‘,’Hàn Triết làm việc cùng Mặc Cảnh Thâm đã lâu, Mặc Cảnh Thâm cũng rất hiểu anh.
“Bởi vì Mặc Viên thuận lợi tham gia dự án Thiên Đường Hạnh Phúc, ông cụ Mặc rất vui vẻ, ngay buổi chiều đã thu xếp đến gặp Mặc Viên.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó …nghe nói, lão gia đã có ý định, muốn giao toàn bộ quyền lực cho Mặc Viên.”
Hàn Triết nói xong, nhướng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm, nói: “Anh Thâm, kể từ khi anh biết Mặc Tử Hàng hoàn toàn không phải là con của Mặc Viên, vì sao anh còn không nói điều này với ông cụ Mặc?”
Mặc Cảnh Thâm đã hiểu rõ tính cách của Hàn Triệt, nhưng đôi khi Hàn Triệt vẫn không biết Mặc Cảnh Thâm đang nghĩ gì.
Cái gọi là “lòng vua khó lường” có lẽ là ám chỉ những người như Mặc Cảnh Thâm.
Những suy nghĩ và ý tưởng của anh ấy luôn bất ngờ đến mức chính anh ấy nhiều lúc cũng không thể hình dung ra được.
“Không vội, còn chưa tới ngày đó.
Chỉ là màn dạo đầu cho bão táp sắp tới thôi, cứ từ từ chờ đợi đi.”
“Vâng” Hàn Triết gật đầu.
Hàn Triệt đứng sau lưng Mặc Cảnh Thâm, nhìn dáng vẻ gầy yếu của anh mà lòng nao nao.
Hàn Triệt lắc đầu, thở dài một hơi, xoay người chầm chậm lui ra ngoài.
Không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu, Hàn Triết thực sự rất lo lắng cho tình trạng thể chất hiện tại của Mặc Cảnh Thâm.
Mặc dù anh em tốt của Mặc Cảnh Thâm là Thích Ngôn Thương và những người khác, nhưng trên thực tế, Hàn Triệt mới là người ở bên anh lâu nhất.
Hai người từ lâu đã có cảm tình anh em.
“Hãy báo Mặc Viên tới gặp tôi.” Mặc Cảnh Thâm đưa ra một mệnh lệnh khác trước khi Hàn Triệt rời khỏi phòng.
“Tuân lệnh.”
…
Mộ Thiển ở lại công ty cho đến chiều.
Thấy sắp hết giờ làm, cô liền rời khỏi công ty, lái xe đến trường đón con.
Nhưng ai biết khi vừa bước tới cổng trường đã nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đứng đó từ trước.
“Vì sao anh lại tới đây?” Mộ Thiển hỏi.
Mộ Thiển vẫn còn nhớ, hôm nay Bạc Dạ có nói với cô rằng việc Đường Sĩ đến Hải Thành, người gặp rắc rối lớn nhất có thể chính là Mặc Cảnh Thâm.
Vì vậy, thái độ của cô đối với anh lúc này cũng không còn quá lãnh đạm như lần trước gặp mặt.
“Biết em bận, anh muốn đưa bọn trẻ tới bệnh viện để chơi cùng bà nội.
Buổi tối, anh sẽ lại đưa chúng về nhà em.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Chỉ là nụ cười này đối với Mộ Thiển có phần hơi nổi bật.
Không phải vì lý do khác, mà là khi Mộ Thiển nhìn thấy anh cười, cô để ý đến màu môi của anh và thấy nó rất hồng hào.
Điều này chứng tỏ sức khỏe của anh rất tốt? Các triệu chứng của đau ốm và bệnh tật ở đâu chứ?
Đột nhiên, cô giật mình nhận ra, việc lúc trước cô quan tâm tới sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm là hoàn toàn không cần thiết.
Chắc chắn, anh ta là một kẻ nói dối, và tính xấu đó của anh sẽ không bao giờ có thể thay đổi được.
Mộ Thiển không nói thêm nữa.
