Một tiếng động vang lên, Thượng Quan Miểu nhấn nút khởi động máy.
Máy móc phát ra những tiếng tít tít tít, lằn ngang màu đỏ trên màn hình bắt đầu dao động, trông khá giống sóng của điện tâm đồ.
“A…”
Cơn đau đột nhiên ập đến, sự bóp nghẹt kịch liệt khiến Mặc Cảnh Thâm đau đến nỗi kêu lên một tiếng.
Một tay anh siết chặt tay vịn của ghế, nhưng bàn tay đang nắm tay của Mộ Thiển lại không dám dùng sức.
Lúc trước Thượng Quan Miểu nói sẽ rất đau đớn, nên Mặc Cảnh Thâm đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng không ngờ lại đau vượt quá dự đoán của anh.
Đau như bị dòng điện đánh trúng, nổ đầu ra, đau thấu tim gan.
Thượng Quan Miểu thấy Mặc Cảnh Thâm đau đến nỗi muốn ngất đi, nhưng lại không có cách gì giúp được anh.
Nếu muốn chữa khỏi cho Mộ Thiển, đây là cái giá mà Mặc Cảnh Thâm nhất định phải chịu đựng.
Thượng Quan Miểu bước đến cửa phòng ngủ, tắt đèn rồi đóng cửa lại.
Bạc Dạ đứng ngoài phòng khách, thấy Thượng Quan Miểu bước ra thì hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Vừa nãy anh ta nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Mặc Cảnh Thâm nên có chút lo lắng.
Mặc Cảnh Thâm là ai chứ? Mặc dù bây giờ cơ thể của anh suy yếu, nhưng khả năng chịu đựng đau đớn mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
Thượng Quan Miểu lắc đầu, ngồi xuống sô pha: “Muốn thay đổi ký ức, nhất định phải làm vậy.”
Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, lúc sau còn đau hơn bây giờ nhiều.
“Vậy… Mộ Thiển có sao không?”
“Cô ấy không sao, không cần lo lắng.”
Thượng Quan Miểu nói không cần lo, nhưng Bạc Dạ vẫn có chút không yên tâm.
Anh ta quay đầu nhìn về phía căn phòng, không nói một lời, ngồi trên ghế sô pha yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thỉnh thoảng trong phòng ngủ lại truyền ra những tiếng kêu đau đớn bị đè nén, Bạc Dạ nghe xong lại càng lo lắng hơn.
Anh ta đã đứng dậy mấy lần muốn vào xem thử, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại ở phòng khách.
Nói cho cùng thì Mặc Cảnh Thâm cũng là người sắp chết, thân thể cực kỳ suy yếu, giờ lại phải chịu đựng sự đau đớn như vậy, yếu lại càng thêm yếu.
“Đây là cách duy nhất để cứu được Mộ Thiển.”
Chỉ khi thực hiện thay đổi ký ức, sau đó lại thông quá bí thuật của ẩn tộc, thay thay đổi những ký ức của Mộ Thiển về Mặc Cảnh Thâm sang thành Bạc Dạ thì lúc đó Mộ Thiển mới có thể buông tay Mặc Cảnh Thâm.
Cũng không đến mức trắng đêm khó ngủ vì Mặc Cảnh Thâm, chịu đủ mọi tra tấn.
Bạc Dạ không nói gì nữa, rút một điếu thuốc ra, đi tới đi lui trong phòng.
Càng nghe được tiếng kêu thống khổ của Mặc Cảnh Thâm, tâm trạng anh ta lại càng thêm bực bội.
Lúc này, Mặc Cảnh Thâm đang nằm trên ghế, miệng cắn chặt khăn, đau đến nỗi trán nổi gân xanh.
Toàn thân anh phát run, mũi anh không ức chế được đã trào máu từ lâu, tất cả máu đều chảy xuống khăn mặt, nhuộm đỏ một vùng.
Anh biết làm vậy sẽ rất đau, nhưng lại không ngờ sẽ đau như đầu bị xé rách thế này, đau đến nỗi anh muốn sụp đổ.
Mặc Cảnh Thâm nằm trên ghế, quay đầu nhìn sang Mộ Thiển.
Anh có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Mộ Thiển thông qua ánh đèn le lói.
Anh rất muốn ôm Mộ Thiển một cái, nhưng lại không thể.
Lúc này, mỗi một giây một phút đều là thời gian cuối cùng của anh và Mộ Thiển.
Chờ sau khi thay đổi ký ức thành công, anh sẽ biến mất khỏi Hải Thành.
Từ đây, người đàn ông mang tên “Mặc Cảnh Thâm” sẽ chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của mọi người.
Mặc Cảnh Thâm không muốn kết thúc như vậy, nhưng hiện giờ mọi thứ đã xảy ra rồi, ngoại trừ việc chấp nhận ra, anh chẳng còn cách nào khác.
Không biết bằng nghị lực gì mà Mặc Cảnh Thâm có thể chịu đựng được cơn đau này hơn nửa tiếng.
Sau khi ngồi dậy, anh mệt lả đến mức suýt thì ngã sấp xuống.
Cũng may Bạc Dạ bước vào, kịp thời đỡ lấy Mặc Cảnh Thâm, nên anh mới không bị ngã xuống.
Mặc Cảnh Thâm cầm khăn mặt trong tay, một nửa cái khăn là vết máu đỏ tươi, trông cực kỳ đáng sợ.
Anh dùng khăn mặt lau sạch vết máu trên mũi, quay đầu lại nhìn Mộ Thiển đang nằm trên giường bệnh, khẽ nhíu mày rồi xoay người đi ra ngoài.
“Có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?”
Bạc Dạ lo lắng cho trạng thái cơ thể của Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm phất tay: “Tôi không sao.”
