‘,’Chẳng trách ngày hôm qua Mặc Cảnh Thâm nói bà Mặc muốn gặp hai đứa bé.
Hóa ra bà Mặc phát bệnh tim, lại quá nhớ nhung Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên.
Giống như Mặc Cảnh Thâm nói, hai đứa bé là do bọn họ nuôi lớn, làm sao có thể không nhớ nhung?
Mộ Thiển trong lúc nhất thời không còn khẩu vị, nhai cơm như ăn sáp nến.
Cô đang suy nghĩ, có nên hay không nên để cho hai đứa bé đi gặp bà nội?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyền quyết định vẫn là ở trong tay hai đứa bé.
Mộ Thiển đang suy nghĩ buổi chiều sau khi tan học, sẽ hỏi ý kiến hai đứa bé, xem chúng có muốn đi thăm bà Mặc hay không.
Điện thoại di động vang lên.
Chanh Tử.
“Sao thế?”
Vì Dật Phong và Chanh Tử hai người bảo vệ hai đứa bé, cho nên ban ngày, Chanh Tử cũng theo sát hai đứa nhỏ.
Đột nhiên điện thoại tới, Mộ Thiển trong lòng cũng đột nhiên căng thẳng theo.
“Tổng Giám đốc Mộ, Tiểu Bảo bị người nhà họ Mặc mang đi rồi.”
“Cái gì? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Mộ Thiển đứng lên, giọng mơ hồ có chút tức giận.
“Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên đi học, không biết có chuyện gì, thì biết tin tức bà Mặc nằm viện.
Tiểu Bảo thừa dịp nghỉ giải lao lén chạy ra từ cửa sau trường đến bệnh viện thăm bà Mặc.
Kết quả lại bị ông cụ Mặc dẫn người đến mang đi.”
Chanh Tử thuật lại tình hình một lượt.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Mộ Thiển cúp điện thoại, không chút nghĩ ngợi, trước tiên gọi cho Mặc Cảnh Thâm một cuộc điện thoại.
“Reng reng reng ――”
Điện thoại di động reo ba tiếng, đối phương đã nghe điện thoại.
“Mặc Cảnh Thâm, anh có bệnh à? Phí hết tâm tư bắt Tiểu Bảo mang đi, nếu đã vậy, sao lúc đầu còn đưa quyền nuôi con cho tôi?”
Cô gào thét với người đàn ông ở bên kia đầu dây.
Cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được lửa giận ngùn ngụt của cô.
Mặc Cảnh Thâm cũng không có tức giận, giọng rất nhẹ rất ôn nhu, “Anh sẽ xử lý.”
“Anh xử lý cái gì? Đừng nói cho tôi rằng anh không biết chuyện này! Mặc Cảnh Thâm, anh là một tên khốn kiếp, là tôi có mắt như mù mới nhìn nhầm anh.”
Nếu như nói ngày hôm qua cô vẫn còn bị Mặc Cảnh Thâm làm cho rung động, bây giờ Mộ Thiển lại cảm thấy mình thật quá ngu xuẩn.
Lại còn nói tin tưởng Mặc Cảnh Thâm.
Rõ ràng anh ta là một người giỏi diễn.
Lời nói câu trước câu sau không thống nhất, làm người ta buồn nôn.
“Anh nói, anh sẽ giao con cho em.”
Mặc Cảnh Thâm lại lặp lại một lần.
“Anh cho rằng tôi sẽ tin anh…tút…tút…tút…”
Mộ Thiển còn đương mắng chửi loạn xạ vào trong điện thoại, kết quả người bên kia đã cúp điện thoại.
Cô nhìn màn hình điện thoại di động, tức giận bộc phát dời phòng làm việc.
...
“Trở về nhà cũ.”
Đang trên đường chạy đến sân bay, Mặc Cảnh Thâm bỗng nhiên đổi ý, dặn dò Hàn Triết quay về.
“Sếp, không đi đón cậu Quân Dư ạ? Bây giờ anh về nhà họ Mặc vậy cậu ấy thì tính sao?”
“Để nó tự đón xe.”
“Rõ.”
Hàn Triết cắn môi, có chút không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Mặc Quân Dư.
Đối với cậu hai đang cáu giận mắng mỏ ầm ĩ, Hàn Triết coi như không nghe thấy, nói:
“Cậu Dư, cậu đón xe về đi, sếp còn có chuyện tạm thời phải xử lý.”
Nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, rất sợ chậm một chút nữa cũng sẽ bị mắng đến tối tăm mặt mày.
Nhà cũ nhà họ Mặc.
Xe của Mặc Cảnh Thâm mới vừa đến nhà cũ Mặc gia, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở cửa.
Hàn Triết nói: “Sếp, chú Bảy cũng ở đây.”
Mặc Cảnh Thâm không lên tiếng, đẩy cửa xe ra đi xuống, Hàn Triết cũng đi theo xuống xe.
Hai người đi vào sân, quản gia ra đón.
“Chú Trung, Tiểu Bảo đâu?”
Mặc Cảnh Thâm đi thẳng vào vấn đề, cũng không vòng vo.
“Thiếu gia, tiểu thiếu gia đang phòng chính cùng ông chủ.”
Lấy được câu trả lời của chú Trung, Mặc Cảnh Thâm đi về hướng phòng chính.
