Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 926: Thư Từ Tư Cận Ngôn





Trong những năm qua đã chăm chỉ rèn luyện, đối với Mộ Thiển mà nói tuy rằng đây là một việc rất gian khổ, nhưng ngay từ đầu Mặc Cảnh Thâm đã biết rằng anh không còn nhiều thời gian nữa, vì vậy cho dù Mộ Thiển có trải qua bao nhiêu khó khăn cơ cực, dẫu cho rằng trong lòng anh rất thương xót, thì cũng đều sẽ giấu kín trong lòng mà không hề nói ra.

Bao nhiêu năm vất vả mới có thể tạo nên cô như ngày hôm nay.

Tuy nhiên, vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn, cô vẫn còn quá nhiều điều cần phải trải nghiệm thêm nữa.

“Đi xuống đi, chú ý Đồng Nam một chút.


Dựa vào mối quan hệ giữa Bạc Dạ và Đồng Nam, nhất định sẽ không ra tay tàn nhẫn với Đồng Nam, nhưng tính cách của Đồng Nam thì Mặc Cảnh Thâm lại hiểu rất rõ.

Ban đầu trong thời gian ở đảo Vô Danh, anh cũng có hiểu biết về Đồng Nam.

“Nếu như Đồng Nam đã gây trở ngại đến như thế, tốt hơn là nên tìm một người…”
“Không được!”
Anh mới nói một nửa câu, rồi xua tay, tiếp: “Đồng Nam là người của Bạc Dạ, cho dù như thế nào thì cũng không thể ra tay với cô ta được.


“Tại sao?”
Đi theo ông chủ của mình lâu đến như vậy, chưa từng thấy anh nhân từ với ai như thế này, cho nên sự tồn tại của Đồng Nam nhất định là rất đặc biệt.

Hàn Triết căn bản là không nghĩ ra được lý do gì để có thể khiến Mặc Cảnh Thâm phải mềm lòng với cô ta cả, càng không thể hiểu được giữa ông chủ với Bạc Dạ có quan hệ gì với nhau.

“Cậu không cần phải biết đâu.

Cứ tiếp tục thực hiện là được.


Mặc Cảnh Thâm thở dài một hơi, có một số chuyện giấu trong lòng không nói ra.

Bạc Dạ…
Đại khái có lẽ là người duy nhất trên thế giới này mà Mặc Cảnh Thâm không thể báo đáp ơn nghĩa.


Trong những lĩnh vực khác Bạc Dạ căn bản không cần anh phải ra tay giúp đỡ, vậy nên nhất định không thể ra tay đối với Đồng Nam được.

Khi Hàn Triết rời đi, Mặc Cảnh Thâm bận rộn thêm một lúc nữa rồi mới quay trở lại phòng ngủ.

Trong phòng ngủ không có bật đèn, anh trở lại chiếc giường quen thuộc, nằm bên cạnh Mộ Thiển, lắng nghe tiếng thở đều đều của người phụ nữ nhỏ bé đó, Mặc Cảnh Thâm càng phát hiện ra được sự quan trọng của bản thân trong lòng của Mộ Thiển.

Lúc trước khi hai người ở bên nhau, cô đã từng bị mất ngủ nghiêm trọng, nhưng bây giờ khi hai người đã đến với nhau, chất lượng giấc ngủ của cô cũng đã dần dần được cải thiện rồi.

Ngủ bên cạnh cô ấy, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như một con mèo nhỏ khiến người ta yêu thích của cô, đôi môi của Mặc Cảnh Thâm nở ra một nụ cười.

Mộ Thiển, cả đời này, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.

Ngày hôm sau.

Mới vừa sáng sớm, Mặc Cảnh Thâm đã thức dậy làm bữa sáng cho Mộ Thiển như thường lệ, sau đó lên lầu đánh thức cô dậy.

Một tiếng “Chào buổi sáng”, một nụ hôn mở đầu ngày mới, là điều mà Mặc Cảnh Thâm luôn làm điều đặn mỗi ngày kể từ khi kết hôn đến bây giờ đều không hề quên mất.

Khi cả hai đang dùng bữa sáng, một người giúp việc bước vào: “Thưa cậu, thưa mợ, thư của hai người đây ạ.


