‘,’Mộ Thiển chẳng làm được gì khác ngoài chịu đựng chuyến đi này.
Vì không có thẻ căn cước nên cô ấy không thể bay, và lái xe trở thành lựa chọn duy nhất.
Đi được nửa đường, để tiết kiệm thời gian, hai người đến trạm dịch vụ, chỉ ăn tạm chút gì đó rồi tiếp tục lên đường.
Hai giờ chiều, chỉ còn cách Hải Thành một đến hai tiếng lái xe, Mộ Thiển nhận được tin nhắn từ Bạc Dạ.
Một video nén được gửi tới.
Mộ Thiển nhấp vào và xem qua.
Địa điểm là Trạm dịch vụ Thanh Thành trên đường cao tốc.
Trong video, một người bất ngờ ngã xuống khi đang đi bộ, khi xem kỹ hơn, người đó trông rất giống Mặc Cảnh Thâm.
Bất kể ngoại hình, quần áo, dáng người và nét mặt, tất cả đều hướng về Mặc Cảnh Thâm.
Xem video, Mộ Thiển cảm thấy khá khó chịu.
“Ding”
Tin nhắn điện thoại lại reo.
“Đó là Mặc Cảnh Thâm.” Bạc Dạ trực tiếp khẳng định lại với cô.
Mộ Thiển không biết phải nói gì lúc này.
Cô cầm điện thoại và không ngừng xem lại video, trái tim cô cứ như thế dần chìm xuống.
Sau một lúc, cô gõ ngón tay rất nhanh trên màn hình, nhắn cho Bạc Dạ: “Anh Bạc Dạ, anh ấy đã nói dối em.”
Đúng vậy.
Mặc Cảnh Thâm đã nói dối cô.
Mộ Thiển chợt nhận ra rằng lần này vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng đã quá muộn.
Ở đằng kia, Bạc Dạ cầm điện thoại di động, nhìn lên video giám sát trên máy tính, hồi lâu cũng không hề có một câu trả lời.
Nhìn chằm chằm người đàn ông ngã xuống trên màn hình, lại nhìn người đàn ông đó được đưa đến phòng y tế.
Bạc Dạ nhấc điện thoại và chỉnh sửa dòng tin nhắn chưa kịp gửi đi: “Mặc Cảnh Thâm, anh ấy đang bị bệnh nặng, và thời gian không còn nhiều.”
Sau khi viết xong, anh cảm thấy nói như vậy có chút không thích hợp nên đã xóa từng chữ một.
“Em nên đến gặp anh ấy.” cuối cùng, Bạc Dạ lựa chọn gửi đi câu này.
Câu trả lời này không hề rõ ràng, Mộ Thiển hiển nhiên sẽ cảm thấy khó hiểu.
Vì vậy, khi Mộ Thiển nhận được tin nhắn từ điện thoại di động của Bạc Dạ, cô liền lập tức gọi lại cho anh, mong muốn được giải đáp thắc mắc.
Điện thoại lập tức được trả lời.
“Anh biết chuyện gì sao?” Mộ Thiển chắc chắn, không còn nghi ngờ gì, Bạc Dạ có biết gì đó.
Từ lần Bạc Dạ nói đi nói lại với cô ấy về Mặc Cảnh Thâm, đến những gì Bạc Dạ nói bây giờ, tất cả đều có nghĩa là Bạc Dạ biết rõ tình hình.
Bạc Dạ im lặng.
“Sao anh không nói? Em đoán đúng rồi sao?”
Mộ Thiển trở nên rất căng thẳng, hỏi liên hồi, nhưng trong cô đang có một cơn đau xót xa không thể diễn tả.
Chính cô cũng không biết bản thân đã đau như vậy trong bao lâu rồi.
“Anh đã nói rồi nhưng em lại không muốn nghe.” Bạc Dạ bất lực thở dài.
“Anh ấy … có chuyện gì vậy?”
