‘,’Mặc Cảnh Thâm vốn làm việc không sợ hãi nhưng đối mặt với Thượng Quan Miểu thì không được ổn định như vậy.
Liền nói: “Anh Thượng Quan có chuyện không ngại nói thẳng.”
“Anh vốn dĩ không có mất trí nhớ, mà là trí nhớ bị khóa.”
Thượng Quan Miểu do dự thật lâu, rốt cuộc nói ra.
Người khác không biết, nhưng anh ta rất rõ ràng.
Từ đầu Kiều Vi mời anh đến, thấy tấm hình trên màn ảnh kia, sau biết được cô gái đó tên Mộ Thiển, liền biết ngày sau sẽ còn gặp lại.
Chẳng qua là không ngờ ngày sau này, chính là mấy năm dài đằng đẵng.
Mặc Cảnh Thâm mặt không cảm giác, cho dù là sau khi nghe lời nói của Thượng Quan Miểu.
Trong lòng cũng không có gì nhộn nhạo thay đổi.
Rút gói thuốc lá ra, cho Thượng Quan Miểu một điếu, còn mình lặng lẽ đốt lên hút một điếu khác.
“Phù~ ”
Vòng khói nhàn nhạt thoát ra từ giữa hai cánh môi mỏng, Mặc Cảnh Thâm chậm rãi nói:
“Bị khóa cũng được, bị mất cũng xong, đều là kết quả giống nhau thôi.
Anh Thượng Quan bây giờ tới nói cho tôi cái này thì có ích lợi gì?”
Mặc Cảnh Thâm không hiểu bây giờ anh ta bỗng nhiên chạy tới nói những thứ này có ý nghĩa gì.
Những năm gần đây, anh thời gian của mình không còn nhiều.
Mỗi một ngày đều có thể là ngày cuối cùng được sống, đã sớm coi khinh hết thảy, tất nhiên cũng không có để ý quá nhiều.
Chẳng qua là trừ con ra, vẫn còn có một người không cách nào buông xuống mà thôi.
“Trước anh hy vọng tôi giúp anh khôi phục trí nhớ.
Bây giờ, tôi nguyện ý giúp anh.
Có điều, tôi cần anh giúp một việc.”
Thượng Quan Miểu vốn cho là Mặc Cảnh Thâm sẽ bất ngờ, nhưng ai biết, anh lại bình tĩnh như vậy.
Bất quá suy nghĩ một chút cũng hợp tình hợp lý, người ngay cả sinh tử cũng mặc kệ, làm sao có thể phiền lòng những chuyện khác nữa?
“Anh nói ra nghe xem nào.”
“Anh đồng ý?”
Thượng Quan Miểu rất là bất ngờ, lúc này nói: “Tôi có thể giúp anh khôi phục trí nhớ, nhưng tôi cần anh giúp tôi, giúp thay đổi ký ức của Mộ Thiển.”
“Thiển?”
Thay đổi ký ức?
Mặc Cảnh Thâm sợ run ngẩn ra mấy giây, không đồng ý ngay tắp lự.
Lẳng lặng hít vài hơi thuốc lá, hỏi: “Lý do?”
“Anh hẳn biết tình trạng thân thể của Mộ Thiển bây giờ, mất ngủ nghiêm trọng, nếu như không mau cứu chữa, thì chỉ có chờ chết.
Bây giờ với thuốc thông thường, cô ấy đã bị lờn thuốc rồi.
Chẳng bao lâu nữa, đến uống thuốc ngủ cũng không giúp cô ngủ được đâu.”
Thượng Quan Miểu không có giấu giếm Mặc Cảnh Thâm, đem tình hình nói đúng sự thật cho anh.
“Dù là khóa kí ức hay là hoán đổi ký ức đều là sở trường của các người.
Cần gì phải nhờ tôi giúp? Mà anh có quan hệ thế nào với Thiển? Sao anh lại phải giúp cô ấy?”
Đây mới là điều khiến Mặc Cảnh Thâm khó hiểu.
Mặc Cảnh Thâm trong lòng nhộn nhạo, chỉ biết là Mộ Thiển mất ngủ nghiêm trọng, lại không nghĩ rằng lại mất ngủ nghiêm trọng như vậy, quả thực ngoài ý liệu.
“Mộ Thiển thể chất khác với người thường, nếu bằng sức một mình tôi mà có thể làm được, làm sao cần phải đến tìm anh làm gì cho rách việc.”
Thượng Quan Miểu xoa tay, ngay sau đó cười một tiếng, “Nhận tiền thay người làm việc.
Chẳng qua là quan hệ làm ăn với cô ấy thôi.”
Qua loa giải thích lấy lệ, Mặc Cảnh Thâm làm sao có thể tin tưởng.
Nhưng bất kể nói thế nào, chỉ cần chữa trị có hiệu quả chứng mất ngủ của Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm tự nhiên nguyện ý.
“Muốn tôi làm gì?”
Mặc Cảnh Thâm rất tin tưởng Thượng Quan Miểu, chẳng biết tại sao, từ trong ánh mắt của anh, Mặc Cảnh Thâm rõ ràng cảm nhận được chân thành của anh, cũng tin tưởng Thượng Quan Miểu nhất định sẽ không làm bất kỳ chuyện gì bất lợi đối với Mộ Thiển.
“Tôi…tôi sở dĩ tới thương lượng cùng anh, là bởi vì chức năng cơ thể của anh cũng không gượng được bao lâu nữa.
Mà sau khi anh giúp tôi, chắc chắn sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, hậu quả…có thể đoán trước được.”
Lời nói của anh đã quá rõ ràng.
