Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 932: Hàng Giả





Nghê San San hình như cảm giác thấy gì đó, vừa quay đầu đã thấy Mộ Thiển đang đi đến, cô ta lập tức phủ đầu: “Đúng là hạng người nào thì sẽ dẫn cấp dưới đó theo, nhìn xem thứ ký của cô ở trước mặt tôi chảnh chọe đến cỡ nào? Không phải chỉ là một thứ ký sao, thật quá coi trọng bản thân.


“Đúng không?”
Khóe môi Mộ Thiển cong lên tràn đầy ý cười, đi đến trước mặt củ Nghê San San, nhìn cô ta: “Nghê San San?”
Nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Uhm sao?”
Cô ta đáp lại một tiếng.

Một giọng mũi vừa mới phát ra, Mộ Thiển bỗng đưa tay lên, bốp bốp bốp bốp, hai cái bạt tai qua lai giang lên mặt cô ta, trực tiếp tát đến cô ta ngã xuống đất.

“Ôi, đau chết đi được… hử…”
Nghê San San ngồi bệt dưới đất, đưa tay lên che mặt lại, còn cảm thấy môi miệng có tí máu chảy ra.

“Mộ Thiển, cô… Cô dám đánh tôi?”
Nghê San San bất luận thế nào cũng không dám nghĩ đến Mộ Thiển lại dám ra tay với cô.

“Cô nghe kỹ cho tôi, không ra tay với cô không phải vì không dám đánh cô, mà là cảm thấy đánh cô thì rất bẩn tay mình, chưa kể không nói đến chuyện An Nhiên là người của tôi, dù cho không phải người của tôi, ở Fryer cô cũng không phải chỗ để cho cô có thể ngông cuồng làm xằng làm bậy.


Mộ Thiển hay tay bỏ vào túi quần tây, đôi mắt lạnh lùng tỏa ra ánh sáng u ám mang theo luồng sát khí lạnh lẽo nói: “Lần cuối cùng cảnh báo cô một câu, cô vểnh tai lên mà nghe cho rõ, nếu như muốn ở lại Hải Thành, cô tốt nhất nên kẹp đuôi mình lại mà làm người, nếu như nguyện ý rời khỏi đất nước, tôi cho cô ba mươi tỷ, đủ cho cô không lo ăn lo mặc cả đời!”.

truyện kiếm hiệp hay
Vì Bạc Dạ, Mộ Thiển không tiết gì ba mươi tỷ này.

Cô nợ Bạc Dạ quá nhiều rồi, quá nhiều món nợ ân tình chỉ ba mươi tỷ làm sao trả sạch được.


Hơn nữa tiền là vật ngoài thân, sống mang đến chết không mang đi được, cô không quá xem trọng.

“Cô… Cô nói cái gì?”
Nghê San San thờ hổn hển từ trên đất đứng dậy, luôn cảm thấy ngồi dưới đất luôn phải ngẩng đầu lên nhìn Mộ Thiển, cảm giác bản thân như người thấp kém.

“Cút!”
Tiết chữ như vàng.

“Hừ, cô bảo tôi cút, thì tôi phải cút sao?”
Cô ta cứ không đi đó.

“Được, vậy cô hãy ngồi ở đây một lúc đi, tôi đi tham gia hội nghị, có chuyện gì chút nữa nói tiếp.


Mộ Thiển liền đổi chủ ý, sau đó nói với An Nhiên: “Ra ngoài trước đi.


Sau đó Mộ Thiển đi đến văn phòng lục tìm một số đồ, rồi mới rời đi.

Hai người đi ra khỏi văn phòng, bởi vì văn phòng có camera, cho nên Mộ Thiện cũng không sợ Nghê San San làm điều sằng bậy.

Đóng cửa văn phòng lại, khi quay lưng An Nhiên còn đứng bên ngoài, quả nhiên là người thông minh, biết cô có lời muốn nói, cho nên An Nhiên mới luôn đợi ở trước cửa văn phòng.

“An Nhiên, bây giờ em…”
Cô nói nhỏ bên tai cô ấy một lần, sau đó nói: “Nhất định phải nhanh, tốc độ nhanh nhất có thể.


“Dạ vâng tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ hoàn thành.



Sau khi dặn dò mọi chuyện xong, Mộ Thiển cầm tài liệu đi tham gia đại hội cổ đông với các cổ đông của công ty.

Hội Nghị là hộp đột xuất, vốn dĩ là do Cố Khinh Nhiễm chủ trì cuộc họp, nhưng do thời gian một năm gần đây Tập đoàn Fryer đều là do Mộ Thiển quản lý, có rất nhiều số liệu Cố Khinh Nhiễm cũng không biết, cho nên chỉ có thể do cô đích thân đi chủ trì.

Và cùng lúc này, Nghê San San đang ở trong văn phòng đi đến cửa của văn phòng, nhẹ nhàng kéo cửa văn phòng ra, trai nhìn phải nhìn một lượt, phát hiện hành lang vắng tanh không có một bóng người, cho nên lại nhẹ nhàng khép cửa lại.

Cô ta nhìn quanh văn phòng một cái, không phát hiện ra camera, thế là đi đến trước bàn làm việc của Mộ Thiển, ở ngăn tủ cuối của bàn làm việc trái luộc phải lộn tìm kiếm.

Nào ngờ, mọi một động tác của cô ta đều đã bị camera mini trong văn phòng ghi lại.

