Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 670: Đến Gần Cô





‘,’Anh lặng lẽ đi tới, “Có rảnh không?”
“Không rảnh.”
Quả quyết cự tuyệt, không chút nghĩ ngợi.
Tốc độ kia, như thể là hận không được ngay lập tức cùng Mặc Cảnh Thâm xóa bỏ quan hệ, cả đời không liên lạc lại.
“Anh muốn nói với em chuyện của hai đứa bé.”
“Tổng Giám đốc Mặc!”
Thang máy còn chưa lên tới, Mộ Thiển nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh:
“Lúc ở đồn cảnh sát, khi ký tên anh đã nói rất rõ ràng, hai đứa bé thuộc về tôi nuôi dưỡng.

Làm sao bây giờ liền thay đổi chủ ý rồi? Kiểu người như anh, thật không rõ làm sao lại có được uy tín trên thương trường nữa.”
“Con vẫn do em nuôi.

Chẳng qua là hy vọng em nghĩ đến bà ấy một chút.

Dẫu sao con là do bà ấy nuôi lớn, có tình cảm rất sâu đậm.

Coi như là châm chước một chút, mỗi tuần để con đến chơi với bà ấy một ngày.

Được không?”
Ngày xưa Mặc Cảnh Thâm đối với bất kỳ người nào nói chuyện, thái độ đều rất kiêu căng lạnh lùng, nhìn người bằng nửa con mắt.
Nhưng giờ phút này đối mặt với Mộ Thiển lại hèn mọn như vậy, thấp giọng hạ khí.
Mộ Thiển chớp đôi hàng mi dày, nhìn thẳng người đàn ông trước mặt vừa quen vừa lạ.
Có chút không cách nào đoán được tâm tư của anh.

Lần này, cô không có quả quyết từ chối, trầm mặc mấy giây mới nói: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Cô, đã nhượng bộ.
“Được, để báo đáp lại, anh mời em ăn cơm.

Được không?”
Biết thời gian của mình không còn nhiều, Mặc Cảnh Thâm mặc dù rất muốn cùng cô giữ một khoảng cách nhất định, nhưng càng nhiều hơn chính là muốn cùng cô sống chung với nhau.
Nhất là sau khi Thượng Quan Miểu nói những chuyện kia, anh càng chắc chắn vị trí của mình ở trong lòng người phụ nữ này, liền càng muốn có thêm nhiều cơ hội ở bên cạnh cô.
“Tôi từ chối.”
“Đinh ――”
Mộ Thiển vừa nói dứt câu thì thang máy tới, cửa thang máy mở ra, cô đi thẳng vào trong.
Đứng ở bên trong thang máy, ngón tay thon dài nhanh chóng ấn nút thang máy, hận không thể khiến cửa thang máy đóng ngay lại trong vòng một giây.
Cô cúi đầu, không nhìn người đàn ông bên ngoài.
Mặc Cảnh Thâm đứng ở bên ngoài thang máy, chân phải dời một chút, chân trái tiến một ít, anh cũng muốn bước vào trong.
Nhưng thấy phản ứng của Mộ Thiển, anh cuối cùng vẫn dừng bước.
“Đinh ――”
Thang máy khép lại, ngăn trở tầm mắt giữa hai người.
Người đàn ông đứng ở bên ngoài chăm chú nhìn cửa thang máy dần dần hạ xuống, lòng cũng chùng xuống.
Cho đến nhìn thấy thang máy dừng ở lầu một, anh mới xoay người rời đi, đi tới cuối hành lang.
Đứng ở đó, lấy điện thoại di động ra, bấm số di động của Thượng Quan Miểu.
“Tút, tút, tút ――”
Đầu bên kia điện thoại di động vang lên mấy tiếng.
“Ai?”
“Mặc Cảnh Thâm.”
“Mặc…? Gọi điện thoại có chuyện gì không?”

Thượng Quan Miểu có chút bất ngờ không biết sao Mặc Cảnh Thâm lại gọi điện thoại cho anh ta.
Một loại cảm giác không có chuyện gì sẽ không phiền đến mình.
“Tôi muốn hỏi một chút.

Nếu như tôi phối hợp với anh, thay đổi ký ức của Mộ Thiển, như vậy, dù tôi có đến gần Mộ Thiển hay không cũng không có bất kỳ vấn đề gì?”
Người không vì mình trời tru đất diệt.

Ở những phút sau cùng của mình, Mặc Cảnh Thâm chỉ hy vọng có thể dùng tất cả thời gian ở bên Mộ Thiển đến giây phút cuối cùng.
Dù là chẳng qua là một yêu cầu xa vời, anh cũng muốn thử một chút.
“Anh có ý gì? Không phải là…”
Ý của Mặc Cảnh Thâm lộ rõ như ban ngày.
Thượng Quan Miểu biết ý của anh, suy nghĩ một chút, nói: “Không phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì không sao.”
“Thật không?”
“Anh không tin tôi?”
“Tôi chẳng qua là hy vọng có thể thành công trăm phần trăm.”
Lấy được sự cho phép, Mặc Cảnh Thâm cúp điện thoại, đôi mắt ảm đạm nhất thời sáng lên ánh sao.

Anh xoay người đi tới trước thang máy, ấn gọi thang.
Nhìn trên màn ảnh số tầng lầu không ngừng nhảy, anh bỗng có chút khẩn trương, kích động.
“Ting ――”
Thang máy mở ra, Mặc Cảnh Thâm vọt vào, đi thang máy xuống lầu một.
Rồi sau đó một đường chạy như điên, mau chóng rời bệnh viện.

