‘,’Nếu biết bản tính anh như vậy, thì làm sao có thể lún sâu vào vòng xoáy tình yêu này chứ.
Mặc Cảnh Thâm thần sắc phiền muộn, siết chặt cổ tay cô, không kiềm hãm được mà tăng thêm lực.
“Lần này, coi như là anh nợ em.
”
Mặc Cảnh Thâm thấp giọng, bỏ xuống tôn quý cùng cao ngạo ngày xưa.
“Xin lỗi, phí công anh rồi.
”
Mộ Thiển cũng không bị ưu tư thương cảm vô hình của anh cảm động, ngược lại cảm thấy Mặc Cảnh Thâm là đang diễn trò.
Vừa kéo vừa đẩy tay anh ta ra, đôi mắt nhìn anh chằm chằm không chớp, “Sau này cách tôi xa ra một chút, cách Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên xa ra một chút, nếu như…anh còn muốn dòm ngó đến hai đứa bé thì đừng trách tôi trở mặt với anh.
”
Nói xong, cô hất tay Mặc Cảnh Thâm ra, nổi giận đùng đùng rời đi.
“Cộp, cộp, cộp ――”
Thanh âm giày cao gót dần dần đi xa, Mặc Cảnh Thâm đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng gầy nhỏ của cô dần dần đi xa, cho đến khi biến mất không thấy.
Khuôn mặt ấm ức đáng thương của anh dần trở về bình thường, không nhịn nổi để lộ ra một nụ cười yếu ớt.
“Sếp, phu nhân ở trong bệnh viện, một mực gọi điện thoại khóc đòi gặp tiểu thiếu gia.
”
Hàn Triết đứng cách đó không xa đi tới phía anh, bẩm báo tình huống trong bệnh viện.
Nào ngờ hôm nay bà Mặc cũng là bởi vì quá nhớ nhung hai đứa bé, lại cùng Mặc Cảnh Thâm tranh cãi, trong cơn tức giận tái phát bệnh tim, đã được đưa vào bệnh viện.
Mãi mới tỉnh lại, lại một mực muốn gặp hai đứa bé.
Mặc Cảnh Thâm cũng là không biết làm sao mới đến tìm Mộ Thiển.
“Sếp, hay anh nói sự thật cho cô ấy nghe?”
Nếu nói rõ sự việc cho Mộ Thiển nghe, có khi cô sẽ để cho hai đứa bé đến gặp bà Mặc chăng?
“Thật sao? Anh cho rằng tôi nói ra thì cô ấy sẽ tin?”
Mặc Cảnh Thâm hỏi ngược lại, lại tự mình lắc đầu một cái, trong lòng có câu trả lời xác định.
Mộ Thiển sẽ không tin tưởng.
Bởi vì cô từ trong tâm khảm đã không muốn tin tưởng anh, thì làm sao có thể để cho hai đứa bé đi bệnh viện gặp mẹ anh?
“Vậy, phu nhân bên kia làm thế nào?”
Hàn Triết hỏi.
Mặc Cảnh Thâm không nói gì.
Anh cũng không biết nên làm cái gì, anh sẽ không dỗ người, cũng không biết nên làm sao trấn an mẹ mình.
“Nói Tiêu Tiêu chăm sóc bà cho tốt.
”
Trừ cái này ra, anh không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn.
!
Mộ Thiển cũng không trở về tiểu khu, mà là đi đến quán rượu tìm Thượng Quan Miểu.
Thượng Quan Miểu nhìn thấy Mộ Thiển cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì mấy ngày gần đây, chỉ cần Mộ Thiển có thời gian, mỗi ngày đều sẽ tới.
“Ngày hôm qua ngủ ngon không?”
Thượng Quan Miểu mặc quần áo ngủ, thay đổi hình tượng công tử ôn nhu như ngọc vào ban ngày.
Mộ Thiển lắc đầu một cái, “Vẫn phải dùng thuốc ngủ.
”
Cô đi vào, ngồi ở trên ghế sa lon, đầu tựa vào ghế sa lon, giơ tay lên xoa xoa mi mắt, nhắm mắt lại thở dài một hơi:
“Tôi gần đây cường độ tập luyện rất mạnh, nhưng đến tối vẫn không ngủ được.
Thuốc ngủ bây giờ hiệu quả cũng không lớn bằng trước kia.
Vốn dĩ không được.
”
Thân thể là của mình, trạng thái thân thể như thế nào cô trong lòng cũng biết.
Bởi vì thời gian dài không tài nào ngủ nổi, tình trạng Mộ Thiển bây giờ càng ngày càng kém.
Huống chi lại lệ thuộc quá nhiều vào thuốc, nên đã sinh ra phản ứng lờn thuốc, lại chưa kể uống thuốc quá nhiều đối với cơ thể cũng có hại.
“Tôi đã trị liệu cho cô liên tiếp ba ngày mà một chút khởi sắc cũng không có?”
Thượng Quan Miểu ngồi ở bên trên ghế salon, ôm nghi ngờ.
Với năng lực của anh ta, chữa trị chứng mất ngủ còn con không thể nào không có chút khởi sắc nào.
Mộ Thiển lắc đầu một cái, không lên tiếng.
“Được, vậy cô đợi chút.
”
Thượng Quan Miểu đưa tay vỗ vỗ lên mặt mấy cái: “Đợi tôi dưỡng da xong đã.