Tối hôm qua cô đã suy nghĩ rất rõ ràng, cảm thấy hành động của mình quả thực có chút ích kỷ, có lẽ cô nên để hai đứa nhỏ đi cùng bà Mặc thì tốt hơn.
Người ta nói cha mẹ là người thầy đầu tiên của con cái, nếu làm những điều quá đáng thì chắc chắn sẽ để lại bóng đen cho lũ trẻ.
“Cuối tuần anh có thể đón con đi cùng mẹ.” Mộ Thiển suy nghĩ một lúc rồi nói.
Giọng nói rất nhỏ, không rõ ràng trong đám đông ồn ào, nhưng Mặc Cảnh Thâm có thể nghe rõ.
Đôi mắt anh sáng lên, và dáng vẻ lờ mờ của nó chợt biến đi, ngay lập tức tràn đầy sức mạnh.
“Cảm ơn em.”
“Đừng cảm ơn, tôi chỉ nghĩ mẹ anh từng phải chăm sóc hai đứa nhỏ rất vất vả.” Mộ Thiển nói bằng giọng có phần giận dỗi.
Mặc Cảnh Thâm chỉ cười và không nói gì.
Như thế đã là đủ rồi.
“Vậy, thay như một lời cảm ơn, anh có thể mời em ăn tối được không?” Mặc Cảnh Thâm vẫn chăm chú nhìn cô, đưa ra ý kiến.
“Không cần đâu.” Mộ Thiển lạnh lùng đáp.
Chỉ cần nghĩ đến việc hôm nay nhìn thấy Kiều Vi, nhớ lại cách cô ấy thể hiện tình cảm của cô với Mặc Cảnh Thâm trước mặt mình, và còn cả tấm thiếp cưới đỏ rực bắt mắt ấy nữa, Mộ Thiển đã cảm thấy chướng mắt.
Sao cô còn có thể ngồi ăn tối với Mặc Cảnh Thâm khi trong đầu đầy những hình ảnh đó chứ?
“Cảnh Thâm.”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ trong đám đông.
Hai người quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ từ trong đám người đi tới, đứng bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, vòng tay nắm lấy cánh tay của anh.
“Ah, Mộ Thiển, cậu cũng ở đây à?”
Kiều Vi cười với Mộ Thiển và nói: “Mình vừa đến bệnh viện vừa rồi, mẹ tôi nói rằng Cảnh Thâm đã đến trường đón Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên, vì thế tôi liền tới đây.”
Trước mặt Mộ Thiển, Kiều Vi cố tình thể hiện tình cảm.
Như thể Kiều Vi sợ rằng mọi người trên toàn thế giới không biết rằng cô sắp kết hôn với Mặc Cảnh Thâm, cô ấy còn sớm gọi bà Mặc là mẹ.
Nhưng hình như, trước kia bà Mặc cũng là mẹ đỡ đầu của Kiều Vi, vì thế việc gọi bà là mẹ cũng là điều dễ hiểu.
“Ừm, chào cậu.” Mộ Thiển lịch sự đáp lại.
Bởi vì ngoài việc chào hỏi, Mộ Thiển thực sự cũng không biết phải nói gì.
“Một mình tôi có thể đón lũ trẻ, cô không cần tới.” Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nói.
Có điều, vì cơ thể suy nhược, lời nói không còn sắc sảo như xưa, lúc này lọt vào tai Mộ Thiển, cô lại cảm thấy đây giống như sự dịu dàng lạ thường của Mặc Cảnh Thâm giành cho Kiều Vi.
Mộ Thiển thấy vậy liền nói:
“Mấy người đã ở đây rồi, vậy tôi xin phép rời đi trước.” Cô thực sự không muốn trở thành chiếc bóng đèn sáng nhất ở đây.
“Mộ Thiển, tối nay chúng ta hãy cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
Vừa rồi mình có gọi cho Bạc Dạ để nói về chuyện công việc, tình cờ có nói với anh ấy rằng cậu đang ở trường.
