Hết lần này tới lần khác Bạc Dạ cũng giống như sắp phát điên đến nơi, còn muốn che chở Nghê San San, làm cho cô không cách nào lý giải đồng thời cũng cảm thấy thất vọng tột cùng.
Cô nắm chặt tay Bạc Dạ: “Muốn ra tay à? Không phải muốn báo thù cho Nghê San San sao, tại sao anh còn không ra tay đi chứ? ”
Phẫn nộ la hét vài tiếng, Bạc Dạ không chỉ không có động thủ, ngược lại đem chủy thủ trong tay ném xuống đất.
Mặt anh ta không chút thay đổi, một đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy khiến người ta không thể nào nắm bắt được suy nghĩ.
Anh ta xoay người và rời đi.
“Đứng lại!”
Người vừa đi tới cửa văn phòng, Mộ Thiển hô một tiếng, sau đó đi tới trước mặt anh ta.
Ánh mắt Bạc Dạ rũ xuống, nhìn cô.
Ngày xưa đôi mắt màu xanh biếc lấp lánh có thần nhưng mà bây giờ giống như một cái đầm đầy hàn băng, không có một chút gợn sóng.
“Bạc Dạ, anh làm sao vậy?”
Mộ Thiển ngẩng đầu nhìn anh ta, tràn ngập sự quan tâm.
“Em đang quan tâm đến tôi?”
Anh ta hỏi.
“Phải, tôi đang quan tâm đến anh.
Anh có việc gì có thể nói với tôi hay không? Việc tôi có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp anh, có được không? ”
Trong lòng Mộ Thiển vẫn coi Bạc Dạ là bạn tốt, anh em tốt, thậm chí là người thân.
Cô căn bản không thể tưởng tượng được Bạc Dạ rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, mới có thể có sự chấp nhất cùng với sự điên cuồng như ngày hôm nay đối với Nghê San San.
Cô nhìn anh ta, và anh ta cũng nhìn cô.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, anh ta mới mới rút tay đặt trong túi quần tây ra, đặt trên vai Mộ Thiển.
Cúi người, đến gần Mộ Thiển, khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần, thậm chí có vài phần mập mờ.
Sau một khoảng thời gian dài, anh ta nói: “Tôi đã thích một người, người đó được gọi là Mộ Thiển.
Từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến bây giờ, vẫn luôn luôn không thay đổi.
Đối với em, tôi có thể từ bỏ cả thế giới và cung cấp cho em tất cả mọi thứ mà em muốn.
Tuy nhiên, tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tôi vẫn không thể có được em.
Hiện tại, có một Mộ Thiển khác nguyện ý yêu tôi, nguyện ý đối tốt với tôi, nguyện ý ở lại bên cạnh tôi…”
Anh ta đột nhiên mỉm cười, nụ cười của anh ta rất giả tạo.
Trong sự giả tạo đó lại mang theo một chút thâm trầm khiến người ta khó nắm bắt.
Sau đó, anh ta nói: “Em nói xem với tôi, tôi có lý do gì để từ chối? ”
Cánh môi mỏng dày vừa phải của Bạc Dạ kéo ra nụ cười dí dỏm: “Thiển, tôi đã từng nói, trên thế giới này không có quá nhiều thứ làm tôi để ý.
Mà em, hết lần này tới lần khác chính là một trong số đó.
”
Thiển.
Được rồi, không biết từ khi nào, trong lòng Bạc Dạ mỗi một lần anh ta gọi Mộ Thiển đều là bất tri bất giác gọi ra Thiển, nhưng cuối cùng đều phải thay đổi cách gọi này.
Mộ Thiển cả người mơ hồ.
Đứng đó một lúc lâu không nói gì.
Cô không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên né tránh Dạ Bạc như thế nào.
Nhưng cô chỉ có một, cũng chỉ có một trái tim, không cách nào phân cho cả hai người đàn ông được.
“Điều nên nói tôi cũng đã nói xong rồi, phiền em tránh ra một bên.”
Bạc Dạ buông Mộ Thiển ra, thuận thế đẩy cô sang một bên, mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
Anh ta vừa đi ra ngoài, đang muốn đóng cửa, trong văn phòng thốt ra một câu: “Bạc Dạ, Nghê San San cuối cùng cũng không phải Mộ Thiển.
”
Ầm
Cửa đóng lại rồi, ngăn cách hai người thành hai không gian khác nhau.
Mộ Thiển đứng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi chân tê liệt, cô mới đi đến sô pha ngồi xuống, nhắm mắt lại dựa vào ghế.
Áy náy, một loại áy náy nảy sinh trong lòng cô, làm cho cô gần như sụp đổ.
Bạc Dạ đối với cô quá tốt, nhưng cô không thể đáp lại Bạc Dạ nhiều hơn được.
Hiện tại Bạc Dạ điên cuồng muốn ở cùng Nghê San San, thậm chí vì Nghê San San mà mất đi lý trí.
Cô không biết là Nghê San San vì anh làm cái gì, hay là Bạc Dạ đơn phương vì Nghê San San mà điên cuồng.
Tóm lại, đàn ông chính là như vậy, đại khái anh ta là người mà cả đời Mộ Thiển áy náy nhất.
Một lúc lâu sau, Cố Khinh Nhiễm đi vào, đem trà sữa và món tráng miệng đặt ở trước mặt cô, chỉ vào những thứ đó nói: “Mộ Thiển, đây là những thứ mà anh trai em sai anh lái xe chạy hơn mười con đường mua cho em, hôm nay không cho anh ăn no uống no, anh sẽ không buông tha cho em đâu! ”
Mộ Thiển liếc mắt nhìn đồ vật trên bàn, ngồi dậy, cầm ống hút đâm vào cốc, vừa uống trà sữa vừa ăn món tráng miệng.
