“Boss, sao anh có thể tin cô ta? Nếu như sau khi Đồng Nam rời khỏi nói ngay cho Bạc Dạ, chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?”
Hàn Triết không yên lòng mà nói với Mặc Cảnh Thâm.
“Ừm, điều này cũng đúng.”
Mặc Cảnh Thâm gật đầu: “Quả thực không thể tin cô ta một cách đơn giản như vậy, hay là cậu trực tiếp phế đi một cánh tay của Bạc Dạ để răn đe.”
“Hai mươi mấy anh em FE dã nằm vùng ở bên cạnh Bạc Dạ, chỉ cần ra lệnh một tiếng, muốn mạng của anh ta cũng không thành vấn đề.”
Hàn Triết nói rất thái quá, Mặc Cảnh Thâm cũng nghe rất chăm chú.
Hai người kẻ xướng người họa, tình cảm dạt dào, phát huy thiên phú diễn kịch vô cùng nhuần nhuyễn.
“Không được, không được.”
Đồng Nam sợ hãi, tin là thật.
“Tôi sẽ không nói cho Bạc Dạ, sẽ không nói.
Bạc Dạ vốn không muốn kết hôn với tôi, cùng lắm thì tôi không gả cho anh ấy nữa, tôi đi, mấy người sắp xếp máy bay cho tôi, tôi đi ngay lập tức.
Tôi xin thề, từ nay về sau sẽ không trở lại, sẽ không xuất hiện trước mặt Mộ Thiển và Bạc Dạ nữa, anh đừng ra tay với Bạc Dạ và ba mẹ tôi.”
Trong lòng Đồng Nam, cô ta yêu Bạc Dạ sâu đậm, yêu ba mẹ mình.
Chỉ khi ba mẹ vẫn còn, có thể cho phép cô ta cãi nhau ầm ĩ không cố kỵ, mà Bạc Dạ coi cô là em gái ruột sẽ càng cưng chiều cô.
Bởi vì chắc chắn rằng Bạc Dạ sẽ không ra tay với cô, ngây thơ cho rằng thực lực của Mặc Cảnh Thâm không có gì quá mạnh mẽ, còn nhiều lần khiêu khích Mộ Thiển, uy hiếp Bạc Dạ.
Nhưng bây giờ biết thế lực của Mặc Cảnh Thâm, biết anh ta nắm giữ sống chết của Bạc Dạ và ba mẹ mình, cô mới biết lùi bước.
Mới biết nhiều năm qua mình quá tùy hứng cũng chỉ là dựa vào sự yêu thương của người khác đối với mình, được sủng mà kiêu, tùy hứng làm bậy.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian trên người cô nữa.”
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, đi thẳng ra bên ngoài, vừa đi vừa nói với Hàn Triết: “Phái một người theo dõi Đồng Nam, sau khi rời khỏi, nếu cô ta có bất cứ hành động gì thì phế một cánh tay của Bạc Dạ, cắt thuốc của bà Đồng.”
“Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.”
Mặc Cảnh Thâm đi ra ngoài, Hàn Triết cầm điện thoại di động bấm một dãy số, truyền lại không sót chữ nào những lời vừa rồi của Mặc Cảnh Thâm.
Cho đến khi Mặc Cảnh Thâm biến mất ở ngoài cửa, Đồng Nam khóc không ra nước mắt ngồi dưới đất, tủi thân không ngớt.
Mặc Cảnh Thâm về biệt thự Ngự Cảnh, lúc này mới phát hiện trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, sau khi đi vào mới thấy Mộ Thiển ngồi ở trong phòng khách.
Huyệt thái dương của anh hơi giật, một loại dự cảm xấu tự nhiên dâng lên.
Căng thẳng liếm môi: “Thiển, sao em còn chưa nghỉ ngơi?”
Đi tới phía cô, trên môi là nụ cười cưng chiều.
Hai tay Mộ Thiển khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên: “Không tính giải thích một chút anh đã đi đâu sao?”
Đêm hôm khuya khoắt, tỉnh dậy bên cạnh không có ai, tìm một vòng ở biệt thự Ngự Cảnh, cũng không thấy người.
Vốn Mộ Thiển muốn gọi điện thoại, kết quả phát hiện điện thoại không gọi được.
Dùng mọi cách nhưng rơi vào đường cùng, Mộ Thiển không thể làm gì khác hơn là rời giường, ngồi trên sô pha chờ anh.
“Anh… Ngủ không được nên đi ra ngoài một chút.”
Mặc Cảnh Thâm tìm đại một lý do, sau đó làm bộ mệt mỏi: “Bà Mặc à, anh mệ rồi, chúng ta lên lầu ngủ thôi được không?”
“Không được.”
Mộ Thiển trực tiếp từ chối.
Đứng dậy, đối diện với anh, khuôn mặt lạnh đi, buồn bực nói: “Em nhớ là em đã từng nói với anh, ghét nhất là bị lừa dối.
Mặc Cảnh Thâm, có phải anh gạt em chuyện gì không?”
Từ sau khi Mặc Cảnh Thâm tỉnh dậy đến giờ đã qua một đoạn thời gian rất dài, cô vẫn thành thành thật thật mà chờ ở nhà, vốn Mộ Thiển còn cảm thấy anh rất ngoan, rất nghe lời.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy Mặc Cảnh Thâm chắc chắn giấu cô chuyện gì, hoặc là anh đã một mình ra khỏi nhà rất nhiều lần rồi.