Bây giờ có lẽ anh ấy cũng đang trên đường tới đây rồi.” Kiều Vi nói hào hứng, thì ra cô ấy đã tự ý mời Bạc Dạ tới nhà.
“Không cần đâu.” Mộ Thiển trực tiếp từ chối.
Mặc Cảnh Thâm liền nói: “Dù sao thì em cũng phải ăn tối chứ.
Hay chúng ta đưa cả hai đứa trẻ đến một nhà hàng gần đây thì sao?”
“Ừ, đúng rồi đó, Mộ Thiển, mình thực sự rất muốn gặp cậu.
nhân tiện, cậu có thể cho mình vài lời khuyên.
Dù gì thì bây giờ cũng không còn sớm nữa, sắp đã đến ngày tổ chức đám cưới rồi, mình rất cần lời khuyên của cậu, được chứ?”
Gần đây, vì có quá nhiều việc xảy ra, Kiều Vi hiếm khi có dịp xuất hiện cùng Mặc Cảnh Thâm.
Bây giờ cả hai đã sắp kết hôn, Kiều Vi cố tình tìm cơ hội để thể hiện tình cảm của mình trước mặt Mộ Thiển, điều này thực sự khiến Mộ Thiển cảm thấy khó chịu.
“Cô cứ hỏi một chuyên gia tổ chức đám cưới đi, Mộ Thiển… không biết mấy việc đó đâu.” Mặc Cảnh Thâm nói.
Khi Kiều Vi không có mặt, Mặc Cảnh Thâm sẽ không gọi thẳng tên cô.
Vậy mà khi Kiều Vi xuất hiện, anh ta lại sẵn sàng gọi cô mà Mộ Thiển.
Sự cố tình này khiến Mộ Thiển cảm thấy mỉa mai và nực cười.
“Đúng vậy, mình không biết những thứ đó đâu.” Mộ Thiển nói xong liền trực tiếp rời đi, để lại hai người lặng yên nhìn theo cô đang ngày một xa dần.
Khi Mộ Thiển vừa lách ra khỏi đám đông, cô thấy một chiếc ô tô đậu bên đường và Bạc Dạ bước ra khỏi xe.
“Mộ Thiển.”
Từ xa, Bạc Dạ cũng đã nhìn thấy Mộ Thiển, lập tức vẫy tay chào cô.
“Mẹ? Mẹ?”
Bọn trẻ vừa tan học, và Mộ Thiển còn chưa kịp rời đi đã nghe thấy tiếng hai đứa trẻ gọi cô từ phía sau.
Mộ Thiển liền xấu hổ, cảm thấy rằng mình đi không đủ nhanh.
Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên lao về phía Mộ Thiển, nắm lấy tay cô ấy và nói: “Mẹ ơi, con nghĩ rằng bố đang ở đó.”
Nghiên Nghiên chỉ vào Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi đang đứng ở đó, và nói: “Mẹ ơi, bố sắp kết hôn với dì Kiều Vi, mẹ có biết không?”
Mộ Thiển: “…”
Cô không biết phải nói gì, lũ trẻ còn quá nhỏ để hiểu được những điều khó nói trong cô.
“Này, hai nhóc, tan học rồi hả? Còn chưa chào chú nữa à?”
Bạc Dạ tình cờ chạy đến để giải quyết cuộc nói chuyện đang khiến Mộ Thiển rơi vào khó xử này.
Hai đứa trẻ nhanh nhẹn chào chú, vẻ mặt rất tươi tỉnh.
Kiều Vi và Mặc Cảnh Thâm cũng đi đến đó, và Kiều Vi lại nói: “Chúng ta đều ở đây rồi, vậy hãy đến thẳng nhà hàng để dùng bữa tối đi.
Dù sao cũng không còn sớm nữa.”
Mặc Cảnh Thâm không nói gì.
Bạc Dạ đưa mắt nhìn Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm, sau đó gật đầu nói: “Được thôi!”’.