Trước đây Mộ Thiển cực lực từ chối Mặc Cảnh Thâm, nhưng giờ nghĩ lại mọi chuyện và những lời anh nói với cô trong công viên đêm hôm đó, Mộ Thiển thực sự cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
“Thời gian của anh ấy không còn nhiều.” Giọng điệu của Bạc Dạ trầm xuống, có chút buồn bã.
Mộ Thiển có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh qua điện thoại.
“Không nhiều … là bao lâu?”
Có trời mới biết, cô nghe không kịp vài câu, đầu óc liền như muốn nổ tung.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô không biết mình đang nghĩ gì, nhưng trái tim cô thì thực sự đau nhói.
“Em nên tự mình đi hỏi Mặc Cảnh Thâm.” Bạc Dạ cũng không biết phải đối diện với Mộ Thiển như thế nào.
Cảm nhận được cảm xúc của Mộ Thiển qua cách nói chuyện của cô, anh cảm thấy rất buồn bã và đau đớn.
Vì vậy, anh không tiếp tục trả lời, thay vào đó còn thực tiếp cúp điện thoại để không cần phải giải thích thêm điều gì với Mộ Thiển.
“Alo, Bạc Dạ? Bạc Dạ?”
Cô cầm điện thoại trước mặt, nhìn cuộc gọi đã cúp máy, không thể không bấm gọi lại.
Nhưng cũng không hề ngạc nhiên khi số di động được gọi ra, cô lại nhận được một tiếng cúp máy.
Cô đưa mắt nhìn sang Dật Phong đang ngồi bên cạnh: “Dật Phong, anh có chuyện gì muốn nói không?”
Mộ Thiển khá chắc chắn rằng Dật Phong đã biết mọi thứ.
Nhưng anh ấy vẫn không nói một lời nào.
“Anh là người của Mặc Cảnh Thâm phải không?”
Khi Mộ Thiển tới Hải Thành, cô đã tới biệt thự của Bạc Dạ.
Cô nói với Bạc Dạ rằng cô muốn có được hai FE, nhưng chính cô cũng không thể ngờ tới ngày hôm đó cô lại quá sức may mắn, thực sự có được hai FE, hơn nữa còn là những cao thủ hàng đầu.
Lúc đó, thực sự cô cũng có chút nghi ngờ Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại cảm thấy thực lực của Mặc Cảnh Thâm không thể cao như vậy, dễ dàng trao cho cô hai FE.
Nhưng bây giờ Mộ Thiển đã phải nghi ngờ tính xác thực của vấn đề này.
“Mau nói đi.” Cô có chút tức giận nhìn chằm chằm Dịch Phong hỏi.
Dật Phong biết rằng mọi chuyện đã bị bại lộ, nhưng bây giờ Mộ Thiển không có bằng chứng cũng không thể kết luận điều gì, nên anh chỉ có thể nói: “Cô quá lo lắng rồi.”
“Anh nói bậy.
Dật Phong, anh không nên giấu diếm tôi.”
“Vậy cô có thể kết nối với trụ sở chính của FE.” Dật Phong lập tức chặn miệng cô lại bằng một câu.
Cô liền hạ giọng: “Được rồi, tốt thôi.”
Mộ Thiển không tiếp tục dò hỏi Dật Phong nữa, thay vào đó gọi cho Thượng Quan Miểu.
Vào thời điểm đó, Mặc Cảnh Thâm đã bắt cóc Thượng Quan Miểu, liên tục nói rằng phải khôi phục trí nhớ cho anh ta, nhưng cuối cùng anh ta lại để Thượng Quản Miểu rời đi một cách không thể giải thích được.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là những gì Thượng Quan Miểu nói khiến Mặc Cảnh Thâm cảm thấy giữ lại anh ta cũng không có tác dụng gì.
Đó là lý do tại sao anh ta được trả tự do.
Mộ Thiển bấm số rất nhanh, nhạc chuông vang lên một hồi đầu bên kia mới trả lời.
“Cô Mộ Thiển đấy ư?”
“Tôi hỏi anh, Mặc Cảnh Thâm đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Thiển lập tức buông lời nói ngắn gọn súc tích, không muốn vòng vo nhiều.
