Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 937: Giả Vờ Say Rượu





Rầm
Thích Ngôn Thương không những không nhường đường, mà còn vươn tay chặn khung cửa lại, tay kia kéo cô ấy vào lòng: “Đừng đi nữa, đừng rời đi nữa Phương Nhu…”
Anh ta ôm chặt lấy cô ấy, chống cằm lên vai cô, nhắm lại đôi mắt mà lẩm bẩm: “Ngoan ngoãn ở lại đây, tôi hứa sẽ không bắt nạt em nữa, sẽ không bắt nạt em nữa đâu…”
Một trái tim kiên định, cũng sẽ hơi lay động vào một khoảnh khắc nhất định.

Dáng vẻ này của anh ta, có vẻ không hề giống với bộ dáng ngày trước của anh ta.

“Em có biết là sau lần trước khi em rời đi, tôi đã tìm… tìm… hức… tìm em bao lâu không?”
Thích Ngôn Thương đang nói đột nhiên lại nấc lên một cái, sau đó sức nặng của toàn bộ cơ thể anh ta đều đè lên người của Phương Nhu.

Cơ thể vốn dĩ mềm yếu của Phương Nhu làm sao có thể chịu được sức nặng của anh ta?
Cô ấy lảo đảo một cái, Thích Ngôn Thương trực tiếp trượt thẳng xuống vai của cô ấy, rầm một tiếng mà ngã xuống đất, đôi má nặng nề đặt một nụ hôn thân thiết lên sàn nhà.

“A!”
Phương Nhu bị dọa sợ, lùi về phía sau vài bước, vươn tay che miệng lại, ngạc nhiên mà nhìn Thích Ngôn Thương đang nằm sõng soài ở dưới sàn nhà, trong lòng cảm thấy như thắt chặt lại.

“Cậu Thích? Thích Ngôn Thương?”
Cô ấy cúi đầu hét lên mấy tiếng, căn bản không hề nhận được phản ứng nào.

Phương Như cảm thấy hơi lo lắng, cúi người xuống và vươn tay đẩy đẩy vai anh ta, cứ lắc mãi mà người vẫn không hề tỉnh lại, mới biết là đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi.

“Dì Trần? Thím Trương?”

Phương Nhu đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ở trước cửa phòng ngủ lớn tiếng kêu lên, ai biết được căn biệt thự lớn đến như vậy lại không hề có một người nào đáp lại.

“Dì Trần, thím Trương? Có ai không?”
Cô ấy không cam lòng lại hét lên mấy tiếng, nhưng mà vẫn không nhận được câu trả lời nào cả.

Cô ấy mới biết rằng có lẽ người ở trong biệt thự đều bị Thích Ngôn Thương dặn dò qua, vì vậy tất cả mọi người đều trở về căn biệt thự phía sau ngủ rồi.

Đối mặt với Thích Ngôn Thương cao một mét tám, lại uống say, cơ thể rất nặng, Phương Nhu cảm thấy rất bất lực, sau một hồi tốn rất nhiều sức lực mà vất vả lôi kéo, cuối cùng cũng chuyển được Thích Ngôn Thường đến bên giường, cởi giày của anh ta ra.

“Ha~”
Phương Nhu mệt đến thở hổn hển đứng ở một bên mà thở ra một hơi dài, mệt đến gương mặt đỏ ửng cả lên.

Ngay khi cô ấy cúi người đắp chăn cho anh ta, người đàn ông này lại ôm lấy cô, thuận tiện mà đè cô xuống giường: “Ngủ với tôi một lát.


Phương Nhu chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt, đợi đến khi đầu óc tỉnh táo trở lại thì liền phát hiện bản thân đang nằm ngay bên cạnh anh ta.

“Buông tay ra, Thích Ngôn Thương, anh buông tay ra.


Phương Nhu giãy dụa, tát Thích Ngôn Thương, thế nhưng người đàn ông kia lại ngủ rất sâu, cho dù cô ấy có đánh như thế nào cũng không hề có phản ứng nào, ngược lại còn ôm chặt lấy cô ấy.