”
Mộ Thiển khóe miệng giật giật, không còn lời nào để mà nói.
Dựa vào ở trên ghế salon chơi điện thoại di động, suy nghĩ mông lung, trong đầu nhớ lại Mặc Cảnh Thâm mới vừa rồi tại sao lại xuất hiện ở ven đường.
Là cố ý đợi cô?
Nhưng anh là người không đạt được mục đích thì không bỏ đi, ở tình huống đó, sao lại dễ dàng để cô đi?
Thật lâu, Thượng Quan Miểu đắp mặt nạ xong, rửa mặt rồi ra.
Lúc từ phòng tắm ra ngoài, đã mặc quần áo chỉnh tề.
Đổi sang ánh đèn vàng, sau đó nói với Mộ Thiển: “Nằm ở trên ghế, thả lỏng tâm trí, để điện thoại di động xuống.
”
Anh ta rút điện thoại di động torng tay cô ra, ném ở một bên.
Tiếp tục nói: “Nhắm mắt lại, tận lực thả lỏng, sau đó tưởng tượng cô đang đứng trên thảo nguyên bao la vô tận, cây cỏ xanh mướt, đón gió nhẹ, tắm nắng ấm, nghe chim chóc kêu…”
Giọng anh ta ôn nhu, chậm rãi khiến tâm trí Mộ Thiển vẽ ra một thảo nguyên tươi đẹp.
Không biết bao lâu, anh liếc Mộ Thiển một cái, thấy tay cô đặt lên bụng đã chầm chậm rũ xuống, dường như đã ngủ mê man.
Thượng Quan Miểu ngồi ở đối diện với cô, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi tên gọi là gì?”
“Mộ Thiển.
”
Người phụ nữ đang ngủ mê man giống như mê sảng mà đáp.
“Cô có mấy đứa con?”
“Hai đứa.
”
“Tại sao cô mất ngủ?”
“Bởi vì…”
Mộ Thiển đang ngủ dừng lại trong thoáng chốc, rồi sau đó lại mê sảng đáp:
“Cũng bởi vì nhớ lại quá khứ, khó mà ngủ.
”
Thượng Quan Miểu mi tâm nhíu một cái, lại hỏi: “Nhớ lại ai?”
“Mặc Cảnh Thâm.
”
“Cô yêu Mặc Cảnh Thâm sao?”
“Yêu.
”
Thượng Quan Miểu: “…”
Thượng Quan Miểu môi cong khẽ nhếch, rất nhiều lời đầu lưỡi rồi lại nuốt xuống.
Nhìn người phụ nữ nhỏ bé nằm trên giường, đôi chân mày của anh ta càng lúc càng xô lệch vào nhau.
“Mộ Thiển, cô…”
Anh giơ tay lên, đầu ngón tay thon dài nghịch nghịch lọn tóc bên mai, cảm khái một tiếng:
“Định trước tình thâm nan giải, một đời bất hòa.
”
Đứng dậy, cầm một tấm chăn đắp lên trên người Mộ Thiển, sau đó liền đi ra ngoài.
Không biết bao lâu, Mộ Thiển ngủ ở gian phòng này tỉnh lại, lại không phát hiện bóng người của Thượng Quan Miểu.
Gọi điện thoại cho Thượng Quan Miểu cũng không có người nghe, Mộ Thiển dứt khoát về đến nhà.
Thời gian đã muộn, Mộ Thiển lên lầu nhìn hai đứa bé, dặn dò Dật Phong và Chanh Tử một câu, nói bọn họ bảo vệ tốt đứa trẻ, sau đó đi xuống lầu.
Về đến nhà, lại là một đêm không ngủ, hôm nay Phương Nhu cũng mất ngủ, hai người ngồi chung một chỗ xem phim.
Rõ ràng hai người đều có tâm sự, nhưng người nào cũng không nói.
Cũng không phải là bởi vì hai người hời hợt với nhau, mà là ai cũng không muốn thêm gánh nặng không cần thiết cho đối phương.
Có một số việc, cho dù là nói ra cũng không có nghĩa là có thể xử lý được.
Mà cùng lúc đó, Thượng Quan Miểu lại xuất hiện ở nhà riêng của Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Thượng Quan Miểu ngồi ở đối diện của anh, hỏi: “Anh Thượng Quan không mời mà tới, không biết có chuyện gì?”
Anh hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng, vẻ lười biếng có thêm mấy phần tư thái cao quý ngồi ở trên ghế sa lon.
Thượng Quan Miểu ngồi ngay ngắn, nhìn người đối diện, nói: “Tôi hôm nay tới là muốn nói cho anh biết…”
Muốn nói rồi nhưng lại thôi ngừng lại.
Mặc Cảnh Thâm nhướn một bên chân mày, chờ nghe tiếp.
Thượng Quan Miểu xoa xoa tay, đầu lưỡi liếm liếm môi, nhìn về nơi khác, dường như đang suy nghĩ rốt cuộc nên nói như thế nào.
“Chẳng lẽ là có cái gì khó nói hay sao?”
So với lần trước Mặc Cảnh Thâm bá đạo bắt cóc anh, lần này ngược lại là khách sáo không ít.
Thượng Quan Miểu thần sắc lúng túng, nghĩ tới nghĩ lui thật lâu, nói: “Tôi hôm nay tới là muốn nói cho anh một chuyện.
Thật ra thì…Thật ra thì…”
Anh ta vừa nói, lời lại không thốt thành câu.
’.