Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 738: Trị Bệnh Mất Ngủ





Cô ngồi dựa vào vai Mặc Cảnh Thâm trên ghế salon, cầm điều khiển không ngừng chuyển kênh tivi, giống như không tìm được chương trình nào hay.
Cô nói: “Em mới đi gặp Thượng Quan Miểu, tối mai anh ta sẽ giúp em điều trị chứng mất ngủ, ngày kia anh ta phải về rồi.”
“Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh mất ngủ cho em thì tốt hơn bất cứ thứ gì rồi.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô gái nhỏ ngồi cạnh mình, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, có chiều hướng yêu thích không buông tay.
“Thiển à, sau này em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn uống đúng giờ.

Em nhìn xem bây giờ đã hơn mười giờ rồi thế mà em lại mới vừa ăn tối xong.

Cứ thế mãi thì dạ dày sẽ không chịu nổi đâu.”
Mộ Thiển nói ngày mai sẽ chữa trị bệnh mất ngủ.
Sao Mặc Cảnh Thâm không biết chứ?
Anh đều biết.
Quan trọng là… Sau khi chữa khỏi sẽ mất trí nhớ thì Hải Thành sẽ không còn Mặc Cảnh Thâm nữa.
Anh sẽ lên thẳng phi cơ bay ra nước ngoài, vĩnh viễn không liên lạc với cô nữa, cho đến khi biến mất hoàn toàn trong thế giới của cô.
Khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi vừa qua cực kỳ trân quý lại khó quên, Mặc Cảnh Thâm cũng không biết có ảnh hưởng gì với Mộ Thiển không.
Anh vẫn hơi lo lắng.
“Em biết rồi, em có phải trẻ con đâu, không cần anh phải dạt em.”
Mộ Thiển cười nhẹ, hôn một cái lên mặt anh một cái, sau đó ôm cổ anh: “Anh Thâm, Mặc Quân Dư vẫn không thể vào được tập đoàn Mặc Thị à?”
Cô không muốn nói đến chuyện đau lòng nên Mộ Thiển mới hỏi về chuyện của Mặc Quân Dư.

“Chuyện đã được giải quyết rồi, ngày mai Mặc Quân Dư đi nhậm chức giám đốc phòng kế hoạch.”
Vốn là người nhà họ Mặc ra sức chống lại, nếu không có Mặc Cảnh Thâm đứng ra tạo áp lực thì có lẽ Mặc Quân Dư thật sự không vào được tập đoàn Mặc Thị.
“Em ấy có thể đảm nhiệm được không?”
Mộ Thiển càng lo lắng sau khi Mặc Cảnh Thâm không còn thì Mặc Quân Dư sẽ bị cô lập ở công ty, đến lúc đó còn có thể bị đuổi ra khỏi tập đoàn Mặc Thị.
Đến lúc đó chẳng qua Mặc Viên chỉ cần nói một câu thôi.
“Quân Dư nó rất thông minh, chẳng qua là tính tình tùy ý, thích đi du lịch bốn phương.

Anh tin tưởng nó, không có vấn đề gì đâu.”
Hiện tại có không tin cũng phải tin, cho dù anh có ở nhà hay không thì rốt cuộc cũng sẽ sắp đặt người hỗ trợ Mặc Quân Dư.
Cho nên chuyện Mộ Thiển lo lắng đều không thành vấn đề.
“Yên tâm, sau này nếu cần thì em sẽ giúp em ấy.”
“Vậy anh thay Quân Dư cảm ơn em.”
“Cảm ơn như thế nào?”
Cô gái nhỏ có chút nghịch ngợm vuốt cằm anh ta, phát hiện mấy ngày nay anh có hơi lôi thôi, cằm cũng mọc râu đen lún phún, râu mọc cứng ráp, sờ có chút đau.
“Không bằng… Lấy thân báo đáp được không?”
Người đàn ông cười xấu xa, cúi người đến gần cô gái nhỏ muốn làm loạn.
“Dừng ngay!”
Bàn tay nhỏ của Mộ Thiển đặt trên gò má của anh, đẩy anh ra: “Em tới kỳ, anh đừng hòng dụ dỗ em.”
“Vậy không được, em phải sớm lên giường nằm nghỉ đi.”
Mặc kệ Mộ Thiển nói thật hay giả thì Mặc Cảnh Thâm cũng sẽ không hỏi đến cùng.

Bởi vì anh biết Mộ Thiển là muốn tốt cho anh.
“Em chưa muốn ngủ, muốn anh phải ngồi xem ti vi với em.”
“Được.”
Người đàn ông đồng ý.
Cuối cùng Mộ Thiển tìm một bộ phim tình cảm.
Xem hơn một tiếng, Mặc Cảnh Thâm không có lòng xem phim, nhưng Mộ Thiển lại hoàn toàn nhập tâm xem phim, chỉ cần có một cảnh buồn là lại liên tưởng đến Mặc Cảnh Thâm, cô không cầm được nước mắt tràn mi.
Cô khóc như một đứa trẻ làm người ta đau lòng.
Mặc Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ của cô, an ủi: “Ngốc ạ, chẳng qua chỉ là phim mà thôi, em khóc cái gì.”
“Em chỉ muốn khóc, không phải do quá cảm động sao.”
Mộ Thiển khóc đỏ cả mắt, cầm khăn giấy xì mũi nghẹn ngào nói.
“Không cho anh cười em, Mặc Cảnh Thâm, em đã nói với anh nếu như anh dám cười em thì em sẽ giận đó.”
Cô chỉ vào anh nghiêm túc cảnh cáo, nhưng bởi vì mũi bị nghẹt cho nên lúc nói lại thổi ra một cái bong bóng.
Nhìn hình ảnh này, Mặc Cảnh Thâm thực sự không nhịn nổi bật cười.
“Trời ơi, mắc cỡ chết đi được.

