‘,’Nói nghiêm túc, dáng vẻ rất có đạo lý.
Thực tế là muốn khống chế Tiểu Bảo, không để cho thằng bé trở lại bên người Mộ Thiển.
“Tiểu Bảo đã lớn, có quyền lựa chọn, đi hay ở, đều phải xem nó muốn thế nào.”
Đôi mắt phượng chậm rãi rủ xuống, nhìn vào Tiểu Bảo, hỏi: “Tiểu Bảo, con có ý kiến gì?”
“Ba, tất nhiên con muốn ở với mẹ.
Tiểu Bảo thích mẹ, thích Nghiên Nghiên.”
Tiểu Bảo hết sức phối hợp với Mặc Cảnh Thâm.
Người đàn ông gật đầu một cái, nói với ông cụ Mặc: “Nghe chưa? Đây chính là ý nguyện của Tiểu Bảo.”
“Hừ, nó là một đứa bé, có thể biết cái gì?” Ông cụ Mặc hơi giận.
Mặc Viên ngồi ở phía dưới bên trái cùi chỏ ghé lên tay vịn ghế thái sư, người hơi nghiêng, lười biếng nói:
“Cảnh Thâm, này là cháu không đúng mới đúng.
Con cháu còn nhỏ, chưa có năng lực phân biệt đúng sai.
Cháu là cha, phải có trách nhiệm giữ con bên người mà dạy bảo.
Nếu như trước cháu vì tự do, ký thỏa thuận cùng với Mộ Thiển, bây giờ hoàn toàn có thể mang con về lại bên mình rồi.
Dù sao, cháu cũng ra tù rồi.”
Mặc Viên lý trí phân tích tình huống, bộ dáng kia tựa hồ quyết tâm để cho Tiểu Bảo ở lại nhà họ Mặc, không cho phép nó rời đi.
“Con tôi, đi hay ở không nhọc lòng chú Bảy quan tâm.”
Mặc Cảnh Thâm tản ra ý lạnh, cao giọng nói với ông cụ Mặc:
“Ông nội, ông đã đuổi cháu khỏi tập đoàn, theo như ông mong muốn rồi.
Cho nên, chuyện của Tiểu Bảo hy vọng ông không nên nhúng tay.”
“Rầm――”
Ông cụ Mặc vỗ mạnh lên mặt bàn:
“Ẩu tả.
Cháu tưởng là ông nói với truyền thông cháu ra nước ngoài là nói cho có thôi à? Ông đã có dự định cho cháu ra nước ngoài.
Công ty bên đó mới phát triển, cần người điều hành.
Cháu thân làm giám đốc sẽ bận tối mặt tối mày, con cháu không lo được thì cứ để ở đây, ông lo dùm cho cháu.”
“Công ty bên nước ngoài cháu có thể đi.
Nhưng Tiểu Bảo là con cháu.
Đừng hòng ai động vào!”
Giọng anh hơi trầm xuống, xen lẫn tức giận cùng cảnh cáo.
Rất rõ ràng nói cho ông cụ Mặc, đừng can thiệp chuyện giữa anh cùng Tiểu Bảo nữa.
“Cháu dám!”
Ông cụ Mặc vỗ bàn.
“Quá càn rỡ, dám nói chuyện với người lớn như vậy.”
“Mặc Cảnh Thâm, cháu đừng ỷ được chiều mà sinh hư.”
“Thật là quá đáng, thật sự là khiến người ta tức giận.”
“Còn không phải sao!”
...
Những người đó bàn luận sôi nổi, chỉ chỉ chỏ chỏ, người người mặt lộ vẻ giận dữ.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm cũng không thèm để ý, cũng không thấy có vấn đề.
Dắt tay của Tiểu Bảo, “Chúng ta đi!”
Hai cha con xoay người, đi ra phía ngoài.
Nhưng mà mấy gã vệ sĩ kia vẫn cản trước mặt Mặc Cảnh Thâm, không để cho anh đi.
“Ngăn nó lại cho tôi.
Hôm nay nếu nó dám dẫn Mặc Thư Diễn đi, thì đừng nương tay với nó!”
Ông cụ Mặc đứng dậy, tay chống gậy đi đến cửa phòng chính, tay nắm chuỗi hạt chỉ ra bên ngoài, nghiêm giọng quát
“Rõ!”
Đồng loạt tiếng đáp lại, điếc tai nhức óc.
“Ông cụ nội, ông quá đáng!”
Tiểu Bảo rất là tức giận, dắt tay của Mặc Cảnh Thâm, “Ba, chúng ta đi thôi, ai dám cản, con bảo vệ ba.”
Thằng nhóc trước có cùng học Thái cực quyền với Mộ Thiển và Bạc Dạ, tỏ ra rất tự tin.
Hàn Triết đi lên trước, mặt không cảm giác tiến lên đón những người đó, mở miệng nói: “Tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Những người đó không nhúc nhích, tựa như là tượng đá.
Hàn Triết cuối cùng không có biện pháp, nhấc chân đá tới, một cú đá khiến một người văng ra, quật ngã thêm hai người, những người còn lại nhất thời ùa lên.