Cô ấy nằm ngay bên người anh ta, gối lên cánh tay của anh ta, tay kia của anh ta ôm chặt cô ấy lại, khiến cho cả hai người bày ra một tư thế vô cùng thân mật.

Giãy dụa đến mấy lần cũng không làm được gì, Phương Nhu vô cùng mệt mỏi, liền dứt khoát bỏ cuộc không giãy dụa nữa.

Nằm ngay bên cạnh anh ta, khoé mắt của cô ấy liếc nhìn Thích Ngôn Thương một cái, mới nhận ra người đàn ông bên cạnh ngay cả khi ngủ say cũng sẽ cau chặt mày lại, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Bởi vì Phương Nhu đã mang thai được bốn năm tháng, rất dễ buồn ngủ, cô ấy cứ như vậy mà nằm xuống, không được bao lâu liền ngủ mất.

Đợi sau khi cô ấy đã ngủ say, bàn tay đặt trên người cô bỗng nhiên động đậy, kéo ngay ngắn tấm chăn đang đắp lên hai người.

Người đàn ông kia nghe thấy tiếng thở đều đặn ở bên tai, mới mở đôi mắt ra, nhìn người con gái nằm ở bên cạnh mình.

Đôi má thanh tú của cô ấy đỏ ửng, làn da dễ dàng bị thương dường như được chăm sóc rất kỹ càng, nhưng thực ra đó lại là làn da tự nhiên của cô ấy.

Trong suốt thời gian quen biết cô ấy, anh ta rất hiếm khi nhìn thấy Phương Nhu tô son trát phấn hay dùng kem dưỡng da.

Người con gái giản dị đến như vậy, Thích Ngôn Thương rất ít khi nhìn thấy được.

Anh ta thậm chí không thể tưởng tượng được rằng, để có thể đến gần Phương Nhu hơn, anh ta vậy mà lại sẽ dùng trò lừa vụng về “Giả say” này.

“Ưm…”
Ngay khi anh ta đang say sưa nhìn người con gái ở bên cạnh, cô ấy kêu lên một tiếng, cả người động đậy mà xoay về phía anh ta, giống như con bạch tuộc mà ôm lấy anh ta, hai chân đang đè lên người anh ta.


Nghe nói người con gái sau khi mang thai sẽ luôn thích ôm thứ gì đó khi ngủ, để giảm bớt áp lực và đau đớn ở trên người.

Thích Ngôn Thương không hề nhúc nhích, để cho Phương Nhu cứ như vậy mà ôm lấy anh ta.

Chỉ là khi nhìn thấy đôi môi hồng hào và đáng yêu của cô ấy, rốt cuộc cũng nhịn không được mà hôn xuống.

Vì để không đánh thức cô ấy, nên đó chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua.

Nhận thấy cô ấy cau mày lại, lại vô thức mà vươn bàn tay nhỏ đẩy khuôn mặt của anh ta ra, giống như cảm thấy bực bội vì đang ngủ một cách thoải mà lại bị làm phiền vậy.

Khóe miệng của Thích Ngôn Thương cong lên, mới tha cho cô ấy, cứ như vậy mà nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, một đêm không ngủ, lại cảm thấy vô cùng tốt.

Người con gái mềm mại ở trong lòng, là người mà anh ta nhớ mong đã rất lâu, Thích Ngôn Thương muốn yên tâm mà ngủ, vậy mà bàn tay đang đặt lên ngực anh ta của Phương Nhu, lại không ngoan ngoãn mà thỉnh thoảng nhúc nhích, giống như bị con mèo nhỏ gãi ngứa vậy, khiến cho anh muốn điên lên.

Bàn tay không hề động đậy đang đặt trên người cô lại có chút không nhịn được mà từ từ di chuyển, một ngọn lửa bị kìm nén bấy lâu nay liền bùng lên ở trong ngực, đang đốt cháy lý trí của Thích Ngôn Thương, cuối cùng anh ta cũng từ bỏ sự giãy dụa ở trong lòng, muốn có được người con gái này.

