Mi mắt cô ấy khẽ nháy, tay không kìm lòng được che bụng.
Đúng, cho dù cô ấy không muốn ăn cơm, đứa trẻ trong bụng cuối cùng cũng phải ăn, đã hơn bốn tháng, đứa trẻ trong bụng cần dinh dưỡng, nếu không nhận được dinh dưỡng sẽ không tốt cho đứa trẻ.
Suy nghĩ, do dự một hồi, Phương Nhu mới quay đầu nhìn hai món ăn và một bát canh trên bàn, một mặn một chay, phối hợp cân đối.
Cô ấy xốc chăn lên đứng dậy, mang giày vào, rồi bưng khay đem đồ ăn vào phòng ăn ngồi trong nhà yên lặng dùng cơm.
Thích Ngôn Thương nhìn bóng lưng cô đơn của cô ấy, rất nhiều lời đến bên miệng vẫn nuốt trở vào.
Cô ấy ngồi trong phòng ăn cơm, anh ta đứng ở ban công hút thuốc, hai người mỗi người một không gian, giống như người sống ở hai thế giới khác nhau.
Phương Nhu bưng cơm, nhai kỹ nuốt chậm, nhìn một phần cơm khác trên bàn, dường như không động một hạt, cô ấy nhíu mày, khóe mắt không tự chủ liếc nhìn người đàn ông đứng ở ban công.
“Cô biết năm đó nhà họ Thích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Thật lâu sau, Thích Ngôn Thương gõ khói bụi, lời nói sâu xa hỏi một c6au.
Phương Nhu lắc đầu: “Không biết.
”
Xác thực không biết, trừ biết đã xảy ra án mạng có liên quan tới mẹ, cô cái gì cũng không biết.
Nhưng trong lòng Phương Nhu có hiểu rõ một chút đó chính là ân oán đời trước không nên truy cứu trách nhiệm lên người họ.
“Cũng không muốn biết.
”
Cuối cùng cô ấy lại bổ sung thêm một câu.
Tay kẹp điếu thuốc của Thích Ngôn Thương cứng đờ, ánh mắt âm u thêm mấy phần, anh ta cũng không nói nữa.
Buổi chiều, Phương Nhu lại tới mộ của mẹ Phương.
Thích Ngôn Thương đưa cô ấy tới nhưng bị từ chối.
Phương Nhu mua bó hoa hoa tươi ở tiệm hoa ven đường, đón xe tới mộ.
Đứng trước bia mộ của mẹ Phương, cô ấy khẽ quỳ xuống: “Mẹ, thật xin lỗi.
”
Nhìn bức ảnh đen trắng của mẹ trên bia mộ, trái tim Phương Nhu chìm xuống, sự đa cảm không nói ra được xông tới óc.
“Phương Nhu có lỗi với mẹ, mẹ, con… con mang thai đứa trẻ của nhà họ Thích.
”
Tất cả mọi chuyện đều không như mong muốn, đối mặt với nhà họ Thích, đối với Phương Nhu mà nói không khác kẻ thù hại chết mẹ, cho dù bây giờ biết sự thật, trong lòng cô ấy trong thời gian ngắn cũng khó có thể tha thứ cho Thích Ngôn Thương.
Đứa trẻ trong bụng là của nhà họ Thích, đó chính là kẻ thù giết mẹ.
Nếu như không phải bởi vì cô ấy rất quan tâm tình thân, không bằng lòng để đứa con ruột trong bụng rời khỏi, cô thật sự không muốn sinh đứa trẻ ra.
Thế nhưng Phương Nhu quá quan tâm tình thân, càng nghĩ đến tình thân hơn.
Nước mắt im lặng tuôn rơi.
Cô ấy rưng rưng nức nở nói: “Con biết mẹ chắc chắn sẽ tức giận, nhưng mà mẹ… con rất cô đơn, con thật hy vọng có người ở bên cạnh con, cho dù là đứa bé cũng được.
”
Bạn bè, cho dù là Mộ Thiển hơn hẳn chị em ruột thì có thể thế nào?
Hai người cuối cùng cũng không phải người thân, cô ấy khao khát cái loại tình thân mà tình bạn không thể thay thế.
Đúng lúc này, Thích Ngôn Thương ôm bó hoa tươi tới, đúng lúc nghe lời Phương Nhu vào tai, trong khoảnh khắc ấy, bước chân anh ta dừng lại, đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm bóng lưng người phụ nữ ấy, rất lâu không hề nói gì.
“Mẹ, con rất mệt mỏi, rất mệt mỏi.
”
Đưa tay nhẹ nhàng sờ bia mộ, lòng bàn tay vuốt ve tấm hình của mẹ, nước mắt rơi như mưa: “Sau khi mang thai con anh ta, xưa nay con không dám nói cho bất cứ ai, thậm chí lúc trước rời khỏi cũng là ý của người nhà họ Thích.
Con biết, cho dù như thế nào, con cũng không xứng với nhà họ Thích, cũng chưa từng muốn gả vào nhà họ Thích, nhưng con sợ… con sợ người nhà họ Thích cướp con của con…”
Phương Nhu lắc đầu, khóc càng dữ dội, dường như tất cả tình cảm kìm nén trong lòng ở đây bùng nổ.
“Lúc trước sau khi sinh non, bác sĩ đã nói thành tử cung của rất mỏng, có thể không sinh được nữa.
