Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 953: Gặp Đồng Nam





“Cám ơn.


Mộ Thiển mím môi cười, cắn một miếng quả bơ.

Mặc Cảnh Thâm đặt khay trái cây xuống, ngồi bên cạnh cô, đặt hai chân của Mộ Thiển lên đầu gối anh.

“Này? Anh…làm gì đấy?”
Đầu tiên là sửng sốt, sau đó phát hiện Mặc Cảnh Thâm đang xoa bóp cho cô, Mộ Thiển hơi buồn cười, có chút hưởng thụ, cũng có chút cảm động: “Thật ra thì em… không mệt đâu.


Quả thật là không mệt, chỉ là phiền lòng.

Mà Mặc Cảnh Thâm đối xử tốt với cô như vậy, trái lại còn khiến Mộ Thiển có chút không quen.

Thả chân xuống, ôm chặt lấy Mặc Cảnh Thâm: “Em chỉ mong chúng ta mãi mãi tốt đẹp thôi.


Vẫn luôn tốt đẹp.

Mặc Cảnh Thâm đặt tay lên lưng Mộ Thiển, an ủi cô gái nhỏ: “Cô bé ngốc, tất nhiên chúng ta sẽ tốt đẹp.


Mộ Thiển hơi động đậy, sau đó nằm trên đùi anh nhắm mắt nghỉ ngơi, cuối cùng nằm nhoài ra mà ngủ.

Nhìn thấy cô đã ngủ say Mặc Cảnh Thâm cũng không đánh thức Mộ Thiển, tiếp đó nhẹ nhàng ôm lấy cô như ôm công chúa, đưa cô lên lầu trở về phòng ngủ.


Đặt cô gái nhỏ lên trên giường, cởi áo khoác cho cô, đắp chăn lên, lúc này mới lén lút đi ra khỏi phòng ngủ.

Dưới lầu, Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn Hàn Triết vừa đi vào, hỏi: “Tìm được rồi à?”
“Vâng, đã đưa người đến căn phòng bí mật rồi ạ.


“Được, bây giờ đưa tôi đến gặp cô ta.


Mặc Cảnh Thâm quay đầu lại liếc nhìn phòng ngủ trên lầu, sau đó bước ra khỏi đại sảnh biệt thự, lái xe rời khỏi.

Nửa giờ sau đã đến một chỗ bí mật, bước vào gian chái của ngôi nhà cấp bốn đơn sơ, khởi động cơ quan trong gian chái của ngôi nhà cấp bốn liền xuất hiện một thang máy, đi vào thang máy là đi xuống tầng hai.

Thiết kế bên trong và bên ngoài thật sự là khác biệt một trời một vực.

Nhìn bề ngoài thì nghèo nàn như vậy, thế nhưng bên trong lại là một thiết kế mang đậm chất khoa học kỹ thuật, phong cách trang trí màu xám trắng, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

“Boss, bên này ạ.


Hàn Triết đứng ở cửa phòng, quét dấu vân tay, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, Mặc Cảnh Thâm vừa bước vào, Hàn Triết cũng đi vào theo.

Căn phòng bí mật là một không gian được ngăn làm đôi, ngăn cách ở giữa là một hàng rào sắt, phía trong hàng rào sắt có nhà vệ sinh riêng và giường ngủ, bên ngoài là bàn làm việc, ghế dựa xoay và sô pha.

Mặc Cảnh Thâm lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo khoác vest đen khoác trên vai, ngậm vào miệng, châm lửa rồi rít một hơi.

Ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn người phụ nữ bên trong, cất bước đến chỗ sô pha, vắt chân ngồi xuống, tư thế lạnh lùng cao quý.


“Mặc Cảnh Thâm, anh bắt tôi đến đây là có ý gì? Đây là cái chỗ quái quỷ gì vậy?”
Người phụ nữ bị giam lỏng bên trong đứng trước hàng rào sắt, tức giận trừng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm, quát: “Thả tôi ra, nếu không Bạc Dạ sẽ không tha cho anh đâu.


Dựa vào ghế sô pha, Mặc Cảnh Thâm ngồi thẳng người, gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn: “Cô chống đối Bạc Dạ khắp mọi nơi, cô nghĩ anh ta sẽ tha thứ cho cô sao?”
“Cái gì mà chống đối? Tôi sắp kết hôn với Bạc Dạ rồi, tôi là vợ chưa cưới của của anh ấy, tôi làm bất cứ điều gì anh ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi.


Câu trả lời chắc nịch, rất tự tin.

Mặc Cảnh Thâm cười rồi lắc đầu: “Cô lấy tự tin ở đâu ra là cuộc hôn nhân này nhất định sẽ thành?”
Đáng lẽ anh không nên can thiệp vào chuyện của Bạc Dạ, nhưng hôm nay khi nhìn thấy dáng vẻ ủ dột thẩn thẩn thơ thơ của Mộ Thiển anh vẫn không đành lòng.

Đối với Mộ Thiển, anh không thể ngồi yên một chỗ không thèm để ý.

“Chính miệng Bạc Dạ đồng ý rồi.


Đồng Nam nổi giận đùng đùng, tức đến mức giận chân, không ngừng lung lay hàng rào sắt nhưng hoàn toàn không lay chuyển được.

Dựa vào khả năng của cô ta, nếu bị giam lỏng ở chỗ khác thì ít nhất vẫn có thể trốn thoát, nhưng nơi cô ta đang ở hiện tại có thể nói là bày thiên la địa võng, muốn trốn ra ngoài khó ngang với lên trời.

“Vậy còn phải xem Mặc Cảnh Thâm tôi có đồng ý hay không.


