Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 723: Trở Về Hải Thành





“Sư phụ, con thật sự không thể uống được nữa.

Gần đây con bị cảm, vẫn đang phải uống thuốc nên không thể uống rượu.”
Mặc Cảnh Sâm vẫy tay với người hầu: “Lấy một bình trà Long Tĩnh.”
“Vâng, tiên sinh.”
Người hầu rời đi.
Ngay lập tức anh chủ động giải thích: “Tuy rằng con không thể uống rượu với sư phụ, nhưng Cảnh Sâm có thể lấy trà thay rượu, mong rằng sư phụ không để ý.”
“Sư huynh, cái này là anh không đúng rồi.

Sư phụ rất vất vả mới tới đây một chuyến vậy mà anh lại không đồng ý uống rượu với sư phụ.

Đây không phải anh đang xem thường sư phụ sao?”
Đường Tứ cầm ly rượu và xoay nhẹ nhàng khiến rượu trong ly tạo thành gợn sóng, khiêu khích nói.
Ánh mắt ông cụ Viên ánh dừng trên người Mặc Cảnh Sâm, có hơi bất mãn: “Là không thể uống hay không muốn uống?”
Đột nhiên bầu không khí thay đổi khiến Mặc Cảnh Sâm trong nháy mắt hiểu ra gì đó.
Anh nghiêng người với ông cụ, nói: “Sư phụ, con nghĩ chuyện của con chắc hẳn Đường Tứ đã nói cho người biết.

Thật không dám dấu diếm, con thật sự không thể uống.”
Dựa vào tính cách của Đường Tứ, chuyện quan trọng như vậy tuyệt đối không có khả năng không nói cho ông cụ biết.
Nếu anh đã mở miệng hỏi thì cũng đã giải thích rõ vấn đề.
“Hừ!”
Ông cụ đặt chén rượu thật mạnh ở trên bàn, chỉ vào Mặc Cảnh Sâm lắc đầu thở dài: “Trong mắt anh có còn người sư phụ là tôi không? Xảy ra chuyện lớn như vậy lại có thể không nói cho tôi biết một tiếng.


Anh làm tôi thất vọng quá rồi.”
Bang bang bang…
Ông cụ vỗ tay lên bàn, rất tức giận.
Nhìn thấy ông cụ giận tím mặt, tâm trạng của Đường Tứ ngồi ở đối diện cảm thấy rất tốt, cầm chén rượu nhàn nhã hưởng thức rượu vang đỏ.
Đứng ngoài cuộc, bộ dạng vô cùng thích thú xem trò cười.
“Sư phụ, con… Con vốn định thông báo cho người, chỉ là bây giờ còn kia kịp nói cho người biết thôi.”
Mặc Cảnh Sâm nói xong, người hầu đã mang bình trà tới.
Pha một ly trà xong, Mặc Cảnh Sâm cầm lấy chén Tử Sa lên nhấp một ngụm trà: “Hơn nữa, tình huống của con bây giờ, cho dù nói cho người biết cũng không giải quyết được gì.”
“Chuyện này cũng không giống nhau nha.”
Đường Tứ ngồi ở đối diện cố tình khiêu khích: “Nếu anh nói cho sư phụ biết thì có nghĩa anh xem sư phụ là người một nhà, nhưng anh bất kể có chuyện gì cũng rõ ràng giấu diếm không nói.

Thật uổng phí sư phụ đối tốt với anh, yêu thương anh như vậy.”
Lời này chính là lời nói từ tận đáy lòng của ông cụ.
Anh cầm chén rượu vẫn còn nước.
Bởi vì Mặc Cảnh Sâm không thể uống rượu, thân là bề trên đương nhiên sẽ không cố ép Mặc Cảnh Sâm, nếu không sẽ quá xấu hổ rồi.
“Cảnh Sâm, thật sự sư phụ rất tức giận vì chuyện này.

Có điều nghĩ đến con còn trẻ, cũng sẽ không khiến con áy náy.

Ngày mai, con cùng sư phụ trở về thủ đô một chuyến, sư phụ đưa con đi gặp vài vị tiền bối, đều là một số bác sĩ Đông y đã về hưu.


Nếu vấn đề Tây y không giải quyết được thì thử Đông y xem, có lẽ còn có thể xoay chuyển.”
Ông cụ rất lo lắng cho thân thể của Mặc Cảnh Sâm, cũng căng thẳng theo.
“Tấm lòng của sư phụ Cảnh Sâm xin nhận.

Chẳng qua, thời gian của Cảnh Sâm không còn nhiều nên cũng không muốn gây sức ép.”
Anh khéo léo từ chối tấm lòng của ông cụ Viên.
Ầm!
Ông cụ Viên nổi giận, lập tức trở mặt: “Con có ý gì? Lời nói của ông già này con cũng không để trong lòng, thế nào, trưởng thành nên cánh cứng rồi phải không? Không nghe lời tôi nói nữa sao?”
Thấy ông giận tím mặt, Mặc Cảnh Sâm bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Sư phụ, nhiều năm như vậy tính khí của người vẫn không thay đổi chút nào, sư nương phải chịu nhiều oan ức rồi.”
Anh cầm chén Tử Sa chạm vào chén rượu của ông: “Sư nương cũng trở lại thủ đô?”
“Đó là đương nhiên.”
Đường Tứ trả lời một câu.
“Nếu như thế thì Cảnh Sâm trở về cùng sư phụ, đúng lúc có thể thăm sư nương.”
Nếu thật sự chỉ là đi cùng ông trở về thủ đô kiểm tra thân thể thì cũng không sao, Mặc Cảnh Sâm sẽ không để ông cụ mất mặt.
Nhưng lần đi này, tất nhiên chính là Hồng Môn Yến.
Kết quả như thế nào, ai có thể nắm được?
Như vậy, chủ đề liền kết thúc ở đây.
Sau khi tan tiệc, mọi người cùng nhau ngồi nói chuyện trong chốc lát, Đường Tứ mới cho người đưa Mặc Cảnh Sâm về.
Về đến nhà đã buổi chín giờ tối.
Mộ Thiển nằm trên giường một mình, buồn chán chơi điện thoại, lướt Weibo.
Nghe thấy tiếng động, cô lập tức bước xuống giường ra khỏi phòng ngủ, cô rất vui mừng khi thấy Mặc Cảnh Sâm trở về.