Cho nên khi đứa bé này xuất hiện khiến con vừa mừng vừa sợ, nhưng con rất sợ.
Bây giờ Thích Ngôn Thương đã biết đến đứa trẻ, chỉ sợ người nhà họ Thích sớm muộn sẽ biết đến sự tồn tại của đứa trẻ, ông cụ Thích bọn họ… sao có thể để đứa trẻ của nhà họ Thích lưu lạc bên ngoài? Mẹ, con… con nên… con nên làm gì…”
Nóng xong, hai tay cô ấy che mặt, bả vai run rẩy nghẹn ngào nức nở.
Thích Ngôn Thương đứng ở một bên nhìn Phương Nhu tháo gỡ hết lớp ngụy trang, khóc đau lòng gần chết, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cái trán nhăn lại lộ ra vẻ lo lắng nồng đậm, khiến người không nhận ra được anh ta vui hay buồn.
Cánh tay cầm hoa tươi dần buông xuống, vừa cầm hoa vừa đút tay vào túi quần.
Nửa ngày sau anh ta quay người xuống núi.
Phương Nhu ngây ngốc trên núi vô cùng lâu mới xuống núi.
Sau khi xuống núi mới phát hiện Thích Ngôn Thương thế mà ở dưới chân núi.
Cô ấy không hề nói gì, không tranh cãi, trực tiếp lên xe của Thích Ngôn Thương: “Về Hải Thành đi.
”
Quê quán là nơi đau lòng, Phương Nhu không muốn để mình đắm chìm trong nỗi đau, cô ấy không hy vọng để đứa trẻ trong bụng đắm chìm trong sự đau thương của cô ấy, ảnh hưởng sự phát triển của nhóc con.
Thích Ngôn Thương không nói gì, chỉ khởi động xe chậm rãi chạy về phía Hải Thành.
Trên đường đi, Thích Ngôn Thương lái xe rất ổn định, tốc độ cũng không nhanh, không bao lâu đã ra xa lộ.
Sau một hai tiếng đã tới Hải Thành.
“Đi đâu?”
Mới vừa đi vào trong Hải THành, Thích Ngôn Thương liền mở miệng hỏi.
“A, còn có thể đi đâu?”
Bây giờ cô ấy không có nơi để về, trừ tới biệt thự Ngự Cảnh của Mộ Thiển, vốn không có nơi nào là an toàn.
Két…
Xe chạy tới ven đường bỗng ngừng lại.
Thích Ngôn Thương mở dây an toàn: “Chờ tôi một lát.
”
Phương Nhu không nói chuyện, cho rằng anh ta xuống xe mua thuốc lá.
Không bao lâu sau, Thích Ngôn Thương liền lên xe, sau đó để một đống đồ lặt vặt vào trong ngực cô ấy: “Đây là vài sản phẩm dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai, nhớ ăn.
”
Xe lần nữa khởi động, chậm rãi chạy đi.
Phương Nhu cúi đầu nhìn đồ trong ngực, đều là một vài sản phẩm dinh dưỡng của phụ nữ mang thai, cái gì mà viên canxi cho phụ nữ mang thai, sữa bột và thuốc bổ cho phụ nữ mang thai.
Đối mặt sự dịu dịu dàng bất ngờ của Thích Ngôn Thương, cô ấy cũng không bất ngờ gì, dù sao trong bụng là cốt nhục của nhà họ Thích.
Anh ta chỉ không hy vọng con anh ta chịu tủi nhục.
Phương Nhu sao mà không rõ chứ.
Thế giới to lớn, trừ mẹ và chị Mộ ra, sẽ không có ai quan tâm sống chết của cô ấy, lại càng không có ai sẽ quan tâm cảm nhận của cô ấy.
Phương Nhu hiểu rõ mà đối mặt hiện thực, không hề có bất cứ yêu cầu và ảo tưởng cao xa nào.
“Tôi đưa cô tới một nơi.
”
Thích Ngôn Thương nói một tiếng.
“Cái gì?”
Một câu bất ngờ của anh ta khiến đầu óc Phương Nhu có hơi choáng váng, lại muốn dẫn cô ấy đi đâu?
Không chờ cô ấy đồng ý hay từ chơi, xe Thích Ngôn Thương đã rẽ ngoặt, chạy về phía khác.
Phương Nhu không nói gì, rất yên tĩnh.
Hơn hai mươi phút sau, xe lái vào một biệt thự, ngừng trong vườn.
Phương Nhu nhìn biệt thự, không xuống xe, chỉ hỏi: “Đây là đâu?”
“Đây là… biệt thự cho cô.
”
Thích Ngôn Thương im lặng một lát nói.
Phương Nhu ngồi ở vị trí bên cạnh ghế tài xế ngẩn người, khóe môi nở nụ cười châm chọc: “Con còn chưa sinh, nhanh như vậy đã vội vã dùng biệt thự để đuổi tôi?”
Cô ấy lắc đầu, hít sâu một hơi: “Cậu chủ Thích, anh không cần phải như vậy, tôi từng nói nếu như nhà họ Thích anh đưa đứa trẻ đi, trên đời này sẽ không còn Phương Nhu tôi, anh cho tôi một cái biệt thự thì như thế nào? Vô dụng, ít ra tôi không cần.
”.