Cô không thực sự thích những điều này, nhưng trước đó cô đã đọc được một cuốn sách.
Cuốn sách nói rằng ăn nhiều đồ ngọt khi tâm trạng xấu thì sẽ có lợi cho việc làm dịu tâm trạng.
Vì vậy, cô bắt đầu uống trà sữa liên tục và ăn món tráng miệng.
Cố Khinh Nhiễm mua ba ly trà sữa, năm món tráng miệng, vốn muốn nói có thể đưa cho trưởng phòng thư ký An Nhiên.
Kết quả bây giờ nhìn bộ dạng của Mộ Thiển anh ta chỉ hận không thể đem toàn bộ đồ ăn ăn hết sạch đi cho rồi.
“Này, này?”
Cố Khinh Nhiễm phát hiện có chút không đúng, liền đem ly trà sữa còn lại, cùng với ly trà sữa uống một nửa đều lấy đi, trực tiếp ném vào thùng rác.
Lại thuận tay đem hai món tráng miệng còn lại đến trước mặt mình rồi ăn hết luôn.
Sau đó lau miệng và hỏi: “Có chuyện quái gì đang xảy ra vậy? ”
Mộ Thiển trước kia căn bản sẽ không xuất hiện bộ dáng sụp đổ này, nhưng hiện tại thấy cô làm tổn thương mình như vậy, Cố Khinh Nhiễm làm sao có thể không đau lòng chứ?
Đây chính là em gái ruột của hắn.
Vốn là khi còn bé cuộc sống cũng quá đủ thê lương rồi, hiện tại nếu anh ta không đau lòng, thật sự không có mấy người đau lòng vì cô cả.
Mộ Thiển ngồi một lúc lâu không nói gì.
Mặc cho Cố Khinh Nhiễm hỏi thế nào cũng không có được đáp án, cuối cùng cô đứng dậy đi vào trong căn phòng nhỏ ngủ.
Cố Khinh Nhiễm biết tâm tình cô không tốt, cũng không muốn quấy rầy cô.
Ngược lại gửi tin nhắn cho Mộ Ngạn Minh và Phương Nhu, bảo bọn họ đến ở cùng với Mộ Thiển.
Còn bên Trần Trương thì, hai người cô và Mộ Thiển không có nhiều ngôn ngữ chung, cho nên cũng không dễ để Trần Tương tới đây.
Chuyện của Nghê San San bị đưa lên mạng, tuy nhiên đã được bình ổn rồi.
Nhưng Nghê San San đang ở trong bệnh viện lại không cam lòng, trực tiếp liên lạc với phóng viên, tung tin về Mộ Thiển.
Kết quả chỉ trong vài giờ ngắn, mọi thứ liên tục phát tán, sau đó làm cho cả thành phố sóng gió nổi lên.
Trước cửa tập đoàn Fryer bao vây mấy chục phóng viên, điện thoại di động của Mộ Thiển trực tiếp bị các phóng viên gọi đến cháy cả máy.
Cuối cùng điện thoại di động đã bị sập nguồn, tự động tắt máy.
Mộ Thiển ngồi trong văn phòng, Cố Khinh Nhiễm thỉnh thoảng đi tới trước cửa sổ nhìn xuống những phóng viên dưới lầu, bởi vì tầng lầu rất cao, ngược lại có vẻ nhìn những phóng viên bên dưới rậm rạp nhỏ như vậy.
“Mẹ nó chứ, bây giờ nên làm gì bây giờ?”
“Tại sao mọi thứ lại trở nên rối loại như vậy? Nghê San San kia chính là một con điên, rõ ràng muốn hại chết em.
”
“Vừa rồi Ông cụ Cố gọi điện thoại đến, nói sự tình có chút nghiêm trọng, có nên để cho Ân Tộc kia ra tay hỗ trợ không?”
“Này, Mộ Thiển, anh đang nói chuyện với em đấy, rốt cuộc em có để ý tới anh không vậy hả?”
Cố Khinh Nhiễm gấp đến mức không xong đến nơi, nhưng Mộ Thiển lại trầm mặc ít nói, không nói một lời, ngược lại khiến anh ta rất sốt ruột.
“Anh bảo em nên phối hợp xử lý như thế nào đây? Hiện tại Nghê San San một mực khẳng định nhất định là em làm, tất cả mọi người đều cho rằng là như vậy, anh bảo em giải thích như thế nào đây? ”
Cô đã giao sự tình cho bộ phận quan hệ công chúng của công ty xử lý, nhưng bây giờ mọi chuyện rất ầm ĩ, hơn nữa cô lại là chủ tịch tập đoàn Fryer, hơn nữa vừa mới kết hôn với Mặc Cảnh Thâm.
Cô chính là nhân vật trọng điểm, hiện tại một chút tin đồn đều sẽ làm mọi người đều biết, nếu như không có lý do hợp lý, căn bản khó có thể làm mọi người thôi phẫn nộ được.
“Hêyy, thì chính là, anh cũng cảm thấy sự tình rất nghiêm trọng, nhưng hiện tại nên làm sao bây giờ?”
Cố Khinh Nhiễm vén tóc lên, cả người sốt ruột đi tới đi lui trong văn phòng, cũng không có cách nào xử lý..