Dù có làm sao thì hiện giờ anh cũng phải cố chống đỡ, anh muốn tận mắt nhìn thấy Mộ Thiển không bị làm sao thì mới yên tâm được.
“Mặc Cảnh Thâm, anh cần gì phải làm như thế?”
Bạc Dạ đứng cạnh Mặc Cảnh Thâm, hỏi thêm lần nữa.
Bạc Dạ đang nhắc đến việc thay đổi ký ức của Mộ Thiển, để anh ta thay thế Mặc Cảnh Thâm.
Gương mặt anh tuấn của Mặc Cảnh Thâm tái nhợt không còn màu máu, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngửa đầu lên sô pha thở phì phò rồi nhắm mắt lại, giọng nói yếu ớt: “Chỉ cần em ấy khỏi bệnh, chuyện gì cũng không quan trọng.”
Mặc Cảnh Thâm đã từng tham khảo ý kiến của bạn bè, nếu những người bị mất ngủ nghiêm trọng như Mộ Thiển không được chữa trị kịp thời, hậu quả sẽ là tiếp bước theo anh.
Với Mặc Cảnh Thâm mà nói, mọi chuyện đều không còn đáng kể.
Một người không còn được sống lâu như anh thì còn có gì là quan trọng nữa?
Tất cả đều không quan trọng bằng Mộ Thiển.
Nét mặt Bạc Dạ cực kỳ nghiêm túc, hồi lâu vẫn không nói gì.
Anh ta bước vào phòng ngủ, nằm xuống ghế, đeo dụng cụ kết nối lên, sau đó tiến hành cấy ghép ký ức.
Dụng cụ kết nối mà lúc nãy Mặc Cảnh Thâm đeo có tác dụng hút ký ức ra, sau đó dung hợp với ký ức của Mộ Thiển.
Trong lúc dung hợp còn phải xây dựng lại ký ức rồi mới cấy ghép vào trí nhớ của Bạc Dạ và Mộ Thiển.
Nói một cách thông tục dễ hiểu là áp dụng khoa học kỹ thuật đỉnh cao kết hợp với bí thuật của ẩn tộc, dùng khoa học kỹ thuật để cấy ghép ký ức rồi dùng bí thuật để khắc sâu và củng cố ký ức.
Ký ức được cấy ghép vào giống như một cuộn phim, sau khi xem xong sẽ rất nhanh quên.
Còn bí thuật thì làm khắc sâu ký ức đồng thời dung nhập tình cảm vào, khiến mọi thứ như từng thật sự xảy ra.
Khi nhớ lại những hồi ức tươi đẹp sẽ không kìm lòng được mà cười, nhớ lại ký ức đau thương sẽ không nhịn được mà khóc thút thít.
Lúc trước, Mặc Cảnh Thâm mất trí nhớ là do bị dùng bí thuật phong ấn ký ức, nên mới có thể quên hết những chuyện từng xảy ra.
Lần đó, Kiều Vi mời Thượng Quan Miểu đến.
Thượng Quan Miểu chỉ phong ấn ký ức cho Mặc Cảnh Thâm, rồi lừa dối Kiều Vi là đã thay đổi ký ức.
Phong ấn ký ức và thay đổi ký ức khác nhau thế nào? Có lẽ hai khái niệm này khác xa như đỉnh Kim Tự Tháp với đáy của Kim Tự Tháp vậy.
Khác biệt một trời một vực.
Còn về phía Mộ Thiển, nếu thể chất của cô bình thường, thì chỉ cần phong ấn ký ức là có thể khiến cô quên mất Mặc Cảnh Thâm, quên đi mối tình khắc cốt ghi tâm không thể buông tay này.
Vấn đề mất ngủ cũng được giải quyết một cách dễ dàng.
Nhưng tiếc là thể chất của Mộ Thiển lại khác hẳn người bình thường, không, phải nói là cô cũng không phải một người bình thường, mà là…
Trong phòng khách, Mặc Cảnh Thâm lo lắng đợi chờ, mỗi một phút một giây trôi qua đều là một sự giày vò đối với anh.
Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút, một giờ…
Cuối cùng, sau nửa tiếng nữa thì cửa phòng ngủ cũng mở ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Mặc Cảnh Thâm ngồi thẳng lên, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Miểu và Bạc Dạ.
“Thế nào rồi?”
Mặc Cảnh Thâm sốt ruột hỏi.
Thượng Quan Miểu đưa tay lau sạch mồ hôi còn đọng trên trán, khẽ gật đầu: “Thành công rồi.”
Anh ta bước đến bàn, bưng cốc nước lên uống ừng ực hết một cốc nước lớn, dáng vẻ mệt lử.
Bạc Dạ thì ngược lại, sắc mặt u ám đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm.
Trong não anh ta đang nhớ lại những chuyện xảy ra giữa Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển.
Mỗi một màn trôi qua đều khó tin hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta.
Thì ra, yêu một người là có thể hi sinh nhiều đến vậy.
“Bạc Dạ?”
Mặc Cảnh Thâm gọi một tiếng.
Bạc Dạ lập tức tỉnh táo, đi nhanh về phía Thượng Quan Miểu rồi ngồi xuống, ra vẻ nhẹ nhõm thoải mái: “Tất cả đều thuận lợi, không có vấn đề gì cả.”
Bởi vì dụng cụ kia chỉ cấy ghép ký ức cho Bạc Dạ, nên anh ta có thể phân biệt được đâu là thật và đâu là giả.
Chỉ là trong đầu anh ta có thêm những ký ức của Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển mà thôi.
Thượng Quan Miểu đã tốn không ít công sức để xây dựng lại ký ức, làm sâu sắc và dung nhập tình cảm cho Mộ Thiển..