Mộ Thiển đặt đũa xuống, lẩm bẩm: “Thư? Thư ở đâu gửi đến thế?”
Đã là thời đại nào rồi, Mộ Thiển không thể tưởng tượng ra được ở chỗ nào còn gửi thư nữa chứ.

Nhưng ngay khi nhận được lá thư từ tay người giúp việc, thì cô mới biết rằng đó là thư của Tư Cận Ngôn gửi đến.

Cô và Mặc Cảnh Thâm, mỗi người một lá thư.

Hai người cầm lấy bức thư, ngẩng đầu hai mắt nhìn nhau, vào lúc Mộ Thiển vừa định mở bức thư ra, Mặc Cảnh Thâm nói: “Ăn cơm trước, sau đó ngồi xem đàng hoàng.


“Ồ, được thôi.



Mộ Thiển đáp lại một tiếng, đặt lá thư xuống và tiếp tục ăn sáng.

Không lâu sau đó, cô lên tiếng hỏi: “Anh nói xem, Cận Ngôn bây giờ như thế nào vậy? Sống có tốt không?”
“Tốt.


Mặc Cảnh Thâm quý chữ như vàng vậy.

“Em cũng thấy thế đấy.


Cô húp một thìa nhỏ cháo, vừa húp vừa nói: “Anh ấy luôn mong muốn có một cuộc sống an nhàn tự do, không bị gò bó ép buộc, tránh xa những ồn ào và suy tính, chỉ muốn đơn giản hơn một chút, đương nhiên là sẽ được như ý nguyện thôi.


Sau bữa ăn, Mộ Thiển đi rửa bát.

Tiếp theo cả hai người bước đến ghế sô pha và ngả người vào đó, mỗi người nhìn vào bức thư của họ.

Trong lòng ôm sự mong đợi, Mộ Thiển mở bức thư ra, bên trong có một chiếc lá rơi xuống, một chiếc lá cây ngô đồng được ép phẳng lì.

Nhìn chiếc lá khô đó, khóe môi Mộ Thiển khẽ nhếch cong lên.

Sau đó, lấy bức thư ra…
Thiển Thiển:
Khi em đọc bức thư này, tôi đã ở một nơi rất xa rồi.

Ở đây thậm chí còn không có Internet, mọi người liên hệ với nhau qua cách truyền thống nhất là gửi bức thư.

Mặc dù là vậy, tôi vẫn nghĩ là mọi thứ đều thật đẹp đẽ.


Đây là cuộc sống mà tôi mong muốn, tôi sống rất tốt, mọi người không cần phải lo lắng về điều đó.

Trước khi đi tôi biết đại ca đang chuẩn bị đám cưới cho em, thật đáng tiếc vì không thể tham gia hôn lễ trọng đại của hai người được, ở nơi đây tôi vẫn muốn chúc cho hai người có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, sẽ đi cùng nhau đến đầu bạc răng long.

Một người trong cuộc đời này có thể gặp được một tình yêu đích thực là chuyện chỉ có thể gặp chứ không thể cưỡng cầu được, đại ca rất yêu em, và tình cảm của em dành cho anh cả tôi đã thấy rất rõ ràng, chỉ hy vọng hai người có thể ở bên nhau thật hạnh phúc và tốt đẹp mà không có những cuộc tranh cãi hay những lúc không vui.

Không kịp chuẩn bị một món quà cưới đặc biệt nào cho hai người cả, chỉ có một chút lá ngô đồng này từ nơi ở của tôi phương xa để bày tỏ tấm lòng của mình.


Khi nhìn thấy những dòng này, Mộ Thiển một tay cầm lá thư, một tay cầm chiếc lá cây ngô đồng, vừa tự hỏi chỗ ở của Tư Cận Ngôn ở nơi xa đó trông như thế nào, điều này thực sự khiến cô có vài phần mong chờ.


Sau đó lại tiếp tục đọc bức thư, nội dung bức thư đại khái là Tư Cận Ngôn có một cô nhi viện ở nơi đó, anh ấy cùng với viện trưởng chăm sóc những đứa trẻ, dạy bọn trẻ tập đọc, tập viết, mỗi ngày trôi qua đều rất viên mãn và đẹp đẽ.

