Sau khi Tư Cận Ngôn đã nói rõ ý của mình, Mộ Thiển cũng đã hiểu một cách thấu đáo suy nghĩ của anh.
Anh muốn hoàn toàn từ bỏ mọi thứ.
“Anh không chỉ muốn ra nước ngoài, anh còn muốn dạy học trên núi đúng không?”
Tư Cận Ngôn đã nói những điều này lần trước.
“Đúng vậy.
Trước tiên đi ra nước ngoài, sau đó lên núi hỗ trợ giáo dục.”
Tư Cận Ngôn rất bình tĩnh nói hết lòng mình và không có bất kỳ sự dè dặt nào với Mộ Thiển, nhưng Mộ Thiển có nhiều cảm xúc lẫn lộn trong lòng và không thể nói ra được cảm giác hiện tại của mình.
Cô ấy im lặng một lúc, suy nghĩ kỹ rồi nói: “Chuyện này thực sự khó khăn đấy, anh biết không.
Truyền hình trực tiếp YY là công ty mà anh đã điều hành lâu như vậy.
Bây giờ đột ngột từ bỏ, thật quá đáng tiếc.”
Mộ Thiển không cảm thấy tiếc tiền, nhưng cảm thấy rằng Tư Cận Ngôn đã điều hành công ty thuộc về anh ấy ngay từ đầu, bây giờ sẽ thật đáng tiếc nếu anh cứ thế mà từ bỏ.
Nếu cô ấy điều hành công ty thì cũng không phải là không tốt, nhưng Mộ Thiển không hề muốn điều đó.
Cô ấy muốn anh thay đổi quyết định.
Lúc này, Tư Cận Ngôn tiếp tục nói:
“Công ty vẫn luôn đứng tên em, vì vậy không cần phải thực hiện bất kỳ thủ tục nào nữa.”
“Vậy thì … đợi đến khi anh suy nghĩ rõ ràng, chúng ta hãy nói chuyện tiếp.” Mộ Thiển nói, cô cho rằng những chuyện quan trọng thế này, không thể hấp tấp được, đợi khi nào anh suy nghĩ lại kĩ càng thì sẽ bàn tiếp.
Cô liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi sáng, liền nói: “Anh Ngôn, tối nay em mời anh đi ăn tối, bây giờ em phải tới Thịnh Trì có việc.”
Vì Mộ Thiển vẫn còn nhiều việc phải giải quyết nên Tư Cận Ngôn cũng không tiện ở lại.
Cả hai cùng nhau đi xuống cầu thang, sau đó Mộ Thiển tiễn Tư Cận Ngôn ra về.
Nhìn chiếc xe của anh đi xa dần, Mộ Thiển mơ hồ cảm thấy tâm trạng của Tư Cận Ngôn không tốt lắm.
Có thể là vì gánh nặng tâm lý do Dương Liễu gây ra?
Cô đứng đó suy nghĩ một lúc lâu, nhưng không thể nghĩ ra lý do nào khả dĩ hơn, liền thở dài một cái.
Việc quan trọng bây giờ là phải tới công ty của Bạc Dạ.
Tập đoàn Thịnh Trì.
Mộ Thiển xuống xe rồi nhanh chóng bước ra khỏi bãi đậu xe.
Đột nhiên, một người nào đó từ phía sau cô cất tiếng gọi: “Mộ Thiển? Đúng là cậu rồi.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu lại, Mộ Thiển đã nhìn thấy Kiều Vi.
Cô ta đang mặc một bộ lễ phục màu trắng, bước trên giày cao gót, tràn đầy khí thế tiến đến gần Mộ Thiển.
Cô ta xách một chiếc túi vuông, đeo kính râm đen, theo sau là hai vệ sĩ.
Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy cô ta rất có tư chất của một vị sếp lớn.
“Trùng hợp thật.”
Mộ Thiển mỉm cười: “Cậu đến đây để tìm … Bạc Dạ ư?”
Hiện tại Bạc Dạ và tập đoàn Thịnh Trì đang bắt đầu một dự án rất lớn, nghe nói có không ít người muốn tham gia.
Mộ Thiển vẫn biết Mặc Thị sẽ không bỏ qua cơ hội này, có điều cô không ngờ nhà họ Kiều cũng muốn tham gia.
Cuộc thi này xem ra … thật thú vị.
