ bớt chút thời gian gọi điện cho mẹ và Mặc Tiêu Tiêu hỏi thăm tình hình cuộc sống một chút.
Sở dĩ như vậy, là bởi vì Mặc Quân Dư thích Kiều Vi.
Nhưng Mặc Quân Dư không hợp với Kiều Vi.
Điện thoại di động reo mấy tiếng, bên kia truyền tới thanh âm lười biếng, “Anh, gọi điện thoại có chuyện gì không? Em đang ngủ.”
Do có chênh lệch thời gian, vào lúc này tại chỗ của Mặc Quân Dư mặt trời lên cao từ khi nào rồi, sao lại còn đang ngủ?
“Thu dọn đồ đạc, lập tức trở lại.”
Mặc Cảnh Thâm một chữ dư thừa nói nhảm cũng không có, trực tiếp ra lệnh.
“Không về.”
Mặc Quân Dư sửng sốt mấy giây, rồi thẳng thắn cự tuyệt.
“Anh lặp lại lần nữa, thu dọn đồ đạc lập tức trở lại.”
Anh cùng Mặc Quân Dư quan hệ xưa nay không tệ, chỉ bất quá mấy năm này quan hệ không còn thân, nhưng cảm tình cũng không có bởi vì sự xuất hiện của Kiều Vi mà bị phá hư.
“Tại sao?” Mặc Quân Dư không cam lòng hỏi.
“Nếu như không hy vọng nhìn mẹ cùng em gái đầu đường xó chợ, tốt nhất mau chóng quay trở lại.”
Mặc Cảnh Thâm kiên nhẫn giải thích một câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Dựa vào lưng ghế, Mặc Cảnh Thâm ghé mắt nhìn bên ngoài, ánh trăng trong sáng, bầu trời đầy sao lóe lên, bởi vì nhà cũ nhà họ Mặc ở giữa sườn núi, xe của bọn họ đang đi men theo đường núi mà xuống.
Ở cái góc độ này nhìn bao quát cảnh đêm Hải Thành, ánh đèn của mọi nhà, sáng chói như lưu ly, thật đẹp.
Nhưng đáy lòng Mặc Cảnh Thâm đột nhiên sinh ra mấy phần thê lương.
...!
Ngày kế.
Rầm rầm rầm ――
Tiếng gõ cửa gấp gáp ồn ào vang dội, ồn ào vọng xuống lầu dưới đánh động Mộ Thiển đang làm điểm tâm.
Cô mang lòng nghi ngờ đứng ở cửa phòng khách, do dự một chút đi lên cầu thang.
Đi tới hành lang, mới nhìn thấy một nhóm người đứng ở cửa phòng ngủ của Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên.
Người cầm đầu là Mặc Viên.
“Anh muốn làm gì?”
Dáng vẻ mới nãy đột nhiên biến mất, khí thế của Mộ Thiển nhất thời trở nên ác liệt.
Mặc Viên mặc một bộ tây trang màu đen, một tay kẹp một điếu thuốc lá, một tay đút vào trong túi quần tây, nghiêng người nhìn cô, tà mị cười một tiếng, “Thiển?”
“Tôi thân với anh lắm à? Gọi tôi là Mộ Thiển!”
Bất kể là nói như thế nào, chuyện xảy ra năm đó đã để lại bóng ma trong lòng Mộ Thiển.
Cô tuyệt đối không thể nào thản nhiên như không mà đối xử điềm tĩnh với một người đã từng tổn thương cô và tổn thương cả con cô.
Mặc Viên híp mắt cười, nhún vai một cái, “Chào buổi sáng Tổng Giám đốc Mộ.”
“Đừng có nói nhảm với tôi.
Anh đến đây làm gì?”
Mộ Thiển đi tới trước mặt anh ta, trực tiếp ngăn ở trước cửa phòng khách, đôi mắt nhìn chằm chằm Mặc Viên, “Chẳng lẽ lại muốn làm gì hai đứa bé?”
“Ấy ấy ấy, Tổng Giám đốc Mộ, gì mà gấp gáp thế.”
Anh ta không kiềm chế được cười một tiếng, chỉ người phía sau nói: “Những người này đều là người ở nhà họ Mặc.
Là Cảnh Thâm để tôi giúp, đưa mấy người này đến mang Tiểu Bảo về nhà họ Mặc.”
Anh ta đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên trên người Mặc Cảnh Thâm, tận lực phủi sạch quan hệ.
“Mặc Cảnh Thâm?”
Mộ Thiển tròng mắt híp lại, đôi mắt lóe lên, không nhịn được cười một tiếng, “Phải không nhỉ? Nếu anh ta tới đón con trai, còn đến phiên anh à? Anh cùng Mặc Cảnh Thâm có quan hệ tốt như vậy từ khi nào đấy?”
Mấy câu nói lừa người ngu này, nếu là nói cho Mộ Thiển lúc trước nghe, cô tất nhiên sẽ tin tưởng, nhưng xưa không bằng nay.
Cô đã sớm không còn là người đơn thuần như ban đầu vậy nữa, làm sao có thể sẽ tin tưởng chuyện hoang đường này?
“Tổng Giám đốc Mộ hiểu lầm rồi, lần này không liên quan đến quan hệ giữa tôi và Mặc Cảnh Thâm.