Đi về phía anh: “A Sâm, rốt cuộc anh cũng trở về rồi, nếu anh còn không trở về, em sẽ mất ngủ mất.”
“Đồ ngốc, anh đã bảo em đi nghỉ ngơi sớm một chút rồi mà.”
“Em muốn chờ anh về, cùng nhau nghỉ ngơi.”
Cô nắm lấy tay Mặc Cảnh Sâm.

Trong phút chốc nhìn thấy anh đứng ở trước mặt, cô không nhịn được mà ôm lấy anh, lúc nào cô cũng muốn ở bên anh.
Có lẽ, đây là sức mạnh của tình yêu.
Trở lại phòng, Mộ Thiển không hỏi Mặc Cảnh Sâm đã xảy ra chuyện gì, Mặc Cảnh Sâm cũng không nghĩ sẽ nói cho cô những chuyện này.
Có một số việc nói cho đối phương là để chia sẻ niềm vui, nhưng có một số việc sẽ làm tăng thêm gánh nặng tâm lý, vì sao lại muốn nói cơ chứ?
“Ngày hôm qua em đã vất vả cả ngày rồi, anh đi lấy nước rửa chân cho em, chúng ta cùng nhau ngâm chân, được không?”
“Vâng.

Anh ngồi đi, để em đi lấy.”
Mộ Thiển nắm chặt Mặc Cảnh Sâm, đẩy anh ngồi xuống giường: “Anh cũng bận cả ngày rồi, để em giúp anh.”
Cô vào phòng tắm, lấy một chậu nước ấm rồi bê ra.

Hai người ngồi đối diện nhau, cùng nhau ngâm chân.
“Cảnh Sâm, em có một chuyện muốn thương lượng với anh một chút.”
“Hả? Em nói đi.”
“Hai ngày nữa em muốn trở về Hải Thành một chuyến, bên kia có một số việc cần phải xử lý.

Anh… có muốn về cùng em không?”
Lời này thật ra là muốn nói cho Mặc Cảnh Sâm biết, cô phải trở về Hải Thành.
Đối với Mộ Thiển mà nói, chỉ vài ngày ngắn ngủi ở chung tại Giang Nam đã làm cho cô cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.
Chỉ là nghĩ đến tình huống bây giờ của Mặc, cô nhất định phải đưa Mặc Cảnh Sâm trở về.
Nếu không, tình hình về sau của Mặc gia như thế nào mà nói sẽ là một khảo nghiệm rất lớn.

Cô không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà độc chiếm Cảnh Sâm, từ đó tạo thêm cơ hội cho Mặc Viên củng cố thế lực của mình.
“Được, Thiển Thiển muốn đi chỗ nào, anh sẽ cùng em đi chỗ đó.”
Mặc Cảnh Sâm vui vẻ đồng ý.
Hai người ước định với nhau, Mộ Thiển cũng liền thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Mặc Cảnh Sâm sẽ không đồng ý.
“Vậy…… Ngày mai?”
“Có thể.”
“Vậy quyết định như thế đi.”

Hải Thành.
Hai người Mặc Cảnh Sâm và Mộ Thiển ngồi máy bay trở lại Hải Thành.
Sau khi rời khỏi sân bay, cô nói với Mặc Cảnh Sâm: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta vẫn nên tách ra.”
Nắm lấy tay Mặc Cảnh Sâm, cô có chút không nỡ.
Một tay của người đàn ông nắm tay Mộ Thiển, tay còn lại ôm cô vào lòng: “Sớm biết như thế, thà ở lại Giang Nam còn tốt hơn.”
Anh biết Mộ Thiển đang lo lắng gì, đương nhiên anh sẽ ủng hộ suy nghĩ của cô.
“Chúng ta cũng không thể vĩnh viễn sống an nhàn ở chỗ đó để trốn tránh cuộc sống được, đúng không?”
Mộ Thiển nhón chân hôn lên môi anh.

Khi cô đang định rời đi thì bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt đầu cô lại rồi bá đạo hôn lên môi cô.
Ở lối ra của sân bay, hai người trắng trợn ôm hôn như vậy, dường như họ quên mất sự tồn tại của mọi người xung quanh, toàn bộ tập trung vào tình yêu của mình.
Một lúc lâu sau, Mộ Thiển cảm thấy mình sắp không thở nổi mới đẩy anh ra: “Anh muốn mưu sát em sao?”
“Là do em ngốc mới không thở được.”
“Em… Em không có kinh nghiệm như anh.”
Cô gái nhỏ hừ lạnh một tiếng, cố tình làm ra vẻ trêu chọc.
Mặc Cảnh Sâm nắm tay cô, hai người vừa đi vừa nói: “Anh là học theo vợ của anh.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.