‘,’Làm thế nào để cô ấy cho anh uống thuốc?
Cầm dung dịch hạ sốt ibuprofen, cô đứng một lúc, quyết định xử lý nó một cách thô lỗ, áp hai lòng bàn tay lên má Mặc Cảnh Thâm, rồi trực tiếp đổ thuốc vào miệng anh.
Sau đó lập tức nhéo mũi.
“Phốc … khụ khụ khụ…”
Anh ho và nôn hết thuốc ra ngoài.
Mộ Thiển cảm thấy đau não, lại đổ một ít thuốc trước khi nhéo miệng Mặc Cảnh Thâm, ai biết lần này không phối hợp với nhau, anh ta không hề mở miệng.
Vì vậy, thuốc thì đã có, lại không có cách sử dụng.
“Lạnh … lạnh quá …”
Mặc dù đã được đắp chăn, nhưng Mặc Cảnh Thâm vẫn không ngừng run rẩy, thân nhiệt không ngừng tăng cao.
Toàn thân nóng bừng, nhưng lại không thể cho anh ta uống thuốc.
Mộ Thiển sững sờ một lúc, vẫn cầm thuốc trên tay, không biết có nên tiếp tục giữ lại hay không vì mua về chẳng để làm gì.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, cô đành tự mình uống một ngụm, rồi cúi xuống nhả vào miệng anh
Đôi môi mát lạnh của cô chạm vào đôi môi nóng rực vì sốt của anh, nhưng anh vẫn không chịu mở miệng.
Mộ Thiển phải cau mày, cắn vào môi anh, anh mới cảm thấy đau đớn mà mở miệng ra.
Một phần thuốc trong miệng cô đã vào miệng người đàn ông, và một phần tràn ra ngoài vì cô cắn môi anh.
Nhưng dù sao thì anh cũng đã uống, dù ít hay nhiều vẫn còn hơn là mua về vô ích.
Mộ Thiển cũng mớm cho anh một chút nước ấm theo cách tương tự.
Bây giờ, chỉ có thể hồi hộp chờ đợi.
Mặc dù Mộ Thiển rất lo lắng cho Phương Nhu, nhưng lúc này Mặc Cảnh Thâm bị sốt cao như vậy, cô cũng không thể cứ thế mà để mặc anh ta.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là chỉ có Mặc Cảnh Thâm biết những nơi khác mà Thích Ngôn Thương hay lui tới.
Nếu Mặc Cảnh Thâm không tỉnh lại, Mộ Thiển muốn tìm Phương Nhu cũng chẳng có cách nào để tìm.
Mặc Cảnh Thâm vẫn nằm đó im lìm, mặc thời gian cứ thế trôi qua.
Mộ Thiển không có lựa chọn nào khác ngoài việc mang chăn bông và anh lên giường.
Phải mất rất nhiều nỗ lực, cô mới có thể kéo Mặc Cảnh Thâm xuống khỏi ghế sô pha.
“Chà …”
Mộ Thiển nắm lấy cánh tay của Mặc Cảnh Thâm, cố gắng kéo anh đi, nhưng người hôn mê thực sự rất nặng, và Mặc Cảnh Thâm liền ngã xuống đất cùng với Mộ Thiển.
“Sao anh lại nặng như vậy chứ?”
Cô lẩm bẩm một tiếng, sau đó tiếp tục kéo cánh tay anh, dời người đến mép giường, đặt anh lên giường.
Nếu là trước đây, thể lực yếu kém của cô nhất định không có tác dụng.
Nhưng bây giờ vóc dáng của cô đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, việc di chuyển cơ thể Mặc Cảnh Thâm cũng vì thế mà dễ dàng hơn.
Mộ Thiển đã đưa Mặc Cảnh Thâm lên giường, nhưng anh dường như vẫn không hề hay biết.
Cô đắp chăn cho anh.