“Không phải ngẫu nhiên mà mình ở đây đâu, mình đang đợi cậu tới.”
Kiều Vi bước đến gần cô, lấy ra một tấm thiệp mời và đưa cho cô: “Đây, đám cưới của mình với anh Cảnh Thâm sắp diễn ra rồi.
Tấm thiệp mời cuối cùng không được tươm tất, vì vậy mình đã thiết kế lại một tấm dành riêng cho cậu, hy vọng cậu không chê.
Cậu nhất định phải có mặt đấy nhé.”
Tấm thiệp mời đám cưới màu đỏ, được thiết kế rất tỉ mỉ và công phu, mở ra là một bức tranh ba chiều.
Mộ Thiển nhận ra đó là ảnh cưới của Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi.
Hai người ôm chặt lấy nhau, đứng bên bờ biển, gió biển thổi bay tấm mạng che mặt của Kiều Vi, trông cô thật xinh đẹp.
Tấm thiệp vừa được mở, liền cất lên tiếng nhạc rất du dương, như một chiếc hộp nhạc kì diệu.
Giai điệu vô cùng thân quen, Mộ Thiển nhanh chóng nhận ra đó là “Đám cưới trong mơ”, bài hát yêu thích của cô.
Cô thật không ngờ, Kiều Vi đã sử dụng bài hát này thành lời mời cho đám cưới.
Cô ta chắc chắn đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Đôi môi đỏ mọng của Mộ Thiển khẽ nhếch lên, cô khép lại tấm thiệp, tiếng nhạc cũng đột ngột dừng lại.
Cô mỉm cười, sau đó gật đầu thật khẽ: “Đương nhiên mình rất thích tấm thiệp này, và cũng sẽ sắp xếp thời gian tới dự đám cưới của hai người.”
“Thật hả? Mộ Thiển, mình biết là cậu sẽ không từ chối mà.” Kiều Vi tỏ vẻ hân hoan, phát ra một nụ cười rạng rỡ.
Thời điểm cô ta đưa thiệp mời cho Mộ Thiển, vẻ mặt Mộ Thiển không chút thăng trầm, tuy rằng không có nét buồn bực như cô mong đợi, nhưng cô cũng rất vui vì có thể chứng kiến cảnh này
Thậm chí còn thích thú hơn cả lúc cô đi xem váy cưới và chọn được một chiếc váy tuyệt đẹp với giá rất cao.
Kiều Vi khoác tay Mộ Thiển một cách rất tình cảm, nói “Đi thôi.”
Mộ Thiển liếc nhìn bàn tay của Kiều Vi, vốn định rút ra, nhưng cô ta đã nắm rất chặt, vì thế Mộ Thiển chỉ có thể bất lực đi theo vào trong tòa nhà.
Nhìn từ xa, có lẽ mọi người đều nghĩ quan hệ của họ rất tốt.
Kiều Vi cảm thấy sảng khoái khi nhìn thấy vẻ mặt phẳng lặng không chút cảm xúc nào của Mộ Thiển.
Sau khi hai người lên lầu, dưới sự dẫn dắt của thư ký, họ trực tiếp được đưa đến phòng làm việc của Bạc Dạ.
“Anh Dạ, cô Mộ Thiển từ Tập đoàn Fryer và giám đốc Kiều Vi từ tập đoàn Kiều Thị tới tìm anh.” Thư ký nói với Bạc Dạ.
Hai người cùng bước vào phòng, nhưng người đầu tiên Mộ Thiển nhìn thấy đang ngồi trong phòng lại là Mặc Viên.
“Cô Mộ Thiển, cô Kiều Vi.” Mặc Viên uể oải đứng lên chào hỏi.
Bạc Dạ đi đến phía Mộ Thiển, ân cần hỏi: “Em đến rồi sao?”
Mộ Thiển hơi ngả người về phía anh, khẽ gật đầu.
Quan hệ giữa hai người thân thiết đến mức mặc kệ Kiều Vi đang đứng bên cạnh, khiến vẻ mặt của Kiều Vi có chút ngượng ngùng.
“Hừm …” Cô hắng giọng, cố ý nhắc nhở Bạc Dạ về sự có mặt của mình.
Bạc Dạ liếc cô một cái rồi lạnh lùng nói: “Sao cô lại ở đây?”