“Hừ, Mặc Cảnh Thâm, anh không cảm thấy mình rất tọc mạch sao? Chuyện giữa tôi và Bạc Dạ thì liên quan gì đến anh?”
Đồng Nam cảm thấy não Mặc Cảnh Thâm có vấn đề, thích xen vào việc của người khác.


Mặc Cảnh Thâm lặng lẽ hút thuốc, không để ý tới Đồng Nam, mà Hàn Triết lại bật ti vi trong nhà lên, để Đồng Nam xem ti vi.

Màn hình ti vi sáng lên, hình ảnh hiện lên là cảnh mẹ cô ta nằm trong bệnh viện, cũng với cảnh người cha tóc bạc đang hết lòng chăm sóc bà.

Cô ta nhìn màn hình, sững sờ giây lát rồi chỉ vào Mặc Cảnh Thâm chất vấn: “Mặc Cảnh Thâm, rốt cuộc anh làm cái trò gì vậy? Chuyện giữa tôi và anh không liên quan gì đến gia đình tôi, mẹ nó anh không biết luật à?”
Đồng Nam cực kỳ phẫn nộ, không thể chấp nhận cách làm của anh.

“Luật ư? Ở đây tôi chính là luật.


Anh đặt hai tay lên đầu gối, ngón tay thon dài có khớp xương như ngọc gõ nhẹ một cái, chậm rãi nói: “Cô năm lần bảy lượt ra tay với Thiển, nếu không có Thiển thì cô đã chết cả trăm lần từ lâu rồi.


Ngón tay cầm điếu thuốc chỉ vào ti vi, nói: “Công ty nhà họ Đồng đã đóng cửa vì cô mà vẫn chưa dạy cho cô một bài học sao?”
“Đều là anh, nếu không có anh thì nhà họ Đồng chúng tôi lại thành ra như bây giờ sao? Mặc Cảnh Thâm, tôi nói cho anh biết, Đồng Nam tôi và anh không đội trời chung! Anh nghĩ tại sao tôi tìm đủ mọi cách hãm hại Mộ Thiển chứ? Là bởi vì cô ta là người phụ nữ của anh, không những thế còn dụ dỗ Bạc Dạ, tôi không thể chịu được!”
Cô ta đạp vào hàng rào sắt “rầm” một tiếng, cuối cùng lại làm đầu ngón chân của mình bị đau.

Có trời mới biết trong lòng cô ta căm ghét Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển đến mức nào, nhưng cô ta không đủ khả năng, không có cách nào để đấu với họ, vì vậy cô ta chỉ có thể nhắm vào Mộ Thiển khắp nơi, tìm cơ hội ra tay.

Chỉ tiếc chưa có lần nào thành công.

“Việc nhà họ Đồng mới chỉ là bắt đầu.

Bước tiếp theo là ra tay với Bạc Dạ.


Mặc Cảnh Thâm nhìn cô ta, lạnh lùng nói một câu.

“Anh dám! Mặc Cảnh Thâm, anh đã bị nhà họ Mặc đuổi ra ngoài từ lâu rồi, bây giờ anh có bản lĩnh gì đối đầu với Bạc Dạ?”
“Ồ, vậy sao?”
Lời nói của cô đã khơi dậy hứng thú của Mặc Cảnh Thâm: “Không bằng thử xem thế nào?”

“Anh… Anh dám!”
Ánh mắt Đồng Nam lóe lên, trong lòng có chút kiêng dè.

Trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng Mặc Cảnh Thâm sẽ ra tay với Bạc Dạ, bởi vì quan hệ giữa Bạc Dạ và Mộ Thiển rất tốt.

Sao Mộ Thiển có thể làm tổn thương Bạc Dạ chứ?
Cô ta ra vẻ bình tĩnh, nói: “Anh dám ra tay với Bạc Dạ, không sợ Mộ Thiển sẽ đòi ly hôn với anh sao?”
“Đối phó với một Bạc Dạ đã bị đuổi khỏi tập đoàn Thịnh Trì mà Mặc Cảnh Thâm tôi phải tự mình ra tay sao?”
Mặc dù Đồng Nam và Bạc Dạ rất quen thuộc, nhưng cô ta cũng không biết Bạc Dạ có bao nhiêu thế lực riêng, đột nhiên bây giờ nghe Mặc Cảnh Thâm nói những lời như vậy, trái tim cô ta lập tức căng thẳng, kinh hồn bạt vía.

Trong căn phòng rộng lớn, hai người chỉ cách nhau một hàng rào sắt, cho dù Đồng Nam đang hừng hực lửa giận cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Nghiến răng nghiến lợi mà bấu chặt hàng rào sắt, tức giận đến run cả người.

“Mặc Cảnh Thâm, nếu anh dám ra tay với Bạc Dạ, tôi nhất định sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn.


“Ha ha ha.


Nghe cô ta nói xong, Mặc Cảnh Thâm không thể nhịn được cười, nhý thể anh vừa nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười nào đó: “Chỉ là một tù nhân mà cũng dám la hét trước mặt tôi?”
Anh hoàn toàn không thèm để ý.

Hàn Triết bên cạnh lại nói tiếp: “Tập đoàn Thịnh Trì hiện do Bạc Diệc Châu kiểm soát toàn bộ.

Hẳn là cô biết Bạc Diệc Châu và Bạc Dạ như nước với lửa.

Bây giờ Bạc Dạ đã rời khỏi Thịnh Trì, không quyền không thế, chí ít thì cậu Mặc động một ngón tay là có thể nghiền nát Bạc Dạ dễ như nghiền nát một con kiến!”
Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, thần không biết quỷ không hay.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.