Bất chợt, Mặc Cảnh Thâm xoay người nắm lấy tay cô: “Mộ Thiển, em đừng đi, đừng đi …”
“Buông ra, Mặc Cảnh Thâm, anh tỉnh rồi à?”
Anh ta chỉ chạm vào cô là có thể biết cô chính là Mộ Thiển ư?
Tất cả nỗi lo lắng của cô dành cho Mặc Cảnh Thâm vừa rồi lúc này đều biến thành sự tức giận, cô cảm giác như anh đang cố tình lừa cô.
Đột nhiên, cơn giận dữ bùng lên.
Mộ Thiển giật tay khỏi anh, nhưng Mặc Cảnh Thâm không chịu buông ra.
Cô tức giận tát vào mặt anh một cái.
Một cái tát mạnh, âm thanh rất lớn.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm không hề phản ứng, anh vẫn chỉ nằm yên lặng, nắm lấy tay cô, luôn miệng lẩm bẩm: “Mộ Thiển, anh đau quá … em đừng đi.”
Nâng người lên giường, Mộ Tinh Tinh còn không biết.
Mộ Thiển cau mày, nhìn Mặc Cảnh Thâm, lửa giận trong lòng dần dần tiêu tan một chút.
Cô đưa tay sờ trán anh, vẫn còn nóng.
“Lạnh … lạnh …”
Toàn thân anh run rẩy.
Mộ Thiển cuối cùng cũng không thể bỏ mặc anh, liền thở dài rồi quấn chặt chăn ga vào cho anh.
“Lạnh … Mộ Thiển … anh đau quá … lạnh quá …”
Mộ Thiển không thể nghe rõ những gì anh đang lẩm bẩm, cũng không thể biết được rốt cuộc anh hay đau đớn hay lạnh lẽo đến thế nào.
Cô chỉ biết rằng, anh không ngừng gọi tên cô một cách vừa trìu mến vừa khẩn thiết.
Hàng rào phòng thủ của Mộ Thiển chống lại Mặc Cảnh Thâm lại dần dần sụp đổ trước những tiếng gọi hết lần này tới lần khác của anh.
Cô liền cởi giầy, nằm xuống giường, ôm lấy anh: “Tôi đây, tôi ….”
Cô đột nhiên tiến lại gần, khiến Mặc Cảnh Thâm, người như đang ở giữa đại dương mênh mông, tìm được một chiếc thuyền lá và ôm chặt lấy.
“Anh lạnh … đau …”
Mặc Cảnh Thâm ôm chặt lấy cô, khiến Mộ Thiển thực sự cảm thấy hơi khó chịu khi bị giữ giặt, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại không thể.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô.
Mộ Thiển nhìn gương mặt của anh đang ở rất gần, từng đường nét đều giống với những gì vẫn thường xuyên xuất hiện trong trí nhớ cô.
Cô thật không thể nào quên được.
– Thình thịch –
Tim đập không ngừng, ngay cả hô hấp cũng có chút ngột ngạt.
“Đau quá… Mộ Thiển, ta cảm thấy rất đau…”
Người đàn ông nghẹn ngào, cặp lông mày rậm nhíu chặt, má đỏ bừng.
Giọng nói yếu ớt của anh khiến Mộ Thiển siết chặt lấy anh hơn, chợt nhớ ra lúc đó trong khu dịch vụ có người nói rằng một người đã bất tỉnh.
Cô ấy thực sự có một chút sợ hãi.
Sẽ làm sao nếu người đó thực sự là Mặc Cảnh Thâm.
Mộ Thiển yêu anh và cũng ghét anh.
Những cảm xúc yêu và hận đan xen khiến cô thậm chí không biết phải đối mặt với anh bằng thái độ thế nào.
Thật đáng tiếc vì bây giờ cô lại thấy anh phờ phạc và yếu đuối, rốt cuộc cô không thể tàn nhẫn với anh được.
“Ổn rồi, tôi đã ở đây rồi.”