“Dự án mới của công ty anh, ngoài Fryer và Mặc Thị, chúng tôi cũng có tên trong danh sách đối tác, tại sao lại không thể đến chứ?”
Đương nhiên cô ấy phải đến đây, nếu không thì làm sao có thể hợp tác với Bạc Dạ được.
Bạc Dạ nghe vậy liền có chút hụt hẫng, không hiểu bố anh đang tính toán điều gì.
“Hôm nay còn ai khác nữa không?” Mộ Thiển cất tiếng hỏi Bạc Dạ.
Vì cô đang làm việc với nhà họ Bạc nên việc họ chọn ai để hợp tác vẫn là một vấn đề liên quan tới cô.
Tuy nhiên, việc công khai lựa chọn đối tác lần này của nhà họ Bạc phải có sự sắp xếp và tính toán không nhỏ.
“Có!” Không đợi Bạc Dạ kịp trả lời, Mặc Viên đã nói thay.
“Hôm nay sẽ có người tới từ thủ đô.
Tôi vừa nói chuyện với họ, họ nói sẽ tới sau một chút.
Chúng ta cứ ngồi chờ họ một lát.”
“Thủ đô ư?”
Mộ Thiển liền thoáng cảm thấy khó hiểu, cô cố suy nghĩ nhưng vẫn không biết người đến từ thủ đô mà Mặc Viên đang nhắc tới là ai.
Ánh mắt nghi ngờ của cô liền đổ dồn về phía Bạc Dạ, như chờ đợi một câu trả lời chính xác từ anh.
Tuy nhiên, Bạc Dạ chỉ nhún vai và nhẹ lắc đầu.
“Tại sao anh còn biết rõ hơn tôi về công ty của tôi?” Bạc Dạ hỏi Mặc Viên, đây là nghi ngờ lớn nhất của anh ấy.
“Tôi đã nói chuyện điện thoại với bố anh sáng nay.”
Mặc Viên hẹn gặp Bạc Dạ, nhưng anh ta vẫn đơn phương liên lạc với bố của anh.
Mặc Viên là người thông minh, biết rõ trong lòng Bạc Dạ có ẩn tình sâu xa, nếu cứ thế mà trực tiếp làm việc với Bạc Dạ thì anh ta không hề có cơ hội chiến thắng.
Chỉ có cách đi đường vòng, mở rộng liên lạc với bố của Bạc Dạ, thì cơ hội của anh ta mới có thể tăng thêm vài phần.
Hẳn nhiên khi nghe thấy điều này, gương mặt của Bạc Dạ lập tức tối sầm lại.
Biết Bạc Dạ đã lâu, Mộ Thiển không ngờ lần này lại có thể thấy anh tức giận.
Mộ Thiển không khỏi cảm thấy có chút thương cảm với tình hình của Bạc Dạ lúc này, liền an ủi anh: “Có lẽ bố anh đã có một số sắp xếp khác nhưng chưa kịp nói với anh mà thôi.”
“Sắp xếp gì chứ.
Anh là con trai của ông ấy, không phải anh nên là người được thông báo ngay lập tức khi có bất cứ sự thay đổi nào hay sao?” Anh cao giọng nói, bực bối bước ra ngoài, như thể muốn lập tức gọi cho bố.
Mộ Thiển nhướng mày, có chút bất lực, nhưng thực sự cô cũng không có nhiều điều để nói.
Không đến lượt cô ấy xen vào chuyện riêng tư của người khác.
“Mộ Thiển, cậu với Bạc Dạ quan hệ tốt như vậy, thực sự cũng không biết chuyện này sao? Hay là anh ta đang cố ý giấu cậu những chuyện quan trọng?”
Kiều Vi xách chiếc túi vuông bước đến sô pha, nhẹ nhàng ngồi xuống, đôi gò má trang điểm nhẹ của cô mang theo nụ cười mỉa mai: “Xem ra Bạc Dạ không đáng để cậu tin tưởng đâu.”
Mặc Viên dựa vào sô pha, yên lặng nhìn cuộc đối thoại có tính sát thương cao giữa hai người phụ nữ, chỉ thầm quan sát.
Dường như anh ta đánh giá rất cao cuộc tranh đấu giữa hai người họ, cho rằng còn thú vị hơn cuộc chiến kinh doanh.’.