Mộ Thiển đi theo nhân viên cảnh sát đến đồn cảnh sát làm ghi chép, Đồng Nam bị giam trong đồn cảnh sát.
Mà Mộ Thiển mới vừa ra khỏi đồn cảnh sát, Bạc Dạ đã đi vào đồn cảnh sát, một thân lạnh tàn bạo, sát khí bức người.
“Bạc…”
Mộ Thiển nhìn anh ta, gọi tên anh ta, kết quả một chữ vừa mới nói, lại phát hiện Bạc Dạ vốn không hề nhìn cô, trực tiếp đi vào đồn cảnh sát.
Có hơi không yên lòng nên đi theo, nhìn thấy Bạc Dạ hỏi thăm tình huống Đồng Nam, bị mang vào phòng thẩm vấn, người khác vừa đi vào phòng thẩm vấn, trong phòng đã truyền đến tiếng thét chói tai của Đồng Nam.
Trái tim Mộ Thiển bỗng nhiên treo lơ lửng, tiếng lòng cứng ngắt, rất lo lắng đi tới, đứng ở cửa ra vào đã nhìn thấy Bạc Dạ đánh tơi bời Đồng Nam.
Mặc dù rất muốn ngăn cản, nhưng lời nói đến miệng vẫn không mở miệng.
Quay người rời khỏi đồn cảnh sát.
Trần Lý ở cửa cục cảnh sát chờ cô, thấy cô đến liền nói: “Súng đã giao cho cậu Bạc.
”
“Được, về công ty.
Nhớ, chuyện hôm nay đừng để người khác biết.
”
“Hai người vừa rồi kia là FE, bọn họ hẳn là người cậu Mặc.
”
Trần Lý nhắc nhở.
Đại khái là bởi vì từng gặp những người kia ở FE, cho nên mới nhận ra.
”
“Mặc Cảnh Thâm?”
Mộ Thiển mới nhận ra, đưa tay sờ đầu, than thở một tiếng rồi ngồi lên xe.
Điện thoại trong túi xách reo lên.
Lấy điện thoại ra xem thử, là Mặc Cảnh Thâm.
“Thiển, em ở đâu?”
Điện thoại bên kia, Mặc Cảnh Thâm rất quan tâm hỏi.
“Em ở trên xen, chuẩn bị về công ty.
”
Mộ Thiển vốn không biết hai người đó là Mặc Cảnh Thâm cố ý xếp bên cạnh Đồng Nam, để đề phòng lỡ như.
Chỉ là không ngờ Đồng Nam ra tay nhanh như vậy.
Nếu như hôm nay không phải Mộ Thiển báo cảnh sát, chỉ sợ hai người kia của FE sẽ dạy dỗ Đồng Nam này một phen.
“Thế nào, không sao chứ?”
“Không sao, có thể có chuyện gì.
”
Cô mím môi cười một tiếng, nhớ tới lời Cẩm Dung nói cho cô, càng lo lắng Mặc Cảnh Thâm sẽ hoài nghi thêm, lúc này cô nói: “Có phải anh đã sớm sắp xếp người giám sát Đồng Nam không? Em đang nghĩ có phải anh cũng sắp xếp người giám sát em?”
Nói đùa một câu, cũng thuận tiện nói lời khách sáo.
Mộ Thiển thật sự lo lắng Mặc Cảnh Thâm sắp xếp người giám sát cô, như vậy chỉ sợ sau này cô làm chuyện gì cũng sẽ bị Mặc Cảnh Thâm biết.
Cho dù là chuyện đến bệnh viện kiểm tra cơ thể, nếu không cẩn thận một chút sẽ để lộ rất nhiều vấn đề.
Vấn đề nghiêm trọng nhất chính là Mặc Cảnh Thâm biết sự thật, từ chối chữa trị.
“Không đâu, anh từng nói sẽ cho em một không gian riêng, anh sẽ không quấy rầy em, chỉ là em gặp nguy hiểm, vì sao không nói gì với anh?”
Mặc Cảnh Thâm có hơi không vui hỏi.
“Em… Bây giờ hai người em và Đồng Nam, cô ta vốn không phải đối thủ của em, anh sợ gì chứ.
”
Lúc nói chuyện có chút kiêu ngạo nhỏ, Mặc Cảnh Thâm bị nàng chọc cười: “Chú ý an toàn, tối chờ em trở về.
”
“Được, buổi tối gặp.
”
Một phen vấp váp, Mộ Thiển trở về tập đoàn Fryer đã mệt bở hơi tai, rất muốn nghỉ ngơi một lát.
Mới vừa vào văn phòng đã thấy Cố Khinh Nhiễm đang ngồi xử lý tài liệu trong phòng làm việc.
“Tại sao gần đây không thấy chị dâu?”
Mộ Thiển đi vào, vừa pha trà vừa hỏi.
“Nhàn rỗi không có chuyện gì nên luôn ở nhà.
”
Cố Khinh Nhiễm vừa nhìn một đống tài liệu vừa nói: “Đúng rồi, nghe nói Kiều Vi đã ra nước ngoài.
”
“Chuyện lúc nào?”
“Hôm nay.
”
“Đi cũng tốt, rốt cuộc yên tĩnh.
”
Mộ Thiển cho tới bây giờ cũng không phải phụ nữ lòng dạ độc ác, cho dù đã trải qua nhiều chuyện với Kiều Vi, cô cũng sẽ không đụng chạm tới nguyên tắc và giới hạn của bản thân, cùng lắm là tuân theo quy tình của pháp luật.
