Cái vỗ này thực sự rất mạnh, cả cái bàn rung lên, Mộ Thiển theo tay ông ta nhìn sang thì bất ngờ phát hiện mặt bàn đều đã lún xuống.
Tuy dấu vết không quá rõ nhưng hiện lên trên mặt bàn sáng bóng lại càng nổi bật.
Mộ Thiển kinh ngạc rồi.
Không ngờ đến ông cụ còn có chút sức lực, xem ra cũng là người chăm luyện tập.
Chẳng qua đã tiếp xúc thời gian dài như vậy mà Mộ Thiển cũng không biết và không điều tra sâu về ông cụ.
“Một hậu bối nho nhỏ như cháu lại dám nói vậy với ông, ai cho cháu cái gan đó hả?”
Ông cụ Cố tức đến dựng đứng cả râu, trừng mắt, tức đến đỏ mặt.
Bởi vì tổng giám đốc Mặc Thị đổi chủ, nhà họ Mặc và nhà họ Đường, nhà họ Kiều ba nhà hợp tác.
Vốn nhà họ Mặc đang bị vây trong tình cảnh xấu đột nhiên khí thế lên cao, mà nhà họ Cố của ông là rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng trước đó nhà họ Cố ở Hải Thành coi như là một nhà rất có tiếng nói trong mấy đại gia tộc, cho nên không có mấy người dám lớn lối với ông như vậy.
Mộ Thiển coi như là người đầu tiên.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
Cá tính của cô vốn như vậy, cũng không bị ông cụ làm cho sợ hãi.
“Mộ Thiển, em đừng nói nữa.”
Cố Khinh Nhiễm sốt ruột.
“Anh lăn sang một bên đi!”
Lúc này Cố Khinh Nhiễm xen mồm vào thì cô lại ghét bỏ chặn miệng anh ta lại.
Cô nhìn ông cụ Cố nói: “Từ ngày ông bảo tôi tiếp nhận Freyer thì cái công ty này do tôi làm chủ, nếu như ông nghĩ tôi không thể đảm nhận được thì ông chỉ cần nói một câu tôi sẽ lập tức đi thu dọn đồ đạc.
Nhưng nếu ông đã để tôi tiếp nhận công ty thì cũng không cần đến nhúng tay vào.
Còn nữa, chuyện của tôi và Bạc Dạ, rốt cuộc nên xử lý thế nào đều là chuyện của tôi.
Cho dù ông là ông của tôi thì việc kia cũng cần có sự đồng ý của tôi.
Huống chi từ nhỏ đến lớn cũng không phải nhà họ Cố nuôi tôi lớn.
Bây giờ dựa vào cái gì mà đến hỏi việc này? Còn không phải vì lợi ích của nhà họ Cố à? Đây là đón tôi về nhà để bù đắp mà ông nói à? Quá miễn cưỡng.”
Từ khi trở lại nhà họ Cố, Mộ Thiển có rất nhiều chuyện không hài lòng với ông cụ, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài.
Hôm nay cũng là ông cụ làm cô tức giận nên cô mới nói hết những lời trong lòng ra.
Nhưng mà cô cũng không hối hận.
“Hừ!”
Ông cụ híp mắt lại, cơ mặt tức giận khẽ run lên, hai tay nắm chặt lại giống như ngay lập tức sẽ nổi giận.
Nhưng không ngờ…
“Ha ha ha ha, thật là thú vị.
Quả nhiên ông không nhìn lầm cháu, tính tình giống hệt cha cháu, gan lớn, dám làm dám chịu.
Ông thích tính của cháu.”
Ông cụ đột nhiên ngửa đầu cười lớn, rất là vui mừng gật đầu, dáng vẻ như cực kỳ tán thưởng Mộ Thiển.
Mộ Thiển giống như được ngồi tàu lượn lên lên xuống xuống, cô có phần không hiểu nổi ông cụ.
Nhưng cô vẫn ra vẻ trấn định tự nhiên, vui mừng không hiện rõ lên mặt.
“Cháu à, cháu đã tự tin có thể xử lý tốt công ty vậy thì ông giao tập đoàn Freyer cho cháu.
Trước đó ông đã nói với cháu bước tiếp theo của kế hoạch là chèn ép tập đoàn Kiều Thị, vì sao cháu chậm chạp không có hành động gì?”
Nhảy sang đề tài này làm Mộ Thiển suýt nữa không theo kịp tiết tấu.
Cô hơi mím môi nói: “Trước đó tập đoàn Kiều Thị hợp tác với nhà họ Mặc, có nhà họ Mặc làm hậu thuẫn chuyện chèn ép cũng không dễ dàng như vậy.
Hiện tại bên đó hợp tác với Bạc Thị lại có Mặc Thị làm hậu thuẫn, muốn chèn ép lại càng không dễ dàng.
Mọi việc đều cần có một cơ hội, bây giờ còn chưa phải lúc.”
“Được, còn không tính là lỗ mãng.”
Ông cụ gật đầu: “Không còn sớm nữa, ông đi về trước.
Sau này Freyer sẽ giao cho cháu, ông sẽ không hỏi đến nữa.”
Nói xong lời này, ông cụ lập tức xoay người rời đi.
Cho nên…
Vẫn còn chưa nói xong chuyện công bố cô và Bạc Dạ trên mạng mà.
Đúng là ông lão đa mưu túc trí.
