Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 721: Suy Nghĩ





Cô cũng rất muốn cứu bản thân mình thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng này.

Tiếc rằng, Mộ Điềm Tư ngoan cố quá nên cô đành phải từ bỏ.
Bây giờ Mộ Điềm Tư đã nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện thì làm sao Mộ Thiển có thể khoanh tay đứng nhìn chứ.
“Biết tất cả rồi thì thế nào chứ?”
Cô ta cười nhạt một tiếng: “Còn không phải tôi cũng không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của Mặc Viên sao? Con tôi vẫn còn ở trong tay anh ta.

Đối đầu với anh ta thì có khác gì không biết tự lượng sức mình không?”
Những chuyện không biết tự lượng sức mình cô ta đã làm rất nhiều.

Cô ta cũng trở nên tỉnh táo hơn, biết rõ rằng mình cũng chỉ là một con kiến nhỏ nên cũng chậm rãi chấp nhận sự thật.
“Ai nói vậy?”
Lập tức Mộ Thiển phân tích tình huống cho cô ta hiểu: “Thằng bé không phải là con của Mặc Viên có nghĩa là thân phận của Mặc Viên rất khả nghi.

Nếu bây giờ cô trực tiếp đi tìm ba ruột của Mặc Tử Hàng để tìm hiểu thì có lẽ mọi chuyện còn có thể xoay chuyển, tìm được một con đường sống.”
“Bây giờ ở Mặc gia, Mặc Viên có quyền lực lớn nhất.

Không biết vì sao ông cụ Mặc lại rất coi trọng anh ta, xem ra chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nữa ông ấy sẽ giao tất cả quyền lực cho anh ta.

Tôi nghĩ sau khi anh ta nhìn thấy ba ruột của Tử Hàng thì cô cảm thấy anh ta còn có năng lực phản kháng không?”
Đáp án cực kỳ rõ ràng.
Không có!
Bây giờ trong Mặc gia không ai có năng lực để chống lại Mặc Viên.
“Nhưng nếu mọi chuyện tiếp tục kéo dài, người phải chịu oan ức nhiều nhất chính là cô.


Anh Ngạn Minh quản lý công ty rất tốt, cô cũng không thiếu chút tiền ấy.

Cô thật sự không thể quay lại được nữa.

Rời khỏi Mặc Viên sẽ càng tốt cho cô hơn.”
Mộ Thiển biết mọi chuyện liên quan đến Mặc Viên có vấn đề nên đã nói chuyện của Lý Nhã nói cho Mộ Điềm Tư biết, chính là hy vọng cô ta có thể tỉnh táo lại và chọn cuộc sống cho mình càng sớm càng tốt.
Đừng mãi u mê như vậy.
“Nếu tôi không phải là mẹ của Tử Hàng thì tôi cũng đã rời đi không chút đắn đo rồi.”
Cô ta đi đến chỗ ghế mây rồi ngồi xuống, buồn bã thở dài: “Tôi là một người mẹ, nhìn thấy con mình lớn lên từng chút một, dồn hết bao nhiêu tâm sức và vất vả chỉ có mình tôi biết được.

Mộ Thiển, cảm ơn cô đã suy nghĩ cho tôi nhưng chuyện của tôi tôi tự giải quyết được.”
Nghe cô ta nói như vậy, Mộ Thiển trầm mặc.
Nếu Mặc Viên có quyền lực lớn nhất ở Mặc gia thì đối với Mặc gia cũng có ảnh hưởng rất lớn.
Nếu vẫn giữ Mặc Cảnh Sâm tại thị trấn nhỏ ở Giang Nam thì như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến thời cuộc.
Đợi tới một ngày Mặc Cảnh Sâm qua đời, Mặc Viên trở thành chủ nhân của Mặc gia thì như vậy ở Mặc gia làm gì còn chỗ dung thân cho Mặc Quân Dư và Mặc Tiêu Tiêu.
Kể cả Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên cũng đều không thể may mắn thoát khỏi.
Rút dây động rừng.
Mặc Viên, diệt trừ Mặc Viên là chuyện chắc chắn phải làm!
“Cô cứ suy nghĩ đi, lúc nào cô cần thì thông báo với tôi một tiếng.”
Mộ Thiển dặn dò.
“Các em đang nói chuyện gì vậy? Suy nghĩ chuyện gì?”
Đột nhiên Mộ Ngạn Minh đi lên gác mái, ngay cả lên cầu thang cũng đều lặng yên không một tiếng động khiến cho hai người bị giật mình.
Mộ Điềm Tư có chút hoảng sợ, cô ta vô thức nhìn về phía Mộ Thiển, liền nghe Mộ Thiển nói: “Em nói muốn nhờ cô ấy ở lại giúp đỡ em hai ngày.