Chỉ là không ngờ Kiều Vi rốt cuộc chọn lựa rời khỏi Hải Thành.
Với cô mà nói đó là chuyện tốt.
“Đúng vậy, anh cũng đang nghĩ, rốt cuộc đi rồi.
”
Cố Khinh Nhiễm cầm bút ký tên rồng bay phượng múa trên tài liệu, sau đó khép tài liệu lại đứng dậy nói: “Anh phải đi họp, em muốn nghỉ ngơi thì nghỉ đi.
”
Anh ta đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, bận tối mày tối mặt.
Mộ Thiển đứng trước cửa sổ sát đất, chìm trong suy nghĩ, không hiểu sao có hơi đa cảm.
Reng…
Tiếng điện thoại reo, móc điện thoại trong túi ra xem, là một tin nhắn ngắn.
Ấn nút mở tin nhắn, chỉ có một câu đơn giản…
“Mộ Thiển, tôi cuối cùng vẫn thua cô.
Nhưng thất bại hôm nay không có nghĩa thất bại cả đời, ngày sau gặp lại, tôi sẽ khiến cô lau mắt mà nhìn.
”
Một số điện thoại xa lạ, Mộ Thiển xác định trước đó chưa từng thấy số điện thoại này, nghe giọng điệu liền biết là Kiều Vi.
Mộ Thiển không hiểu Kiều Vi có ý gì, nhưng rất rõ đối phương sớm muộn sẽ có một ngày ngóc đầu trở lại.
Cốc cốc cốc…
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Nghê San San trực tiếp đi vào.
Mộ Thiển nhìn Nghê San San đi vào, quần áo không khác mình chút nào, cũng là một bộ đồ màu đen thắt eo, kết hợp với quần tây đen, thậm chí kiểu tóc cũng cắt thành tóc ngắn ngang cổ.
“Ha ha.
”
Cô không những không tức giận mà còn bật cười, không trách được Nghê San San có thể tự do tiến vào công ty.
Chỉ dựa vào cô ta cố gắng bắt chước dáng đi, giơ tay nhấc chân, thực sự rất khó để người ta phân biệt sự khác nhau giữa hai người.
Tăng thêm kỹ thuật trang điểm tinh xảo, có thể nói không khác gì cô.
Chỉ là dáng vẻ của cô ta khiến Mộ Thiển càng cảm thấy nguy hiểm hơn, bởi vì Nghê San San có thể lợi dụng thân phận mình làm nhiều chuyện hơn, hơn nữa đổ tội cho cô.
“Có chuyện gì sao?”
Mộ Thiển trực tiếp hỏi.
Cô không rõ Kiều Vi vì sao lại rời khỏi Hải Thành, càng không rõ Kiều Vi vừa rời khỏi, Nghê San San đã cố hết sức chạy đến chỗ cô, không biết có chuyện gì.
Nhưng cô hiểu rõ một chút rằng chuyện tất nhiên có liên quan tới Kiều Vi.
“Tổng giám đốc Mộ Thiển, lúc trông thấy tôi cô có cảm thấy giống như đang soi gương không?”
Nghê San San xoay một vòng, dang tay ra chỉ mình, vừa cười vừa nói.
Như lời cô ta nói, quả thật khoảnh khắc khi cô ta đi tới, Mộ Thiển giống như đang soi gương, giống như đang trông thấy mình.
Trong chớp mắt ấy, ngay cả Mộ Thiển cũng cảm thấy giật mình sợ hãi, thậm chí trong lòng còn lộp bộp một tiếng, một cảm giác hoảng sợ khó hiểu dấy lên.
“Một thứ hàng nhái kêu gào trước mặt tôi, cô cũng không cảm thấy xấu hổ sao?”
Mộ Thiển dựa vào cửa sổ sát đất, lặng lẽ thưởng thức trà thơm, ánh mắt nhìn cô ta còn mang vài tia lạnh nhạt.
Nụ cười Nghê San San cứng đờ, cất bước đi đến trước mặt cô, nhíu mày rồi cười, nụ cười kia còn lộ vẻ khiêu khích: “Đúng, hàng nhái, nhưng nếu như không có bản gốc, một hàng nhái cũng sẽ trở thành hàng thật, cô nói đúng không hả Tổng giám đốc Mộ Thiển?”
Rõ ràng là gương mặt khiến người ta chán ghét, nhưng Mộ Thiển lại không hận nổi.
Chỉ vì quá giống mình, rất giống.
“Người cô hận là Kiều Vi, bây giờ Kiều Vi rời Hải Thành, cô còn ở Hải Thành làm gì?”
Kiều Vi thực sự bụng dạ nham hiểu, vì lợi dụng Nghê San San, vậy mà chuyện gì cũng có thể làm được.
Ngay cả trong lòng cô cũng thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy, rời khỏi Hải Thành, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không có cơ hội xuống tay.
”
Cô ta khoan thai xoay người, đi đến ghế sô pha dửng dưng ngồi xuống: “Kẻ hại Nghê San San tôi tất nhiên sẽ gặp quả báo, Kiều Vi cũng không ngoại lệ.
”
Lúc nói chuyện, đáy mắt Nghê San San âm ỉ tức giận, loại hơi thở sát phạt rõ ràng kia rất nổi bật, kiêu căng ngạo mạn.
.