Trong lòng Mộ Thiển thầm oán nhưng cô không biểu hiện quá rõ ràng.
Sở dĩ cô chưa trở mặt với ông cụ là vì tập đoàn Freyer hiện giờ vẫn còn có giá trị lợi dụng.
Tình thế của Mặc Cảnh Thâm bây giờ tràn ngập nguy cơ, Mặc Viên độc quyền rất muốn ăn tươi nuốt sống Mặc Cảnh Thâm.
Cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thấy ông cụ đã đi ra ngoài, Cố Khinh Nhiễm lập tức chạy ra đóng cửa phòng làm việc lại.
Sau đó anh ta đi đến trước mặt Mộ Thiển nhìn cô nói: “Vừa rồi em quá kích động, cũng may ông nội chưa ra tay với em.
Nếu không kết cục anh từng gặp phải sẽ là kết cục của em.”
“Kết cục anh từng gặp? Kết cục gì? Đừng nói là ông đánh cho anh vài ngày không xuống giường được nhé.”
Mộ Thiển không khỏi trêu chọc anh ta, cũng chỉ thuận miệng nói như vậy.
Nhưng mà Cố Khinh Nhiễm lại nói: “Đâu chỉ là vài ngày? Ông trực tiếp đánh gãy xương anh luôn, từ đó về sau anh mới biết được thân thủ của ông nội thật sự rất lợi hại đấy.
Cho nên cũng có chút chút kiêng dè ông nội.”
Vừa rồi ông mới đập bàn một cái, sức lực lớn như vậy, vậy mà mặt của ông không hề đổi sắc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng đều bình tĩnh không có chút gợn sóng.
Bởi vậy có thể thấy thân thủ của ông ta rất kinh người, cho dù là Cố Khinh Nhiễm cũng không phải đối thủ của ông ta.
Đây mới là nguy hiểm nhất.
Mộ Thiển coi như đã hiểu vì sao Cố Khinh Nhiễm sợ ông cụ rồi.
Cô ngồi trên ghế lớn, trong đầu nhớ lại vừa rồi ông cụ đột nhiên thay đổi thái độ, cô luôn mơ hồ có chút bất an.
Có mùi vị của âm mưu, nhưng cô không nhìn ra được rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào.
“Em đang nghĩ gì đấy?”
Cố Khinh Nhiễm thấy vẻ mặt cô ngưng trọng cúi đầu suy nghĩ miên man thì hỏi một câu.
“Không có việc gì.”
Mộ Thiển thu hồi suy nghĩ, tập trung tư tưởng vào công việc.
Cố Khinh Nhiễm ngồi ở công ty không lâu lắm cũng rời đi, phóng viên ở cửa công ty cũng bị đuổi đi.
Buổi tối, Mộ Thiển rảnh rỗi mới cầm điện thoại lên, lúc này cô mới phát hiện Mặc Cảnh Thâm gọi cho cô vài lần cùng nhắn tin mà cô không phát hiện ra.
Đột nhiên cô nhớ ra đêm hôm qua cô ngủ muộn nên nằm nghịch điện thoại, các ứng dụng trên điện thoại đều có âm thanh, vì để tránh làm phiền anh cho nên cô để chế độ im lặng.
Cô mở từng tin nhắn ra.
“Thiển à, anh xem tin tức rồi, bây giờ em sao rồi?”
“Em bị thương à?”
“Anh vừa đến bệnh viện thấy em bình yên vô sự thì anh yên tâm rồi, tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé em.”
“Thiển à, hôm nay chắc là bận lắm à? Nhớ phải ăn đó.”
“Thiển à, buổi tối anh qua đón em.”
“Không nên để quá mệt, chăm sóc mình cho tốt nhé.”
…
Phía sau còn có một loạt tin nhắn thoại.
Mộ Thiển mở từng tin nhắn thoại ra nghe một lượt, cô đắm chìm trong ái tình đẹp đẽ, ngốc nghếch cười ha ha.
Nghe xong hết tin nhắn, cô mới gửi cho Mặc Cảnh Thâm một tin nhắn thoại: “Thật ngại quá, em để điện thoại chế độ im lặng nên không nghe thấy.
Hôm nay anh có khỏe không? Có nhớ em không? Hôm nay em khá là bận, công việc tương đối nhiều, có lẽ buổi tối còn phải họp nữa, tan tầm sẽ rất muộn.
Anh không cần đến đón em đâu.”
Bởi vì chuyện mỹ phẩm nên buổi tối quả thực công ty muốn mở cuộc họp nội bộ để sắp xếp giải quyết chuyện này.
Mà quan trọng hơn là buổi tối Mộ Thiển muốn gặp Thượng Quan Miểu một lần.
Cho dù có xong việc thì có lẽ cô cũng không có cách nào đi biệt thự Lâm Hồ được.
Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu đã nhận được tin nhắn lại.
Là Mặc Cảnh Thâm.
“Được, đến lúc tan tầm em gọi điện cho anh.”
Nhìn tin nhắn của anh ấy, cô nhếch miệng cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền cực kỳ đáng yêu.
Trong tình yêu, phụ nữ đều là kẻ ngốc, hiện tại dáng vẻ Mộ Thiển cười rộ lên giống như cô gái nhỏ ngốc nghếch đơn thuần đáng yêu.
“Được, em đang bận chút, anh…chăm sóc tốt cho mình.
Tối nay em gọi cho anh.”.