Nhưng mà, mới vừa đi không được mấy bước, chú Trung lập tức ngăn trước mặt anh: “Thiếu gia chậm đã.
Ông chủ có dặn dò, hôm nay, không cho phép cậu vào bên trong.”
Từ nhỏ đến lớn, ông cụ Mặc chưa bao giờ dặn dò như vậy với Mặc Cảnh Thâm.
Mà nay lại như vậy, là chủ ý quyết định không để cho Mặc Cảnh Thâm gặp mặt Tiểu Bảo.
Mặc Cảnh Thâm nhịp chân ngừng một lát, chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt tuấn mỹ vô cùng phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến trên người chú Trung, lạnh lùng nói: “Chú nói gì?”
Chú Trung tuổi tác đã cao, là nhìn Mặc Cảnh Thâm lớn lên, tự nhiên biết tính tình của anh.
Đột nhiên bị khí tức giận dữ của anh đập vào mặt, quả thực khiến ông có mấy phần sợ hãi.
Nhưng cho dù như vậy, chú Trung cũng không thể không vâng lời ông cụ Mặc.
“Thiếu gia, đây là ý của ông chủ.”
Ông khép hai lòng bàn tay đeo găng trắng đặt lên nhau, áp vào bụng, hơi khom người, là bộ dạng của một người giúp việc.
Dường như là đang một mặt nói cho Mặc Cảnh Thâm, không nên làm khó một người làm như ông.
“Tránh ra.”
Mặc Cảnh Thâm lại nói một tiếng.
Chú Trung ngăn ở trước mặt của Mặc Cảnh Thâm, cũng không bởi uy hiếp của anh mà nhượng bộ.
“Thiếu gia đừng làm khó ông già này.” Ông nói.
Mặc Cảnh Thâm hơi gật đầu, ” Được, tôi không làm khó chú.”
Nói xong, anh đứng sang một bên, Hàn Triết sau lưng đi lên trước, đánh một quyền vào sau gáy chú Trung.
Chú Trung trúng đòn, phịch một cái ngã xuống đất bất tỉnh.
Người giúp việc đang chăm hoa ở một bên trong thấy, vội vàng quay mặt đi hướng khác, làm như không thấy.
“Mấy người đưa chú Trung về phòng.”
Hàn Triết chỉ vào người làm đang bận rộn bên kia, dặn dò một câu, liền đi theo Mặc Cảnh Thâm cùng nhau đi hướng phòng chính.
Đi thẳng qua con đường nhỏ lót đá cuội, lại qua cầu nhỏ bắc qua hồ nước chảy, hành lang dài chín khúc, tốc độ không nhanh không chậm.
Hàn Triết trong lòng có nghi ngờ, nói: “Sếp, ông cụ không cho anh vào.
Bây giờ anh xông vào, có được không?”
“Đó không phải là chuyện mà anh nên quan tâm.”
Mặc Cảnh Thâm thần sắc không thay đổi.
Qua một hồi mới đến phòng chính.
“Ba? Sao ba lại ở đây?”
Trong phòng chính, trừ mấy chú bác trong nhà thì là ông cụ Mặc và Tiểu Bảo.
Lúc những người đó nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, Tiểu Bảo cũng nhìn thấy anh, hưng phấn kêu mấy tiếng liền chạy tới hướng Mặc Cảnh Thâm:
“Ba, ba tới rồi.
Ba mà không tới thì chắc ông nội không cho con về mất.”
Tiểu Bảo đã lớn, có một số việc nó trong lòng sáng tỏ.
Chẳng qua là Mặc Cảnh Thâm chưa về, thằng bé cũng chỉ có thể vâng lời ông cụ nội.
“Sao con lại đến đây?”
Mặc Cảnh Thâm xoa xoa đầu của Tiểu Bảo, “Giờ không phải đang là giờ học hay sao? Sao lại trốn học?”
Rõ ràng chưa phải lúc tan học, Tiểu Bảo chạy đi bệnh viện thăm bà nội, tất nhiên là cúp cua.
Tiểu Bảo cong môi, “Con muốn thăm bà nội.
Nào ngờ ông Bảy đưa con về đây.”
Ông Bảy mà Tiểu Bảo nói chính là Mặc Viên.
Mặc Cảnh Thâm ngước mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn một trong những người đang ngồi trong phòng chính, cũng không nói gì với họ, mà nói với Tiểu Bảo: “Chúng ta về thôi.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Bảo mừng rỡ như điên, đi theo Mặc Cảnh Thâm muốn đi.
“Soạt soạt soạt ――”
Đúng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân đồng loạt vang lên, hai chục tên vệ sĩ mặc âu phục giày da bước vào, chặng đường ba người lại.
Mặc Cảnh Thâm dửng dưng như thường nhìn bọn họ, chậm rãi quay đầu, nhìn ông cụ Mặc ở đằng xa, “Ông nội, này là đang làm gì?”
Khách sáo hỏi thăm.
Ông cụ Mặc ngồi ở trên cao đường ánh mắt sắc bén, tay lần chuỗi hạt châu, một tay đặt trên đầu gối, khí tức bá đạo dù tuổi đã cao:
“Cảnh Thâm đứa bé này là con của cháu, cũng là con cháu của nhà họ Mặc.
Nếu cháu không bảo vệ được nó, thì để đấy ông làm.”‘.