Mà là ba tôi lấy cái chức Tổng Giám đốc Mặc thị ra uy hiếp Cảnh Thâm.
Nếu như nó không đón Tiểu Bảo về, như vậy tập đoàn Mặc thị sau này sẽ không có ai tên Mặc Cảnh Thâm.”
Anh ta rít một hơn thuốc lá, lúc thở ra đầy vẻ chán ghét.
Trong làn khói mông lung mờ nhạt, dáng vẻ anh ta hiện lên quỷ hoặc như ma.
Anh ta nói vậy, nhưng không thể khiến Mộ Thiển ngừng đề phòng.
“Cho nên, anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh?”
Mộ Thiển mặt không đổi sắc, vẫn cư xử thản nhiên như không.
Chẳng qua là trong lòng khó tránh khỏi gợn sóng nổi lên.
Hóa ra lần này bởi vì chuyện Tiểu Bảo, ông cụ Mặc lại đem vị trí Tổng Giám đốc Mặc thị uy hiếp Mặc Cảnh Thâm.
Xem ra, người nhà họ Mặc rất có ý với Tiểu Bảo.
Dĩ nhiên, Tiểu Bảo ở nhà họ Mặc chẳng qua là vật đổi chác mà thôi.
Sự tồn tại của nó chỉ là sản phẩm giao dịch của nhà họ Mặc và nhà họ Cố mà thôi.
Mộ Thiển tuyệt đối sẽ không để con trai mình dẫm lên vết xe đổ, bước theo bước chân cô.
“Có tin hay không cũng không có vấn đề.
Tôi chỉ là muốn tới đem Tiểu Bảo mang về.
Hoặc là nói, Tổng Giám đốc Mộ thật sự nhẫn tâm nhìn Cảnh Thâm bị đá ra khỏi tập đoàn?”
“Cô hẳn rất rõ ràng, Cảnh Thâm trên thương trường có năng lực kinh người thế nào.
Nó một đường đạp lên máu xương người khác để lên chức, mới có thành tích hôm nay.
Nếu như nó bị hạ bệ, sẽ có bao nhiêu người căm ghét nó nhân cơ hội này ra tay với nó và người nhà đây?”
Mặc Viên giỏi về mưu tính, dường như việc gây khó dễ cho Mộ Thiển là rất dễ dàng.
Có điều, cô sớm đã không phải là Mộ Thiển trước kia, không thể xem như là cô của ngày trước mà nói được.
“Mặc Cảnh Thâm, hay người của nhà họ Mặc sống hay chết thế nào đâu có liên hệ gì tới tôi đâu? Ngược lại ngươi là anh đó, chú Bảy, nếu như anh ấy bị đá ra khỏi tập đoàn.
Anh mặc kệ không để ý tới, thì người bị chỉ trích, nói xấu sau lưng là kẻ chỉ biết mình chính là anh đó.”
Nói ở ngoài miệng là như vậy.
Nhưng trong lòng Mộ Thiển càng biết rõ một chuyện, đó chính là Mặc Cảnh Thâm bị đá ra khỏi tập đoàn, người đầu tiên ra tay với anh nếu không phải Mặc Viên thì sẽ là Cố Khinh Nhiễm.
“Tổng Giám đốc Mộ là người thông minh.”
Mặc Viên hơi gật đầu, “Có điều chuyện sau này như thế nào, ai mà biết? Ngược lại thì bây giờ tôi phải dẫn Tiểu Bảo trở về nhà họ Mặc, nếu như cô không chịu, cũng đừng trách tôi không khách khí.”
“Không khách khí? Làm sao là không khách khí?”
Mộ Thiển không sợ chút nào, “Nếu như hôm nay anh dám động Tiểu Bảo dù chỉ một chút, anh nói xem Cố Khinh Nhiễm có còn giữ quan hệ hợp tác làm ăn với anh hay không?”
Một điểm này Mộ Thiển cũng rất là khó hiểu.
Mặc Viên hết sức xem trọng thế lực của Cố Khinh Nhiễm.
Anh ta xuất hiện ở đây gần như là tương đương với tự diệt mình.
“Những người này đều là người của Cảnh Thâm.
Tôi chỉ phụ trách mang bọn họ tới.
Chuyện còn lại bọn họ tự biết cách làm.”
Vừa nói, anh ta vừa thản nhiên xoay người, nhìn đám vệ sĩ mặc âu phục giày da đứng xếp hai hàng sau lưng, nói: “Nhiệm vụ của các anh chính là đem Tiểu Bảo mang về nhà họ Mặc.
Nếu không…tự gánh lấy hậu quả.”
“Rõ.”
Một đám người được huấn luyện nghiêm chỉnh hơi gật đầu, thanh âm vang dội trả lời.
Thấy một màn này, Mặc Viên nhướn mày, môi cong lên nhàn nhạt, “Tổng Giám đốc Mộ, chuyện tôi phải làm đã làm xong.
Thân là chú Bảy của Cảnh Thâm, tôi phải làm chuyện mà mình phải làm.
Tôi có khuyên Cảnh Thâm rồi, nhưng ý nó không đổi.”
Vài ba lời đem trách nhiệm phủi sạch, “Lên.”‘.