Cô đưa tay ôm eo anh và vỗ về lưng anh như một đứa trẻ.
Mộ Thiển thầm cầu nguyện từ tận đáy lòng, hy vọng lần này chỉ là một cơn sốt đơn thuần, thay vì nóng lạnh bất thường khi cô gặp Mặc Cảnh Thâm trong khách sạn lần trước.
Nếu đúng như vậy, Mộ Thiển sẽ thực sự nghi ngờ tình trạng thể chất hiện tại của Mặc Cảnh Thâm.
Thời gian trôi qua, Mộ Thiển ôm Mặc Cảnh Thâm đã nóng đến đổ mồ hôi, nhưng anh lại vẫn cảm thấy lạnh.
Không chỉ vậy, nhiệt độ cơ thể của anh ấy không hề giảm xuống.
Mộ Thiển cảm thấy rằng đây không phải là giải pháp, và ngay lập tức gọi cho bác sĩ gia đình bằng điện thoại di động của mình.
Sau hơn nửa giờ, bác sĩ gia đình đã đến nơi, lập tức vào phòng, đo nhiệt độ cho Mặc Cảnh Thâm.
“39,8 °, anh ấy sốt nặng lắm, tôi sẽ tiêm thuốc hạ sốt cho anh ấy.”
Người bác sĩ tiêm cho Mặc Cảnh Thâm một liều thuốc hạ sốt trước khi rời đi.
Mộ Thiển cũng mua một chiếc nhiệt kế để có thể chủ động đo thân nhiệt cho anh.
Mặc dù đã được tiêm thuốc hạ sốt, nhưng một giờ trôi qua, Mặc Cảnh Thâm vẫn có các triệu chứng như cũ, cảm thấy lạnh lẽo và bất tỉnh.
Mộ Thiển ngồi ở mép giường, cởi cúc áo vest và kẹp nhiệt kế vào nách anh.
Đợi năm phút đồng hồ, nhìn nhiệt độ vẫn là hơn ba mươi chín độ, hoàn toàn không có giảm.
Mộ Thiển hơi lo lắng, cuối cùng quyết định lựa chọn cách gọi cho Cẩm Dung.
Điện thoại reo vài lần mới có người nhấc máy.
“Cô Mộ Thiển, có chuyện gì vậy?
“Cẩm Dung, Mặc Cảnh Thâm đã bị sốt cao cả buổi sáng, nhưng anh ta vẫn không ngừng kêu lạnh.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với anh ta thế?”
“Cái gì? Đại ca sốt cao? Cô hiện tại đang ở đâu?”
“Một khách sạn ở Kỳ Sơn.” Mộ Thiển cũng không biết vị trí hiện tại của hai người, chỉ có thể nói là đang ở Kỳ Sơn.
“Được rồi, cô lập tức dùng khăn tắm để hạ nhiệt cho anh ấy.
Hãy làm ngay lập tức, và nhớ để anh ấy hạ nhiệt càng nhanh càng tốt.
Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
“Bây giờ anh đang ở đâu … tít … tít…”
Mộ Thiển còn chưa nói xong, Cẩm Dung đã tắt may.
Cẩm Dung nói rằng anh ấy sẽ đến sớm nên Mộ Thiển nghĩ rằng Cẩm Dung cũng đang ở gần đây.
Nhưng nghe thái độ nói chuyện của Cẩm Dung vừa rồi, cô đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.
Vì vậy, theo những gì Cẩm Dung nói, cô đi tìm một chiếc khăn tắm, lật ngược lại và mở chăn ga ra.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm đang rất lạnh và cứ cố cuộn mình lại.
Bộ dạng đó của anh ta hoàn toàn đối lập với hình ảnh bất khả chiến bại năm xưa, khiến Mộ Thiển nhìn thấy lại càng thêm xót xa.
“Mặc Cảnh Thâm, anh hãy nằm im đi, để tôi lau người cho anh.”’.