“Mặc … Mặc Cảnh Thâm? Chủ tịch Mặc ư, tôi không biết cô đang nói về việc gì.” Thượng Quan Miểu do dự, cố tình lảng tránh những gì Mộ Thiển nói.
“Anh nghe tôi nói đây, tôi muốn hỏi anh.
Mặc Cảnh Thâm đang xảy ra chuyện gì, hôm đó anh ta bắt cóc anh tới biệt thự Lâm Hải để làm gì? Thượng Quan Miểu, tôi không muốn nghe anh nói dối, thứ tôi cần biết lúc này là sự thật.”
Đúng vậy, Mộ Thiển chỉ muốn nghe sự thật.
Đúng và sai, sai và đúng, cô ấy vẫn luôn sống trong sự giả dối mỗi ngày.
Mộ Thiển thậm chí còn nghi ngờ cuộc sống, cảm thấy mình thực sự bị lừa dối quá nhiều.
Truyện Gia Đấu
“Anh ấy yêu cầu tôi đến để khôi phục trí nhớ cho anh ấy, và tôi không làm được.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Thượng Quan Miểu, anh đi được rồi.
Tôi sẽ nhờ Chanh Tử mua vé máy bay cho cô, tôi thực sự không cần cô điều trị nữa.”
Mộ Thiển nói rất dứt khoát và cúp máy ngay lập tức.
Sau đó, cố ý đợi một lúc.
Chắc chắn rồi, Thượng Quan Miểu đã gọi lại.
Mộ Thiển vờ do dự, đợi một lúc trước khi nhấc máy.
“Anh nói đi, vậy chuyện gì đã xảy ra.”
Thượng Quan Miểu không trả lời ngay mà lại hỏi cô về tình hình hiện tại.
“Ngày hôm qua Mặc Cảnh Thâm đã ngất xỉu, hôm nay sốt cao rồi đổ bệnh.
Tình trạng rất nghiêm trọng.”
Mộ Thiển nói ra toàn bộ sự thật, một mặt hy vọng rằng với những kỹ năng của Thượng Quan Miểu, anh ấy có thể giúp đỡ cho bệnh tình của Mặc Cảnh Thâm.
Một mặt, cô cũng đang kiểm tra Thượng Quan Miểu, tự hỏi liệu anh ta có biết về Mặc Cảnh Thâm hay không.
Anh ta im lặng một lúc.
Mộ Thiển kiên nhẫn chịu đựng cảm giác ngột ngạt này và đợi anh ta nói.
Một lúc sau, bên kia thở dài nói: “Bệnh của anh ấy vô phương cứu chữa.”
Không có thuốc chữa!
Không có thuốc chữa!
Bàn tay đang cầm điện thoại của Mộ Thiển siết chặt, tim như bị dao cắt, cảm giác đau đớn hoàn toàn khác với nỗi đau về thể xác, ngược lại càng khó quên, ngay cả đầu ngón tay cũng đau đớn vô cùng.
“Không thể nào.” Mộ Thiển không muốn đối mặt với thực tế.
Lúc này, cô cảm thấy thế giới thật giả dối.
Tất cả đều giả dối.
Rõ ràng mọi người đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng ai cũng nói dối cô ấy, vậy cô ấy làm sao có thể tin được bất cứ điều gì.
Cô ấy thực sự cảm thấy rất mệt, rất mệt.
Tại sao chuyện này lại xảy ra?
“Mặc Cảnh Thâm yêu cầu tôi đến biệt thự Lâm Hải để khôi phục trí nhớ cho anh ấy.
Nhưng còn một việc khác là để tôi chữa trị cho anh ấy.
Nhưng thực tế là anh ấy đang hấp hối và không có phương pháp điều trị nào cho căn bệnh này cả.”
Thượng Quan Miểu đang nói sự thật: “Những gì tôi nói là sự thật.
Tuy nhiên, anh ấy và Kiều Vi bây giờ đã sắp kết hôn, và cô cũng không cần phải buồn cho anh ấy.
Chính Kiều Vi mới là người nên buồn, không phải cô.”’.