Cuối bức thư, anh ấy một lần nữa cảm thấy áy náy vì những sai lầm mà Dương Liễu đã phạm phải trong quá khứ mà không thể bù đắp được, vì vậy anh ấy đã sử dụng toàn bộ cổ phần của Công ty giải trí YY để đền bù, trong lá thư còn nói những việc tiếp theo sẽ có luật sư đến liên hệ để xử lý quá trình chuyển nhượng cổ phần.

Đọc xong lá thư, trong lòng Mộ Thiển không thể nói rõ là có cảm giác như thế nào, càng không hiểu giữa Tư Cận Ngôn và Dương Liễu rốt cuộc là có tâm trạng gì.

Nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của Tư Cận Ngôn dành cho Dương Liễu, mặc dù Dương Liễu đã làm rất nhiều việc khiến anh ấy bị tổn thương nhưng anh ấy vẫn lựa chọn cách tha thứ tất cả.

Nói đến đây mới nhớ, Tư Cận Ngôn thực sự là một người con trai nhà giàu tốt bụng hiếm có, một người như vậy thực sự rất đáng trân trọng.

Nhưng chỉ tiếc là giữa anh ấy và Dương Liễu không có tương lai, mặc dù có rất nhiều lúc Dương Liễu là bị ép buộc nên không còn cách nào khác, nhưng vẫn không thể tha thứ được.

Sau khi đọc hết nội dung bức thư xong, Mộ Thiển dựa vào ghế sô pha, sau đó liếc mắt nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm một cái, chỉ thấy anh vẫn đang đọc bức thư.

Mặc dù cô và Mặc Cảnh Thâm hai người không có thỏa thuận bằng với nhau trước, nhưng trong lòng hai người họ đã tự ngầm hiểu, cả hai đều không đọc thư của đối phương, giữ không gian riêng tư cho nhau.

Mộ Thiển dựa vào vai anh và nói: “Anh ấy ở nơi đó đang sống rất tốt, có lẽ sống như thế mới là điều mà Tư Cận Ngôn thực sự thích đấy.


Chỉ cần nghĩ đến việc nhiều năm sau gặp lại Tư Cận Ngôn, anh ấy có thể sẽ bị rám nắng đen thui, Mộ Thiển đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi xót xa không thể giải thích rõ được.

“Bây giờ cậu ấy đang sống cuộc sống mà mình yêu thích, đó là điều tuyệt nhất.


Mặc Cảnh Thâm cất lá thư đi, bỏ vào phong bì rồi choàng tay qua ôm lấy Mộ Thiển: “Sự tự do của Tư Cận Ngôn không phải ai cũng làm được đâu, kể cả anh cũng không thể làm được điều đó.



Tất cả mọi người đều có quá nhiều việc phải để tâm và không nỡ vứt bỏ nó, mà anh lại có quá nhiều điều không thể buông bỏ, nên dĩ nhiên cũng không thể so sánh với Tư Cận Ngôn được.

Ít nhất, không thể tự do và thanh thản như thế được.

“Đúng vậy.


Ngón tay của Mộ Thiển vân vê chiếc lá ngô đồng, quay qua quay lại, nghĩ ngợi xa xăm.

Một lúc lâu sau, Mộ Thiển điều chỉnh lại tâm trạng của mình, rồi mới đứng chỉnh trang quần áo: “Thâm, em đi làm trước đây.

Hẹn gặp lại vào tối nay nhé.


“Anh đưa em đi.


Mặc Cảnh Thâm nói.

Tuy nhiên, vào lúc này Cẩm Dung đã thức dậy và đang đi xuống cầu thang: “Mộ Thiển, cô tự đi đi.

Tôi có chút chuyện muốn nói với đại ca.


“Được.


“Không được!”
Hai người, một người đồng ý và một người lại từ chối.

Nhưng cuối cùng, Mặc Cảnh Thâm lại không thể bướng bỉnh bằng Mộ Thiển, nên chỉ có thể để cô tự đi làm một mình.

Đưa mắt nhìn theo chiếc xe của Mộ Thiển chậm rãi rời đi, cả khuôn mặt Mặc Cảnh Thâm tràn đầy ảm đạm đi vào phòng khách: “Tốt hơn hết là cậu nên có chuyện gì đặc biệt để nói đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu đấy.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.