Thế nhưng bụng bầu của cô ấy đã hiện lên rất rõ, Thích Ngôn Thương vì không muốn đè phải cô ấy, nên động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, trong suốt quá trình cô ấy hơi không phối hợp mà động đậy, mỗi một lần chống lại đều khiến cho anh ta cảm thấy thấp thỏm lo sợ, giống hệt đang làm một việc xấu vậy, lại mang theo một sự kích thích không thể giải thích được.

Nếu như không phải Thích Ngôn Thương quá hiểu rõ Phương Nhu, biết người con gái này thuộc loại người khi đã ngủ thì dù cho có sấm đánh xuống cũng không tỉnh, có lẽ anh ta cũng không dám suồng sã đến vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên anh ta làm qua loa cho xong chuyện, khiến cho anh ta cảm thấy chưa thỏa mãn.

Sau khi xong việc Thích Ngôn Thương còn dọn dẹp lại chiến trường, tiện tay vứt khăn giấy vào trong thùng rác, nhưng mà lại cảm thấy sẽ bị người con gái kia phát hiện, chỉ có thể đứng dậy cầm tờ khăn giấy đi vào phòng tắm vứt vào trong thùng rác của nhà vệ sinh.

Anh ta quay về phòng ngủ mà ôm lấy cô tiếp tục ngủ.


Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, trời trong nắng ấm.

Phương Nhu ngủ thẳng một giấc đến khi tự tỉnh dậy, lúc mở mắt ra liền chợt phát hiện mình đang nằm ở trong lòng của Thích Ngôn Thương, đang ôm lấy anh, gối đầu lên ngực anh ta.

Cô ấy sợ đến mức không hề dám nhúc nhích một hồi lâu, sợ rằng Thích Ngôn Thương tỉnh lại, vì vậy chỉ có thể rón ra rón rén mà nhúc nhích thân thể, ngồi dậy.

Thế nhưng khi thân thể vừa mới cử động, ngay tại nơi khó nói bỗng tràn ra một cảm giác nhớt nhát, cả người cô ấy ngay lập tức cứng đờ, bà dì đến rồi ư?
Cô ấy đã có thai rồi, không thể đến tháng được, nhưng mà lại có một chất lỏng nóng ẩm tràn ra ngoài một cách rõ ràng, vậy có nghĩa là… chảy máu rồi?
“Thích Ngôn Thương, Thích Ngôn Thương, cứu đứa con của tôi với, hu hu…”
Trong đầu của Phương Nhu cảm thấy ong ong mà trở nên trống rỗng: “chắc chắn” bản thân là đang chảy máu, liền nắm lấy Thích Ngôn Thương một cái mà khóc lên: “Mau, đưa tôi đến bệnh viện được không, tôi chảy máu rồi…”
Cô ấy đột nhiên khóc lên, khiến cho người đàn ông đang nhắm mắt giả vờ ngủ bị dọa đến tỉnh lại.

Anh ta mở mắt ra liền nhìn thấy nước mắt của cô ấy chảy xuống như mưa, không ngừng mà nói “chảy máu rồi”.

“Chảy máu rồi ư? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lòng anh ta lộp bộp một tiếng, âm thầm nghĩ lại, không lẽ ngày hôm qua dùng sức quá lớn rồi?
Không hẳn vậy đâu, đêm qua rõ ràng đã rất kiềm chế rồi, cũng không hề dám dùng sức, sao có thể chảy máu chứ?
Thế nhưng nhìn thấy Phương Nhu khóc lớn đến như vậy, Thích Ngôn Thương cũng cảm thấy căng thẳng hẳn lên, vén tấm chăn lên, đưa tay thăm dò.

“Hu hu… Thích Ngôn Thương, tên khốn nhà anh, anh đang làm gì đó?”
Hành động của anh ta làm cho gương mặt của Phương Nhu đỏ lên, cô ấy vừa tức giận vừa tủi thân, đẩy anh ta ra, vươn tay nắm lấy tấm chăn bọc bản thân lại.

“Không phải em nói là chảy máu rồi à?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.