Ít nhất, Mộ Thiển rất tò mò về vấn đề này.
“Cô ấy đến Hải Thành chắc chắn là có lý do của cô ấy.
Nhưng …”
Bạc Dạ nhấp một ngụm rượu đỏ, chầm chậm nói: “Theo những gì anh biết, thì đó là vì Mặc Cảnh Thâm.”
“Mặc Cảnh Thâm?”
Lòng vòng một hồi, cuối cùng mọi thứ lại đổ lên đầu Mặc Cảnh Thâm.
“Làm thế nào mà anh biết được điều đó?”
“Em không biết những chuyện cụ thể thì tốt hơn.
Dù sao em cũng không quan tâm đến Mặc Cảnh Thâm mà.
Biết hay không biết cũng đâu cần thiết phải không.”
Vào thời điểm quan trọng, Bạc Dạ úp úp mở mở, cố tình giấu diếm, khiến Mộ Thiển càng thêm lo lắng.
Cô trợn mắt nhìn anh: “Không thể nói ra sao?”
“Haiz, có thể nói.
Đời này anh không thể từ chối em được.
Thật ra Đường Sĩ, Mặc Viên và Cố Khinh Nhiễm đã hợp tác từ rất lâu rồi.
Nhưng lần này, tại sao Đường Sĩ lại bỏ nhà họ Cố mà không hợp tác? Lý do lớn là vì nó có liên quan đến em.”
“Em ư? Liên quan gì đến em chứ?”
Mộ Thiển hoàn toàn không biết Đường Sĩ, cũng không biết Đường Sĩ có liên quan đến nhà họ Mặc, nên nghe Bạc Dạ giải thích, càng không hiểu chuyện này là thế nào.
Nhìn thấy khuôn mặt hối thúc của Mộ Thiển, Bạc Dạ lập tức nói tiếp:
“Cách đây rất lâu, họ đã hợp tác với mục đích lật đổ Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm đã biết âm mưu của họ từ trước, nên khi ông cụ Mặc lấy Tiểu Bảo làm cái cớ để đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Mặc, anh ta không hề phản đối.
Thật ngạc nhiên khi anh ta có thể chấp nhận việc bị “xử lý” một cách bình tĩnh như thế.”
Tuy đó là một sự ngẫu nhiên, nhưng mọi thứ đều hợp lý.
Bởi vì rất đơn giản, sức khỏe hiện tại của Mặc Cảnh Thâm không thể chịu nổi những công việc với cường độ cao của công ty, nên rời khỏi công ty trở thành lựa chọn tốt nhất.
“Vậy thì… Tại sao bây giờ Đường Sĩ lại tới Hà Thành?”.
Truyện Võng Du
“Theo anh biết, một thời gian trước Đường Sĩ và Mặc Cảnh Thâm có chút quan hệ nhưng cuối cùng lại không thành.
Sau này, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Đường Sĩ rất ghét Mặc Cảnh Thâm.
Cô ta luôn tìm cách chống lại Mặc Cảnh Thâm.
Vấn đề này, thực không có nhiều người biết đâu.”
“Thật ư? Vậy làm sao anh lại biết được?”
Mộ Thiển đương nhiên biết được Bạc Dạ có rất nhiều thông tin tình báo, tuy nhiên, với cả những thông tin kiểu này anh cũng có thể biết thì thực sự rất đáng chú ý.
“Anh đã nói rồi, chỉ cần anh muốn biết, không có gì là không thể biết.”
Lời nói của Bạc Dạ không ngoa, nhưng bây giờ có nhiều chuyện tốt nhất nên để người khác giải quyết, anh không muốn xen vào.
“Ý anh là, cả Mặc Viên, Cố Khinh Nhiễm và Đường Sĩ đều đang tìm cách hại Mặc Cảnh Thâm?”
Rõ ràng đây chính là tình hình hiện tại.
“Không hẳn.” Bạc Dạ ngón tay lên lắc lắc: “Chính xác mà nói, vẫn có một thế lực rất mạnh nữa.”
“Ai? Đông Côn?” Mộ Thiển vừa hỏi vừa tự trả lời.
“Rất thông minh.”
Bạc Dạ hơi cười, đưa ngón tay cái lên cho Mộ Thiển.
“Người đứng sau lưng Kiều Vi là Đông Côn.
Hiện tại Mặc Cảnh Thâm đã ở trong hoàn cảnh này, vậy mà vẫn có không ít người muốn đẩy anh ta xuống nữa, chứng tỏ giá trị của anh ta thực sự không thể coi thường.
Vì vậy …”
Nghĩ tới đây, Bạc Dạ chợt nghĩ tới Dật Phong và Chanh Tử.
Anh đột nhiên nheo mắt lại và nhìn Mộ Thiển với ánh mắt có chút hoài nghi.
“Em đã biết ai đứng sau Dật Phong chưa?”
Nghe đến đây, cô tức giận đến mức suýt làm đổ cốc nước trên tay.
“Bạc Dạ, anh có phải là bạn của em không đấy?” Cô giận dữ chửi rủa anh.
“Anh không xứng làm bạn của em? Em có biết Dật Phong đã đánh anh như thế nào khi anh ở nước C không? Anh cũng biết sợ chứ.”
Bạc Dạ hoàn toàn không phải là đối thủ của Dật Phong.
Thực tế thì, cũng có rất ít đối thủ có thể cạnh tranh với Dật Phong.
Bạc Dạ lại không thể luôn mang theo người bên cạnh anh hàng ngày.
Đối với những chuyện kiểu này, những người thông minh đương nhiên sẽ không nói về nó.