Mặc Cảnh Thâm xen lẫn ở trong đám người cùng Tiểu Bảo vừa động thủ một cái.
Cả nội viện một mảnh hỗn loạn, tiếng đánh nhau cùng tiếng kêu rên xen lẫn nhau, hết sức om sòm.
Vệ sĩ từ nơi khác của trong sân không ngừng tràn vào, người càng ngày càng nhiều, ba người không địch nổi người đông, Mặc Cảnh Thâm luôn phải bảo vệ Tiểu Bảo, Hàn Triết tuy ngăn cản ở trước mặt, nhưng không xem được phía sau.
Mặc Cảnh Thâm cũng không dừng tay, hết sức phản kích lại.
Nhưng cơ thể đã sớm hao tổn, làm sao mà chống đỡ được việc bị vây đánh?
Lúc bảo vệ Tiểu Bảo đã đưa lưng cho người ta đánh, ngay sau đó vô số quả đấm rơi vào trên người của anh.
Mặc Cảnh Thâm chỉ cảm thấy cả người đau như chưa từng có.
Mặc dù đem hết toàn lực chống đỡ, nhưng cũng không áp chế được mùi tanh lòm trào lên trong vòm họng.
“Hừ…”
Anh ngậm chặt miệng, gắng gượng nuốt xuống ngụm máu tươi.
Trong lúc nhất thời, trước mắt tối sầm, Mặc Cảnh Thâm té xuống.
“Sếp?”
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dật Phong núp ở một bên từ lâu quả thực nhịn không được, liền nhanh như chớp lao đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm.
“Ai bảo anh tới?”
Mặc Cảnh Thâm chóng mặt chốc lát, mở mắt ra lại nhìn thấy Dật Phong, sắc mặt không kiềm được chùng xuống, đứng lên, “Anh không nên tới.”
Trước khi đến nhà họ Mặc, Mặc Cảnh Thâm biết sẽ có chuyện xảy ra, nhưng anh cũng không mang ai đi cùng.
Chỉ vì ông cụ Mặc đôi ba lần ng thử thăm dò thế lực của anh, mà Mặc Cảnh Thâm một mực ẩn giấu thực lực của mình.
“Cô Mộ tới.” Dật Phong nói một tiếng.
Lúc này, một tên người giúp việc xuyên qua đám người đang đánh đấm, nói với ông cụ Mặc: “Ông chủ, người của nhà họ Cố đến.”
Ông cụ Mặc hừ lạnh một tiếng, tức giận phùng mang trợn mắt, “Tất cả dừng tay cho tôi!”
Ông vung tay lên, tất cả vệ sĩ đều ngừng tay, đứng ở một bên.
Không ít người bị thương, ngay cả Hàn Triết cũng không tránh được.
Ngược lại Tiểu Bảo được Mặc Cảnh Thâm bảo vệ tốt.
Anh đứng vững, đưa tay lau giọt máu tràn ra từ bên khóe môi, thuận thế nhét tay vào trong túi quần.
“Chú Dật Phong? Sao chú lại ở đây?”
Nhìn thấy Dật Phong, Tiểu Bảo vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Dật Phong chỉ chỉ bên kia, Tiểu Bảo theo phương hướng tay anh chỉ nhìn sang, liền thấy Cố Khinh Nhiễm cùng Mộ Thiển và Bạc Dạ cùng nhau đến.
“Mẹ?”
Tiểu Bảo lập tức hướng Mộ Thiển chạy tới.
Mộ Thiển mới vừa rồi còn lo lắng vấn đề an toàn của Tiểu Bảo, bây giờ thấy thằng bé bình yên vô sự, sợi chỉ treo trong lòng cũng chùng xuống.
“Tiểu Bảo, con thế nào rồi? Để cho mẹ nhìn cái nào.”
Cô ngồi xổm xuống, ôm gò má của Tiểu Bảo, lại sờ một cái trên người nó.
Chắc chắn Tiểu Bảo không có chuyện gì nữa, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được khiển trách:
“Sao không chịu nghe lời? Đã nói ở trường học cho tốt, sao lại lén chạy ra ngoài?”
Thật là làm người khác nhức đầu.
An ninh của trường học tốt như vậy, mà thằng nhóc này cũng chạy ra được!
“Mẹ, bà nội bị bệnh, con chỉ muốn vào bệnh viện thăm bà thôi mà.”
Gò má thằng bé xụ xuống:
“Thật ra thì bà nội rất tốt.
Đối với chúng con rất tốt, cho nên con rất nhớ bà.”
Thằng bé ủ rũ cúi đầu thêm dáng vẻ buồn bã rơi vào trong mắt Mộ Thiển, không khỏi khiến cô đau lòng.
Lại nhíu mày, nhìn Mặc Cảnh Thâm đứng ở cách đó không xa một chút, thần sắc lạnh mấy phần.
Bạc Dạ liếc mắt nhìn Mộ Thiển một cái, thấy cô sắc mặt khó coi, theo tầm mắt cô nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm.
Đôi mắt anh lóe lên, lúc này cúi người hỏi Tiểu Bảo, “Nói chú nghe, có phải ba con ép con về hay không?”‘.