Mặc Cảnh Thâm, anh là đồ khốn khiếp, anh dám cười em, tức chết em mà.”
Cô lại rút mấy cái khăn giấy để lau nước mũi, thẹn đến mức mặt nhỏ đỏ hồng.
Quá mất mặt rồi, cô đã lớn như vậy còn chưa từng bị thế này bao giờ.
Thế mà bây giờ lại khóc ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm, mũi còn nổi bong bóng.

Trong lòng cô muốn phát điên.
“Không không không không, chẳng qua là anh cảm thấy Thiển của anh rất đáng yêu.”
Hai tay người đàn ông ôm lấy hai vai cô, nghiêm túc nhìn cô, anh cúi người đặt tay lên trán cô: “Trong lòng anh, em vĩnh viễn là cô gái nhỏ đáng yêu nhất, một cô bé đơn thuần hiền lành.”
Nếu như có kiếp sau, anh thật sự sẵn lòng dùng cả tính mạng đi yêu một người.
Tiếc rằng, quãng đời còn lại của anh quá ngắn, ngắn đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay, anh không có năng lực và đầy đủ thời gian để yêu Mộ Thiển thêm nữa.
“Hứ, ai là cô gái nhỏ chứ? Anh cũng không lớn hơn em mấy tuổi đâu.”
Mộ Thiển bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.
Cô nhìn giờ thấy không còn sớm nữa, bèn nói: “Đi thôi, nên ngủ rồi.”
Đúng vậy, thời gian không còn sớm, nên đi ngủ.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm chưa muốn ngủ, trước khi Mộ Thiển đến anh đã uống hai ly cà phê để cố thức.
Kể từ bây giờ đến tối mai chỉ còn lại hai mươi bốn tiếng đồng hồ, Mặc Cảnh Thâm hận không thể biến một phút thành một ngày để sống.
Anh làm sao dám ngủ chứ.
Anh biết rõ thân thể mình yếu ớt đến tận cùng nhưng anh vẫn chọn dùng cà phê để tỉnh táo.
Anh rất sợ mình đi ngủ thì sẽ mất đi mấy tiếng quý giá nhất.
Hai người đi lên lầu, Mộ Thiển để Mặc Cảnh Thâm đi tắm trước.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm lại cầm chặt tay cô không buông: “Thiển à, hôm nay anh có thể tắm cùng em không?”
“Không thể!”
“Chỉ một lần này thôi.

Được không?”
“Không được.”
“Vậy… Không thì anh bịt mắt lại, cái này được rồi chứ?”
Anh làm ra nhượng bộ lớn nhất rồi.

Không phải là Mộ Thiển không bằng lòng mà cô sợ tắm uyên ương sẽ đưa tới một loạt chuyện ngoài ý muốn, suy nghĩ đến vấn đề thân thể anh nên cô mới từ chối.
Nếu Mặc Cảnh Thâm nói sẽ bịt mắt thì Mộ Thiển cũng dứt khoát đồng ý.
“Được rồi, nhưng Mặc Cảnh Thâm em cảnh cáo anh không được động tay động chân nha.

Không thì hôm nay anh ra ngoài phòng khách mà ngủ.”
“Được.”
Khuôn mặt tiều tụy của người đàn ông vẫn nở nụ cười nhợt nhạt, rất có tính thân thiện.
Trong nhất thời Mộ Thiển lại hơi nhớ anh của lúc trước, tính tình lạnh lùng cao ngạo không ai bì nổi.
Giống như không có bất kỳ vật gì có thể lọt vào mắt của anh.
Mà nay anh rơi vào cảnh thế này làm Mộ Thiển có cảm giác có lòng mà không có sức.
Trừ đau lòng ra thì thực sự cô không giúp được anh gì cả.
“Hay là dùng cà vạt của anh nhé.”
Mộ Thiển cười tươi đi tới tủ đồ mở ngăn kéo ra, tùy tiện lấy ra một cái cà vạt.
Cô đứng trước mặt Mặc Cảnh Thâm: “Đứng ngay ngắn vào, em cột lên cho anh.”
“Ừ.”
Anh đến gần Mộ Thiển, hai tay đặt ở eo của Mộ Thiển nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô gái nhỏ thì nhón chân giúp anh bịt mắt bằng cà vạt, sau đó cô đến gần gò má của anh, nghiêng đầu thắt một cái nơ ở đó.
Khoảng cách gần như vậy, hơi thở của cô sát bên lỗ tai anh, âm thanh vô hình như hung hăng trêu ghẹo anh.
“Thiển, đây là em tự rước lấy.”
Cô đang hết sức chăm chú giúp Mặc Cảnh Thâm bịt mắt thì đột nhiên nghe Mặc Cảnh Thâm nói, Mộ Thiển có chút ngốc, giống như không hiểu được ý anh.
Nhìn lỗ tai anh hơi đỏ lên, cô mới chợt nhớ ra cái gì đó.
Khuôn mặt nhỏ của cô cũng đỏ lên theo.
Cà vạt che ánh mắt anh, cô đưa tay véo lỗ tai anh: “Mặc Cảnh Thâm, cẩn thận hôm nay em cho anh ngủ phòng khách.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.