Làm sao có thể nói được chứ?
Anh hoàn toàn không cố ý che giấu Mộ Thiển.
“Có phải lúc anh nói anh bị đánh rất nặng không?” Khóe miệng Mộ Thiển co giật dữ dội, cô không khỏi nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Giờ thì cô cũng nhận ra tại sao Bạc Dạ lại sợ Dật Phong đến vậy.
“Cũng không có nhiều người có thể khiến anh sợ hãi.” Mộ Thiển cố ý trêu chọc anh, sau đó nói tiếp: “Xem ra ở Hải Thành không còn yên ổn nữa rồi.”
“Đại khái là vậy.”
Bạc Dạ cũng biết tình hình hiện tại, nhưng trong nhiều trường hợp, anh ấy sẽ không quan tâm lắm trừ khi anh có thể giúp đỡ.
“Mộ Thiển, anh biết em vẫn yêu Mặc Cảnh Thâm.
Kỳ thật trong lòng anh ta cũng luôn có em, nếu không anh ta sẽ không làm nhiều việc như vậy cho em.
Ai cũng biết sau lưng Kiều Vi còn có một Đông Côn, làm sao anh ta lại không biết được chứ.
Lí do tại sao anh ta muốn kết hôn với cô ta, chỉ là để lừa em mà thôi.
Anh … anh muốn nói với em điều này từ rất sớm, nhưng em không cho anh cơ hội.
Vì bây giờ em đã biết rồi, thì em cũng hãy nghe ý kiến của anh.
Anh hy vọng em có thể tự cho em một sự lựa chọn, một sự lựa chọn mà không khiến em hối tiếc cả đời.”
Bạc Dạ nói với Mộ Thiển những điều chân thành, dù trong lòng anh vô cùng đau đớn.
Anh luôn rất tốt với cô, và không đòi hỏi cô đáp lại bất cứ điều gì, khiến Mộ Thiển cảm thấy cả đời này cô cũng không thể trả lại anh những ân tình này.
“Bạc Dạ, cảm ơn anh đã nói với em những điều này.”
Cô thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chiếc cốc thủy tinh trong suốt trên bàn, rơi vào trầm tư: “Em không biết mình nên lựa chọn như thế nào.”
“Hãy làm theo trái tim của chính mình.
Anh tin rằng sự lựa chọn của em là tốt nhất.”
Bạc Dạ mỉm cười, khuôn mặt anh tú của anh vô cùng bình tĩnh.
Nhưng giữa hai lông mày, có thể thấy phảng phất một nỗi buồn man mác, u ám.
Trong mắt Mộ Thiển cũng lộ ra vẻ đau khổ.
Hai người không nói thêm gì, yên lặng một lúc rồi rời quán, trời đã về khuya.
…
Công viên đầm lầy ven sông.
Trăng lên cao, sao sáng, gió đêm nhẹ thổi, vuốt ve khuôn mặt Mộ Thiển.
Cô đứng trên quảng trường của công viên, đi dạo một mình, giống như đang đợi ai đó.
Cũng không rõ cô đã đợi trong bao lâu, một chiếc ô tô dừng lại bên đường, ánh đèn sáng chiếu rọi vào khoảng không rồi vụt tắt.
Một người bước ra khỏi xe.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng kiểu Hàn Quốc, từ xa tiến về phía cô.
Bóng dáng vô cùng quen thuộc, dù ở khoảng cách xa cô vẫn có thể nhận ra người đó là ai.
Đôi môi cô khẽ nhếch lên, thực sự không thể giấu được một nụ cười.
Chính xác mà nói, thì nụ cười đó tự nhiên đến mức ngay chính Mộ Thiển cũng không hề nhận ra.
Cô chỉ đứng đó, lặng lẽ chờ đợi người đàn ông đến bên cô.
Mười mét, chín mét, tám mét …
Khi anh ta đến ngày một gần hơn, hơi thở của cô trở nên không thể kiểm soát được.
“Tôi tưởng … anh sẽ không đến.” Mộ Thiển thì thào.
Sau khi chia tay Bạc Dạ, cô đã suy nghĩ rất kỹ.
Mặc Cảnh Thâm đã làm quá đủ với nhiều cho cô, nếu trước đây cô đã oán hận người đàn ông này, thì bây giờ, cô sẵn sàng cho anh một cơ hội khác.
Cũng đồng nghĩa, cô đã sẵn sàng cho mình một cơ hội khác.
Mặc Cảnh Thâm đứng đối diện với Mộ Thiển.
Khoảng cách chỉ chừng hai mét giữa hai người, nhưng như thể được ngăn cách bởi một dải ngân hà.
Đôi mắt họ chạm nhau, hai người trầm lặng nhìn nhau, nở nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt.
“Anh …”
Người đàn ông do dự không nói, suy nghĩ một chút rồi trả lời cô: “Anh không thể làm khác.”
Đúng vậy.
Anh không thể không đến.
Khi đang nằm trong bệnh viện, anh nhận được một tin nhắn từ Mộ Thiển, chỉ xuất hiện một dòng chữ: “Hẹn gặp anh ở công viên đầm lầy ven sông vào lúc tám giờ tối.”
Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu Mặc Cảnh Thâm lúc đó, anh rất muốn từ chối cô, nhưng cuối cùng lại không thể làm được.
“Tại sao anh lại nói dối tôi?” Mộ Thiển hỏi.
“Anh xin lỗi.” Mặc Cảnh Thâm chỉ nói ba từ.
Anh không có lời giải thích nào, cũng không muốn phải giải thích nhiều điều như vậy.’.