Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 759: Bộ Mặt Xấu Xa Bị Bại Lộ





Mộ Thiển hét lên một tiếng rồi nhanh chóng lui lại vào góc tường.

Ở đây cô sẽ dễ phòng thủ hơn.
Đối mặt với nhiều vệ sĩ như vậy, Mộ Thiển muốn tránh cũng không dễ.
Hai tay cô bị trói sau lưng không ngừng giãy dụa, một lúc lâu sau mới cởi được dây trói.
Dương Liễu nằm dưới đất ăn một phát đạp mạnh bằng giày cao gót của Mộ Thiển, đau đến nỗi cơ thể co giật, ôm bụng rên rỉ: “A… đau quá, đau chết mất…”
“Chị Dương, chị không sao chứ?”
“Chị Dương, đám người kia sắp đến nơi rồi, chúng ta có nên rút lui không?”
“Mau đỡ chị Dương dậy đã.”

Mấy tên vệ sĩ đi đến trước mặt Dương Liễu, đỡ cô ta lên, chờ cô ta ra lệnh.
Sắc mặt Dương Liễu trắng bệch, đau đến nỗi cánh môi run rẩy, hoàn toàn không ngờ Mộ Thiển sẽ ra tay độc ác như vậy, khiến dạ dày cô ta đau đến nỗi co rút.
“Giết!”
Cô ta trợn trừng mắt nhìn Mộ Thiển, che bụng, cắn răng nghiến lợi nói: “Nhanh, nhanh lên!”
Hiện giờ Mặc Cảnh Thâm đang không ở trong nước, Dật Phong và Chanh Tử cũng không ở trong nước, Dương Liễu không có gì phải sợ hãi.
Sau khi ra lệnh xong, Dương Liễu lập tức được mấy người đỡ xuống lầu dưới.
Mộ Thiển bẻ cổ tay, nhìn đám người trước mặt: “Lên hết đi.”
“Mẹ, kiêu ngạo quá nhỉ?”

“Lên cho tao.”
“Nhanh lên, đám người kia sắp đến nơi rồi, xàm chó ít thôi.”

Đám người này kẻ cầm gậy người cầm dao, đồng loạt nhào về phía Mộ Thiển.
Mộ Thiển đứng ở ven tường vốn hơi lo mình không chống cự nổi tám chín người, nhưng đã có mấy người rời đi cùng với Dương Liễu, nên chỉ còn năm sáu người, cô miễn cưỡng có thể chống cự lại được.
Thấy một tên cầm gậy đập tới, cô dùng tay không nắm chặt lấy cây gậy rồi kéo mạnh một cái, đưa người đàn ông cầm gậy kia đến trước mặt mình.
Lúc này một người đàn ông cầm dao cũng đâm tới.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộ Thiển nghiêng người một cái, cứ thế đẩy người đàn ông cầm gậy trước mặt mình ra.

Sau đó chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, chiếc dao găm kia đã đâm vào lưng hắn ta.
Mộ Thiển cầm cây gậy, đập mấy phát lên người tên bên trái đang nhào tới.

Cô đánh đến nỗi mấy tên kia chỉ biết ôm đầu kêu rên.
Thừa dịp mấy người kia tránh sang một bên, Mộ Thiển vọt thẳng ra, chạy xuống cầu thang.
Dương Liễu vẫn chưa đi xa, vừa mới đi đến cửa tòa nhà lại vòng về, không ngờ lại nhìn thấy Mộ Thiển đang chạy xuống lầu, cô ta không khỏi nhíu mày: “Mày… tại sao mày vẫn chưa chết?”
“Cô muốn tôi chết sớm như thế, sao tôi có thể để cô được như mong muốn chứ.”
Mộ Thiển cầm gậy đi về phía Dương Liễu.
Bên ngoài cửa tòa nhà cũ nát này bỗng nhiên có một đám người tràn vào, có khoảng hai, ba mươi người, cúi đầu xưng thần với Dương Liễu: “Chị Dương, chúng tôi đã giải quyết xong hậu quả, chị mau rời khỏi đây bằng cửa sau đi.”

Lần này, để bắt được Mộ Thiển, Dương Liễu đã tốn khá nhiều công sức, gọi đến tận hai, ba mươi người.
Hai quyền khó địch bốn tay, Mộ Thiển khá sáng suốt đứng ở một bên, nhường một con đường cho Dương Liễu.
Dương Liễu đi đến trước mặt Mộ Thiển, khẽ nhắm mắt lại, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, lộ ra sát khí: “Mộ Thiển, đừng trách tao không nhớ tình xưa, tao chỉ bất đắc dĩ mà thôi.”
Dương Liễu hừ lạnh một tiếng rồi đi qua mặt Mộ Thiển, nhưng còn chưa đi xa được mấy bước đã nghe thấy đằng sau có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Đám người nhao nhao quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài cửa chính có một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, đeo kính gọng vàng đang bước đến.

Rõ ràng là một người đàn ông có phong cách hào hoa phong nhã, dáng vẻ thư sinh, nhưng giờ phút này trên người anh ta lại tản ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác sợ run.
“Tư… Tư Cận Ngôn?”
Đồng tử của Dương Liễu co lại, không ngờ được người đến cứu Mộ Thiển lại là Tư Cận Ngôn.
“Tại sao… tại sao lại như vậy? Mộ Thiển, con tiện nhân này, là mày cố ý gọi anh Cận Ngôn đến đây đúng không? Là mày đúng không?”
Cảm xúc của Dương Liễu gần như sụp đổ, cô ta không có cách nào che giấu trái tim xấu xí của mình khi đối mặt với Tư Cận Ngôn.