Cô ấy đang lo lắng suy nghĩ nói không xa Tử Hàng được.”

Cô tùy tiện nói ra một lý do qua quýt cho Mộ Ngạn Minh.
Hai người họ vô cùng nhất trí trong việc giấu diếm với Mộ Ngạn Minh.
Bởi vì bọn họ biết Mộ Ngạn Minh là một người con trai chính trực.

Nếu sự việc bị anh ấy biết được nhất định anh ấy sẽ rất tức giận.

Mà mọi người đều sẽ biết, anh ấy sẽ bằng mọi giá để ganh đua cao thấp với Mặc Viên.
“Anh, các anh định khi nào trở về Hải Thành?”
Mộ Thiển hỏi Mộ Ngạn Minh.
“Công việc của công ty vẫn còn rất bận rộn, buổi chiều anh còn phải đi.

Điềm Tư, em đi cùng với anh đi.

Hai người bọn họ vừa mới kết hôn, em ở đây cũng không thích hợp lắm.”
“Đúng vậy, em cũng là nói như vậy đấy.”
Mấy người bọn họ nói chuyện một lúc đã từ trên lầu đi xuống.
Khi đứng ở cầu thang, Mộ Thiển đúng lúc có thể nhìn thấy Thích Ngôn Thương và Phương Nhu đang đứng nói chuyện ở ven tường bên ngoài sân.
Không biết hai người bọn họ đang nói chuyện gì.
Cô cũng không làm phiền bọn họ mà đi vào phòng khách.
Ở ngoài cửa.
Thích Ngôn Thương đứng đối diện với Phương Nhu.

Bộ dạng của Phương Nhu giống như chịu oan ức mà cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
“Nhìn tôi.”

Giọng điệu anh ta bá đạo ra lệnh cho Phương Nhu, duỗi tay nâng cằm cô ấy lên: “Phương Nhu, cô định trốn tôi đến bao giờ? Cô nghĩ sẽ trốn dưới sự che chở của Mộ Thiển cả đời được sao?”
Thật là đáng chết.
Hết lần này đến lần khác anh ta đi tìm Phương Nhu nhưng đều bị Mộ Thiển theo sát Phương Nhu nhìn chằm chằm vào anh thật kỹ.
Chỉ cần Phương Nhu có tiếp xúc với anh ta thì anh ta liền nhận được cảnh cáo của Mộ Thiển.
Nếu không phải Mộ Thiển có quan hệ với đại ca thì tất nhiên anh ta cũng chẳng thèm để ý.
Thích Ngôn Thương biết rằng nếu là anh ta và Phương Nhu có xảy ra chuyện gì thì Mộ Thiển sẽ tìm Mặc Cảnh Sâm trước tiên.