Nhưng xem camera thì phát hiện anh không có rời nhà.
Lo lắng của cô mới lắng xuống.
“Được được rồi, anh nói với em.”
Mặc Cảnh Thâm không có biện pháp, giang tay ra: “Lên lầu với anh, anh sẽ nói cho em biết.”
Cô gái nhìn Mặc Cảnh Thâm một cái, ánh mắt rơi vào trong lòng bàn tay của anh, đưa tay ra nắm tay anh, hai người cùng lên lầu.
Chậm rãi bước lên lầu, Mặc Cảnh Thâm vừa đi vừa nói: “Anh đi gặp một người.”
“Là ai?”
“Đồng Nam.”
Nghe cái tên Đồng Nam, thân thể Mộ Thiển hơi khựng lại, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó đe dọa cô ta một cái.”
“Đe dọa?”
Mộ Thiển dừng bước lại, đứng ở trên bậc thang, mắt nhìn xuống Mặc Cảnh Thâm đứng dưới cô một bậc: “Anh đe dọa cô ta làm gì?”
“Thiển, vừa rồi em nói không thích lừa dối, nhưng sao em lại lừa anh?”
Mặc Cảnh Thâm nắm tay cô, mặc dù đang chất vấn, nhưng giọng điệu dịu dàng, căn bản không có ý trách cứ gì, ngược lại có chút đau lòng vì Mộ Thiển.
Nghe anh nói vậy, Mộ Thiển á khẩu không trả lời được, cắn môi, nhíu chặt mày: “Được rồi, em… em biết, có một số việc dù không nói với anh, anh cũng sẽ biết.”
“Cho nên, chuyện em lo lắng anh đã giải quyết rồi.”
“Có ý gì?”
“Lúc anh trên đường về nhà, Hàn Triết đã sắp xếp máy bay, hộ tống Đồng Nam rời đi.
Đồng Nam dùng công ty trước kia của ba cô ta mà ra thông báo, nói sẽ không kết hôn với Bạc Dạ.”
Mặc Cảnh Thâm nói tin tức tốt cho Mộ Thiển.
“Thật sao?”
Đầu tiên Mộ Thiển hơi sửng sốt, sau đó buông Mặc Cảnh Thâm ra, lập tức lấy điện thoại ra lướt Facebook, tìm một cái, quả nhiên Đồng Nam dùng tài khoản công ty ba cô ta đăng thông báo thanh minh, cũng trả lời dưới bài đăng facebook của Bạc Dạ, nhưng mới đăng trong thời gian ngắn.
“Trời ạ, sao anh làm được vậy?”
Cô mừng rỡ như điên, khó có thể tin.
Dù sao đối với cô mà nói Đồng Nam luôn là một vấn đề khó không còn cách nào giải quyết, không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại giải quyết xong rồi, quả thật khiến cô rất bất ngờ.
Bỗng nhiên, cô nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt nghi ngờ: “Không phải anh đã…”
Không đợi cô nói hết câu, Mặc Cảnh Thâm đã đưa tay ra nắm tay cô: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, anh nói rồi, anh sẽ không động vào một sợi tóc của Đồng Nam.”
Cho nên, anh làm xong rồi.
Bởi vì anh thiếu Bạc Dạ một phần ân tình chưa cách nào trả, cho nên vì vậy anh mới dung túng Đồng Nam.
“Em tin anh.”
Đôi môi đỏ của Mộ Thiển cong lên, dựa đầu vào ngực anh: “Cám ơn anh, Thâm.”
Thật ra Bạc Dạ đột nhiên kết hôn với Đồng Nam, Mộ Thiển cảm thấy khả năng lớn là Đồng Nam uy hiếp Bạc Dạ.
Mà Bạc Dạ vì đảm bảo an toàn tính mạng của cô nên mới kết hôn với Đồng Nam.
Nếu không dựa theo tính cách luôn thích gây chuyện của Đồng Nam, Bạc Dạ nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ ngăn Mặc Cảnh Thâm ra tay với Đồng Nam.
Hai lần trước Đồng Nam quấy rối rồi ám sát, Đồng Nam đều bị đưa đến nhà của Bạc Dạ, đủ để chứng minh cô và Mặc Cảnh Thâm sẽ không ra tay với Đồng Nam.
đam mỹ hài
Mà Đồng Nam và Bạc Dạ tình như anh em, Bạc Dạ lại càng không thể ra tay với Đồng Nam, như vậy khả năng lớn nhất là vì bảo vệ cho Mộ Thiển, Bạc Dạ bất đắc dĩ kết hôn với Đồng Nam.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Mộ Thiển lại buồn rầu, đau lòng như vậy.
Mặc Cảnh Thâm vỗ lưng Mộ Thiển, nắm tay cô lên lầu: “Đi thôi, khuya lắm rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.”
…
Cùng lúc đó, Bạc Dạ cũng nhìn thấy tin tức.
Ở trên Facebook, Đồng Nam công khai hủy bỏ hôn ước với anh ta, nói là bởi vì người Bạc Dạ yêu không phải cô ta, cho nên đồng ý đính hôn với cô ta cũng là vì do bất đắc dĩ dưới áp lực một khóc hai nháo ba treo cổ mà cô ta tạo ra.
Sau khi thấy tin tức, Bạc Dạ gọi điện cho Đồng Nam, nhưng lại không ai bắt máy.
Anh gọi liên tiếp vài cuộc điện thoại, hoàn toàn không còn cách nào khác, Đồng Nam bắt máy.
“Bạc Dạ?”.