Mặc Cảnh Thâm mở ra điện thoại di động, nhất mở một phần mềm định vị.

Phần mềm hiện bản đồ Hải Thành, ở trên đường có một chấm màu đỏ không ngừng chuyển động.
Đó chính là Mộ Thiển.
Anh vẫn luôn xác định vị trí của Mộ Thiển, mỗi phút mỗi giây đều biết Mộ Thiển đang làm gì.
Khổ nỗi với tình huống bây giờ, anh không dám đến gần cô.
Mặc Cảnh Thâm đạp lút cần ga, một đường quẹo trái quẹo phải, vội vã đi, rốt cuộc năm phút sau đã đuổi kịp xe Mộ Thiển, theo đuôi phía sau.
Đi theo sau lưng cô, cho dù là nhìn thấy bảng số xe quen thuộc, Mặc Cảnh Thâm cũng đã cảm thấy vui vẻ yên tâm.
Không biết đi theo bao lâu, Mộ Thiển đi xe đến công viên dọc theo bờ sông.
Xuống xe, đeo kính mát lên, ung dung tản bộ.
Mặc Cảnh Thâm cũng xuống xe, hướng cô đi tới.
“Thiển?”
Anh kêu một tiếng.
Mộ Thiển đang đi ở trên đường nhỏ lát đá cuội quay đầu Mộ Thiển, liền phát hiện ra Mặc Cảnh Thâm.
Anh mặc âu phục màu xám tro may đo vừa người, đứng thẳng lưng.

Ánh Mặt trời chiếu ngược vào anh khiến cả người anh như được phủ một vầng sáng màu vàng, càng lộ ra vẻ anh tuấn.
Mặc Cảnh Thâm dáng dấp rất tuấn tú, là đối tượng trong mơ của vô số phụ nữ.
Không thể không nói, dung nhan tuấn tú tuyệt thế thế kia, thậm chí ngay cả Mộ Thiển cũng không thể rời mắt được.
Anh đi tới hướng cô, chậm rãi đến gần.
Cho đến khi thân ảnh cao lớn phủ ở trước mặt cô, chặn lại ánh mặt trời, Mộ Thiển mới tỉnh hồn.
“Có chuyện gì?”
Lời ít ý nhiều, kiệm lời như giữ vàng.
Nói cho chính xác, Mộ Thiển đối với Mặc Cảnh Thâm thật ra là có chút bài xích.
Nếu không phải thế, nói chuyện cũng không đến nỗi lạnh như băng như vậy.
Mặc Cảnh Thâm mắt nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt đầy nhu tình, “Anh…ít bữa nữa là phải ra nước ngoài rồi.”
Theo căn dặn của ông cụ Mặc, anh quả thật rất nhanh sẽ phải rời khỏi Hải Thành, chạy tới nước ngoài.
“À, Tổng Giám đốc Mặc đặc biệt tới chính là muốn nói cho tôi, anh phải rời khỏi Hải Thành?”

Cô nhún vai một cái, dửng dưng như thường trả lời: “Xin lỗi, chuyện của anh tôi không có hứng thú.”
Quả thật không có hứng thú.
Lời nói rất trái lương tâm.
Mộ Thiển tất nhiên biết anh phải rời khỏi, chẳng qua là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Mặc dù đã biết, nhưng giờ phút này nghe được, trong nội tâm vẫn như cũ, có chút không buông bỏ được.
Chỉ bất quá không có lộ ra rõ ràng như vậy.
“Anh vừa vặn đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy em.

Cho nên cứ tới đây nói chuyện cùng em một chút.”
Anh sờ mũi, lúc nói chuyện ánh mắt có chút chột dạ.
“Vừa vặn đi ngang qua?”
Mộ Thiển nhìn chung quanh, con đường dọc bờ sông này ở Hải Thành là đường một chiều.

Chẳng thể nào mà vô tình đi ngang qua đây được.
Duy nhất đi ngang qua có thể chính là đi đến thành phố bên cạnh.
Cho nên, Mặc Cảnh Thâm rất rõ ràng đang nói hưu nói vượn.
“Trùng hợp nhỉ, trùng hợp thật.”
Mộ Thiển âm dương quái khí đáp một tiếng, sau đó nói: “Bây giờ nói xong rồi, anh có thể đi được rồi.”
Cô quăng ra một câu nói, lại xoay người rời đi.
Mặc Cảnh Thâm lúc này vội đuổi theo, theo bản năng nắm tay cô, “Thiển, thật sự em không muốn nghe anh nói những chuyện khác nữa sao?”
“Có cái gì thì nói đi, đừng có lôi lôi kéo kéo.”
Cô hất tay Mặc Cảnh Thâm ra, lui về sau một bước, “Nói đi, tôi đang nghe đây.”
Mộ Thiển hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng liếc về một bên, từ tờ biểu cảm trên khuôn mặt có thể nhìn ra cô đang hết sức không kiên nhẫn.
Tâm tình thật không tốt.
“Thiển, hay là chúng ta vừa đi vừa nói đi?”
Dường như từ trước kia đến bây giờ, anh thật rất ít có cơ hội có thể cùng với Mộ Thiển hai người, cùng nhau đi tản bộ một chút.’.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.