“Hừ, Mộ Thiển, đồ đàn bà không biết liêm sỉ, có tư cách gì đi tranh với tôi chứ? Dựa vào cái gì bởi vì cô thích Mặc Cảnh Thâm, tôi lại phải đánh đổi bằng mạng sống của cả nhà mình? Kiều Vi hèn hà, nhưng chuyện này cô cũng không thoát khỏi liên quan!”
Cô ta vừa tìm đồ, vừa lẩm bẩm tự nói tự nghe.

Có rất nhiều tài liệu trong ngăn kéo hai bên của bàn gỗ gụ, nhưng Nghê San San đối với nghiệp vụ của công ty không hiểu rõ, khoản thời gian cùng quay về với Kiều Vi, Kiều Vi vốn dĩ không mang những chuyện cốt lõi của công ty giao cho cô ta, càng không dạy cho cô ta biết những thứ có ích, cho nên đến bây giờ, cô ta vẫn không biết bất thứ gì hết.

Lật xem tài liệu, nhìn tới nhìn lui, bỗng phát hiện một văn kiện.

Bên trên văn kiện viết là hợp đồng với Tập đoàn Thịnh Trì.

Nghê San San không biết đến những công ty khác, nhưng lại biết đến Tập đoàn Thịnh Trì của Bạc Dạ, dù cho bây giờ Bạc Dạ đã không còn ở Tập đoàn Thịnh Trì.

Cô ta vẫn muốn nghe ngóng những chuyên liên quan đến Tập đoàn Thịnh Trì, sau đó đi nói với Bạc Dạ.

Xem một lúc, một tập tài liệu nội dung hợp đồng rất dày, Nghê San San căn bản là không nhớ nổi, cho nên lấy điện thoại ra chụp hình.

Cạch cạch cạch cạch, một lúc chụp liền mấy tấm.


Đúng ngay lúc này, cửa văn phòng đột nhiên mở ra, An Nhiên đi vào bên trong: “Nghê San San, rốt cuộc cô đang làm gì thế?”
Cô ấy lớn tiếng hét lên một tiếng, Nghê San San bị dọa đến tái xanh mặt mày, đôi tay rung lên một cái, điện thoại trong tay cũng rơi xuống.

Cô ta nhanh tay lẹ mặt đem cứt tập tài liệu đó đi, nhét vào bên trong hộc tủ, sau đó đóng hộc tủ lại.

Cố tỏ ra điềm tĩnh nói: “Tôi làm gì cần phải báo cáo với cô hay sao, cô là ai chứ? Ở đây, không có chỗ cho cô nói chuyện đâu.


Bộ dạng giả vờ làm cho An Nhiên cảm thấy buồn nôn.

Nhìn thấy trên gương mặt của cô ta vẫn còn in đỏ năm dấu tay, cô ấy hừ lạnh lùng nói: “Vậy thì thật khiến cô thất vọng rồi, vừa rồi tổng giám đốc Mộ Thiển trước khi đi đã nói rồi, văn phòng giao cho tôi phụ trách, bây giờ tôi hoài nghi cô đánh cắp bí mật cốt lõi của công ty, cho nên, cô không thể rời khỏi đây!”
“Cô không cho tôi đi là tôi phải nghe cô sao? Cô mơ đi!”
Nghê San San khom người lượm điện thoại lên, cầm túi xách trực tiếp bước đến cửa.

“Ngăn cô ta lại!”
Nghê San San trực tiếp bị năm sau tên bảo vệ giữ lại, không cho Nghê San San rời đi.

“Các người muốn làm gì? An Nhiên, tôi phải kiện cô giảm lỏng tôi.


“Vậy hả, vậy thì đợi cô từ trong tù ra đi rồi hãy nói với tôi những lời này.


Ánh mắt an nhiên rất khinh thường nhìn cô ta.

Sau lưng, sáu tên bảo vệ đứng trước mặt Nghê San San, sắc mặt người nào người này như ôn thần, lạnh lùng nhìn chăm chăm cô ta.

“Ngoan ngoãn chút, đừng ép chúng tôi ra tay.


“Trông cũng giống với tổng giám đốc Mộ Thiển của chúng ta đó chứ.



“Có giống đến đâu, cũng chỉ là đồ giả.


“Đồ mạo danh.



Mấy tên bảo vệ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhịn không được phì cười.

Nghê San San đâu thể nào nguyện ý bị người chế cười, cầm đồ lên đi thẳng về phía trước, nhưng có bảo vệ, sao có thể để cho cô ta rời đi.

Trực tiếp tiến lên nhấn cô ta vào một bên tường, mặt hương về phía tường, đôi tay đặt ở sau lưng, mặc cho cô ta vùng vẫy cũng không động đậy được.

“Các anh coi chừng cô ta cho thật kỹ, tôi đi gọi tổng giám đốc Mộ Thiển.


An Nhiên nói một câu, xoay người liền rời đi, không đến năm phút cô ấy đã cùng với Mộ Thiển quay về văn phòng.

Những người đến không chỉ có mỗi An Nhiên và Mộ Thiển, còn có một nhóm kỷ giả mang theo máy ảnh đi theo.

Ký giả dưới sự mời khách của Mộ Thiển đi vào bên trong.

“Tổng giám đốc Mộ Thiển, chính là cô ta, Nghê San San vừa rồi đã lén chụp tài liệu cơ mật của công ty.


An Nhiên mở miệng trước nói.

Lời nói đó tùy là nói cho Mộ Thiển Nghe, nhưng lại cố ý chỉ về phái Nghê San San, thu hút sự chú ý của nhà báo.

“Trời ơi, người này quả thật là trông giống y hệt tổng giám đốc Mộ Thiển.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.