Nhưng bất kể kết cục như thế nào, đều phải để cho Mặc Cảnh Thâm tự mình tới lựa chọn.
Mặc Cảnh Thâm chậm rãi cúi đầu, bưng tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm trà, “Ừ.”
Ừ?
“Thật hả?”
Thượng Quan Miểu hơi có mấy phần bất ngờ, “Hình như anh không hiểu ý tôi lắm nhỉ? Ý tôi muốn nói ấy là…”
“Anh muốn nói nếu tôi giúp Thiển, sẽ đẩy nhanh cái chết của tôi.”
Không đợi anh ta nói xong, Mặc Cảnh Thâm liền thay anh ta nói nốt câu muốn nói.
Lúc này Thượng Quan Miểu rất bối rối.
Đôi mắt không dám tin nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm, không nháy cái nào mất một lúc lâu.
Môi mỏng mím chặt, ấp úng nói: “Cho nên, người phụ nữ anh luôn yêu sâu đậm là Mộ Thiển, kết hôn cùng với Kiều Vi chỉ là để che mắt?”
Thượng Quan Miểu không biết rõ quan hệ giữa Mặc Cảnh Thâm cùng Mộ Thiển là thế nào.
Cho dù lần trước Mặc Cảnh Thâm hết sức yêu cầu anh ta giúp mình khôi phục trí nhớ, chữa bệnh của anh.
Nhưng Thượng Quan Miểu vốn dĩ cũng không nghĩ đến Mặc Cảnh Thâm lại sẽ vì Mộ Thiển buông bỏ hết thảy.
Quả thực làm người ta bất ngờ.
“Được, tốt, tốt.”
Anh ta gật đầu một cái:
“Thay đổi ký ức cũng không phải là việc khó, nhưng Mộ Thiển thể chất đặc thù, phải thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể thành công.
Nếu không, căn bản vô dụng.
Hơn nữa, rạng sáng đêm trăng tròn mười lăm tháng giêng là thời gian tốt nhất, có thể khi đó là lúc anh phát bệnh.
Anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”
Thượng Quan Miểu tựa hồ có chút không yên tâm Mặc Cảnh Thâm, luôn mãi dặn dò.
“Tôi bất kể anh muốn làm gì, chỉ cần là tốt cho Thiển.
Tôi đều nguyện ý phối hợp.
Nhưng Thượng Quan Miểu, tôi nói cho anh biết, nếu như anh đối với cô ấy có bất kỳ tà niệm gì, tôi dù có làm sao cũng diệt cả tộc của anh.”
Lời nói nhẹ như bẫng, cuồng ngạo như vậy.
Nhưng vào tai Thượng Quan Miểu, hết lần này đến lần khác cũng không hề thấy khoa trương.
Người đàn ông ngồi ở nơi đó, cả người trên dưới tản ra một luồng hơi lạnh bao phủ, vô hình trung tăng thêm rất nhiều áp lực.
“Sẽ không.”
Thượng Quan Miểu hơi gật đầu, đứng dậy nói: “Chờ tin tôi.”
Anh ta nói xong liền đi.
Người chưa đi ra được mấy bước, liền nghe phía sau truyền tới giọng của Mặc Cảnh Thâm, “Phải thay đổi ký ức, ấy là bởi vì cô ấy không thể quên được sao?”
Mặc Cảnh Thâm có phỏng đoán của mình.
Thượng Quan Miểu mới vừa nói Mộ Thiển thể chất ’đặc thù’, anh đang suy nghĩ, là tình huống gì mới khiến cho Thượng Quan Miểu chỉ có thể lựa chọn phương pháp thay đổi ký ức?
Chỉ có một khả năng.
Đó chính là Mộ Thiển không thể quên được quá khứ.
Mà ’trí nhớ’ ngày xưa mới là mấu chốt khiến Mộ Thiển khó mà ngủ được.
Thượng Quan Miểu nhịp chân chững, hơi nghiêng người, khóe mắt lóe dư quang liếc Mặc Cảnh Thâm một cái, “Anh không nên biết quá nhiều.”
“Người đã chọn xong chưa?”
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, hỏi tới.
“Người nào?”
“Dĩ nhiên là người thay thế tôi.”
Lựa chọn thay đổi ký ức, tất nhiên là đem tất cả kí ức liên quan tới anh trong trí nhớ của Mộ Thiển mà chuyển thành một người đàn ông khác.
Người đàn ông kia sẽ là ai đây?
Bất kể là ai, đều trăm phần trăm có khả năng trở thành chồng tương lai của Mộ Thiển.
Mặc Cảnh Thâm cảm thấy chuyện này không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Bạc Dạ.”
Thượng Quan Miểu xoay người, nhìn anh, nói.
“Bạc Dạ.
Bạc Dạ…Được, rất tốt.”
Ánh nhìn của Mặc Cảnh Thâm, rơi vào ngọn đèn lưu ly đang tỏa sáng hắt ngược lại bóng lên khuôn mặt anh.
Anh khổ sở cười một tiếng, buông tách trà xuống, “Rất tốt.”
Lần nữa lặp lại một câu này, xoay người lên lầu.
Bước chân có chút run rẩy, lúc lên tới trên lầu suýt chút nữa khuỵu xuống, cũng may kịp thời tay vịn cầu thang mới có thể đứng vững.
Thượng Quan Miểu đứng ở dưới lầu nhìn bóng lưng của anh, thần sắc bỗng nhiên ngưng trọng.
Anh ta làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không?
Thượng Quan Miểu tự mình hoài nghi, có điều bất kể là như thế nào, điểm xuất phát đều là vì muốn tốt Mộ Thiển.
Cô, không thể chết được!’.