Mà thân thể của Mặc Cảnh Sâm không được khỏe, đây mới nguyên nhân khiến Thích Ngôn Thương nhẫn nhịn nhiều lần như vậy.
“Thích thiếu gia, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào bây giờ? Mẹ tôi vì anh mà chết rồi, chẳng lẽ anh còn không thể buông tha cho tôi sao?”
Phương Nhu thật sự rất bất đắc dĩ: “Mãi dây dưa đau khổ như vậy có ý nghĩa gì? Nếu anh cảm thấy mẹ tôi chết vẫn chưa làm anh vừa lòng thì bây giờ anh giết luôn cả tôi đi.”
Giọng điệu trong lời nói của Phương Nhu cũng chỉ cho hả giận, nhưng vào trong tai Thích Ngôn Thương lại làm cho anh ta hoảng sợ.
“Giết cô sao? Phương Nhu, cô nghĩ rằng tính mạng hèn hạ của cô chết dễ dàng như vậy, không phải quá tốt cho cô sao?”
Thích Ngôn Thương đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi nói cho cô biết, cả đời này tôi sẽ không để cô được sống tốt đẹp đâu.

Đây chính là cái giá mà cô phải trả!”
“Ha ha.”
Lời nói của người đàn ông đó rơi vào trong tai Phương Nhu, làm cho cô tự cười giễu bản thân mình.
Thân là một luật sư mà lại không có cách nào tự bảo vệ mình là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời cô.
Có được năng lực và thực lực cũng đều không bằng có quyền thế và thế lực to lớn.

Cuối cùng, cô cũng không thể dùng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ chính mình.
Chuyện duy nhất cô có thể làm chính là vạch rõ giới hạn với Thích Ngôn Thương.
“Nếu giày vò tôi có thể làm anh cảm thấy vui vẻ, như thì…… Thích thiếu gia cứ tùy ý giày vò tôi đi.”
Phương Nhu xoay người bước đi.
Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Ngoài cách đó ra, Phương Nhu làm gì còn lựa chọn nào nữa đâu.
“Đứng lại!”
Thích Ngôn Thương bước tới đuổi theo Phương Nhu.


Hai tay anh ta nắm chặt lấy vai của cô, trực tiếp đè cô vào tường, cúi người xuống bá đạo hôn lên môi cô.
“Ưm… Khốn kiếp, anh tránh ra… Ưm……”
Cô gái nhỏ rất không phối hợp với anh.

Cô ấy không ngừng giãy giụa, cô vận dụng hết sức mình dùng giày cao gót mạnh mẽ đạp lên bàn chân anh ta.
“A…”
Người đàn ông đau đớn, thở dốc vì kinh ngạc.

Thích Ngôn Thương thả cô ra, nhíu mày chỉ vào cô: “Phương Nhu, cô thật to gan, cô muốn chết đúng không?”
Gương mặt anh ta dữ tợn trừng mắt nhìn cô.

Anh ta giống như một con sư tử đang há to miệng, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Phương Nhu lấy tay áo lau môi mình, nhíu mày thật chặt: “Thích Ngôn Thương, con người đều có giới hạn.

Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà quá đáng như thế.”
Tính nhẫn nại của con người có mức độ.
Thích Ngôn Thương rất mạnh nhưng bây giờ Phương Nhu chỉ còn lại một mình nên cô không sợ gì cả.
Lộc cộc…
Giày cao gót của cô dẫm mạnh lên nền sân.
“Mộ…… Chị Mộ?”
Phương Nhu vừa mới đi vào sân trong đã nhìn thấy Mộ Thiển đang đi qua đi lại ở đó.
Mộ Thiển thấy cô ấy bước vào, cũng không ngạc nhiên gì nói: “Vào trong nhà đi.”
“Em… Vâng.”
Phương Nhu hơi hơi liếc mắt ra phía sau rồi vội vàng đi vào phòng khách.
Cô ấy vừa đi vào phòng khách thì Thích Ngôn Thương chạy theo phía sau bước vào.
Mộ Thiển đi về phía anh ta, trực tiếp chặn trước người Thích Ngôn Thương: “Thích thiếu gia, chúng ta có phải cần nói chuyện không?”
Vẻ mặt Thích Ngôn Thương lạnh lùng: “Cô có chuyện gì thì nên tìm đại ca tôi mới phải chứ không phải tìm tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.