Cô ta đã để lộ ra gương mặt thật của mình, vô cùng xấu hổ.
“Dương Liễu, tất cả đều là do cô gieo gió gặt bão mà thôi.”
Mộ Thiển lắc đầu, bất đắc dĩ đủ kiểu.
Tư Cận Ngôn đứng ở cửa lo lắng nhìn về phía Mộ Thiển, không ngờ lại phát hiện ra Dương Liễu đang đứng trong đám người: “Cô… là cô?”
Dù Tư Cận Ngôn có nghĩ như thế nào, nhưng anh ta cũng không ngờ được người bắt cóc Mộ Thiển lại là Dương Liễu.

Mặc dù anh ta không thích Dương Liễu, nhưng cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Hai tay buông thõng của Dương Liễu cũng nắm chặt lại, dường như cũng không thể chấp nhận được sự thật là Tư Cận Ngôn đột nhiên xuất hiện ở đây.
Anh ta là nam thần trong lòng Dương Liễu, là một người không gì có thể sánh được.

Dương Liễu hận không thể bày hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên người mình ra trước mặt Tư Cận Ngôn.
Nhưng ai ngờ lúc này anh ta đột nhiên xuất hiện, phát hiện bộ mặt xấu xí dối trá của Dương Liễu, nhìn thấy nội tâm dơ bẩn của cô ta, khiến cô ta vô cùng xấu hổ.
Vẻ mặt Dương Liễu rất bối rối, không biết nên phản ứng ra sao.
Cuối cùng cô ta lại móc từ tay áo ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào Mộ Thiển: “Đừng nhúc nhích.”
Cô ta đi đến trước mặt Mộ Thiển, dí súng vào đầu cô rồi ra lệnh cho người bên cạnh: “Trói cô ta lại.”
Mộ Thiển bị họng súng lạnh buốt chỉ vào đầu, không dám cử động, sợ súng sẽ cướp cò, sợ sẽ trúng đạn.
Một người cần dây thừng đi đến trói chặt Mộ Thiển lại, buộc nút thật chặt.
“Dương Liễu, rốt cuộc là cô muốn làm gì?”
Lúc Tư Cận Ngôn đến đây chỉ dẫn theo vài người, anh ta vốn cho rằng tính hình sẽ không quá nghiêm trọng.

Nhưng khi thấy trong phòng có đến hai, ba mươi người, Tư Cận Ngôn vẫn không nhịn được mà lo cho Mộ Thiển.
Quan trọng nhất là Dương Liễu còn cầm trong tay một khẩu súng lục, nếu bắn vào người Mộ Thiển thì hậu quả sẽ rất khôn lường.
“Mộ Thiển có ơn với cô, tại sao cô lại đối xử với cô ấy như vậy?”
Tư Cận Ngôn thật sự không hiểu trong đầu Dương Liễu nghĩ gì.
“Vì sao ư? Ha ha ha.”
Dương Liễu cười, vừa nắm súng trong tay vừa nói với người bên cạnh: “Đem thứ lần đó tôi bảo cậu chuẩn bị ra đây, nhanh lên.”
“Vâng, chị Dương.”
Người đàn ông răm rắp nghe theo, đi từ cửa sau ra ngoài.

Dương Liễu cầm súng lục đứng bên cạnh Mộ Thiển, nhớ lại vừa nãy bị Mộ Thiển đạp một phát, nội tâm cảm thấy không yên lòng, lại nói: “Cậu kia, trói chân cô ta lại.”
Ra lệnh một tiếng, người kia lại chạy đi tìm một đoạn dây thừng trói hai chân Mộ Thiển lại.
Mộ Thiển rất muốn giãy dụa, cũng định phản kháng, nhưng có quá nhiều người, cô cũng không chạy được.

Không những vậy, rất có thể còn sẽ liên lụy đến Tư Cận Ngôn.
“Dương Liễu, có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra, nếu giải quyết được chúng tôi sẽ giải quyết.”
Mộ Thiển cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhưng cô vừa nói xong, Dương Liễu lại mất bình tĩnh, tay cầm súng run run, tức giận đến nỗi cả người đều đang run rẩy: “Tao thích anh Cận Ngôn, là mày, là mày buộc tao phải buông tha cho anh ấy.

Tao đã thử rồi, nhưng tao không làm được, thật sự không làm được!”
Dương Liễu thật sự không thể buông bỏ được Tư Cận Ngôn.
Cô ta đã thử hơn nửa tháng, nhưng kể từ sau khi hủy bỏ hôn ước, Tư Cận Ngôn tránh cô ta như tránh tà, khiến cô ta cảm nhận được người mình yêu dần biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Cô ta thật sự không chịu nổi cảm giác đau đến nỗi sống không bằng chết đó.
Vậy nên để tránh bị Mộ Thiển uy hiếp, Dương Liễu phải âm thầm lập mưu.
Nhưng không ngờ cô ta khổ tâm lập mưu lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị thất bại.
“Dương Liễu, cô có biết cô càng làm như vậy sẽ càng khiến tôi buồn nôn, càng chán ghét cô không?”
Tư Cận Ngôn bước lên, đến khi chỉ còn cách Dương Liễu mười mấy mét, đột nhiên Dương Liễu rống lên: “Đứng lại, Cận Ngôn, anh đừng tới đây.

Có tin tôi giết cô ta không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.