“Em ở đâu?”
Sau khi điện thoại kết nối, Bạc Dạ trực tiếp hỏi Đồng Nam, giống như là tự bật ra.
“Hiện tại em ở trên máy bay.”
Đồng Nam nói xong, im lặng mấy giây, không đợi Bạc Dạ lên tiếng, cô ta nói ngay lập tức: “Hiện tại em đi tìm ba mẹ.
Quậy cũng quậy rồi, chơi cũng chơi đủ rồi, anh cũng hiểu tâm tư của em.
Tuy kết hôn với anh là giấc mộng cả đời của em, nhưng bây giờ em cũng hiểu một việc, đó chính là tình cảm anh đối với em xuất phát từ nội tâm của anh, là tình cảm của anh trai đối với em gái.
Cho dù chúng ta kết hôn rồi, anh cũng sẽ không yêu em, em cần gì phải ép buộc.”
Mỗi chữ mỗi câu của cô đều là lời từ đáy lòng.
Có điều bình thường sự xúc động muốn gả cho Bạc Dạ đã chiếm lấy lý trí của cô ta, mà bây giờ Mặc Cảnh Thâm uy hiếp cô ta, khiến lần đầu tiên cô ta phải đối mặt với nội tâm mình.
Bị áp lực đè ép, như là ngọn cỏ cuối cùng, khiến cô ta không thể không chọn buông bỏ.
Buông bỏ sự trả thù với Mộ Thiển, buông bỏ tình cảm cố chấp với Bạc Dạ, buông bỏ sự hận thù.
Bởi vì nếu cô ta không chọn buông bỏ, cái giá phải trả sẽ còn lớn hơn.
Lời nói của Đồng Nam tuy mang theo vài phần tình cảm, nhưng trong đó chắc chắn có người đã can dự vào, nếu không với tính tình cố chấp của Đồng Nam sao lại đột nhiên chọn buông bỏ chứ?
“Em hiểu là tốt rồi.
Đồng Nam, em nhớ kỹ, dù gặp bất cứ vấn đề gì đều có thể đến tìm anh, tìm chú Bạc của em, chúng ta đều là người…”
Chữ thân còn chưa nói ra, Đồng Nam đã ngắt lời anh: “Không, về sau em sẽ không tới tìm anh nữa.”
Vì kết thúc nỗi nhớ với Bạc Dạ, vì để Mặc Cảnh Thâm không có bất cứ cơ hội uy hiếp Bạc Dạ nữa, cô ta trực tiếp cúp điện thoại.
Cuộc điện thoại này là Hàn Triết cho phép cô ta nghe, nếu không, có thể ngay cả điện thoại cũng không được bắt máy.
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Dạ một mình đứng ở trên ban công, rất lâu tâm trạng vẫn chưa yên tĩnh trở lại.
Vốn cho rằng đã cùng đường, cưới Đồng Nam đã là chuyện chắc chắn, anh chỉ có thể lựa chọn hi sinh bản thân để bảo vệ cho Mộ Thiển, nhưng thời khắc mấu chốt lại có người ra tay.
Người kia, ngoại trừ Mặc Cảnh Thâm còn có thể là ai?
Nguyên một đêm dằn vặt, Bạc Dạ không có chút buồn ngủ nào.
Cho đến chín giờ sáng hôm sau, anh ta vội vàng chạy tới tập đoàn Fryer.
Gặp Mộ Thiển trong phòng làm việc tổng giám đốc.
“Đang bận việc gì đấy?”
“Bạc Dạ?”
Lúc Mộ Thiển thấy anh ta, lúc này đứng lên: “Sao anh lại tới đây?”
Hôm đó Bạc Dạ tới công ty, đã có tranh chấp không vui với cô, vốn tưởng rằng sẽ không gặp Bạc Dạ một thời gian dài, không ngờ hôm nay anh ta lại tới.
Mộ Thiển thầm nghĩ, chuyện của Đồng Nam và Bạc Dạ đã giải quyết rồi cho nên cô có gặp Bạc Dạ cũng không sao cả.
“Ừm.”
Bạc Dạ tới trước ghế sô pha ngồi xuống: “Tôi biết chuyện của Đồng Nam là em kêu Mặc Cảnh Thâm làm.”
Ở trước mặt Mộ Thiển, Bạc Dạ thật sự không có thói quen vòng vo.
Đi tới một bên lấy nước, lúc đang pha trà cho Bạc Dạ, Mộ Thiển lắc đầu: “Không phải, là Mặc Cảnh Thâm làm.”
Cho nên đêm qua lúc biết được chuyện này, Mộ Thiển ngoài việc bất ngờ, càng nhiều hơn chính là sự vui mừng và cảm động.
Mặc dù cô không nói lời trong lòng ra với Mặc Cảnh Thâm, nhưng Mặc Cảnh Thâm vẫn cảm nhận được nội tâm bốn bề sóng dậy của cô, biết cô luôn canh cánh trong lòng chuyện của Bạc Dạ.
Nghĩ tới đây, Mộ Thiển càng cảm thấy mình hạnh phúc và may mắn.
“Ồ.”
Có được kết quả từ chỗ Mộ Thiển, Bạc Dạ cũng không cảm thấy quá bất ngờ, chỉ là vô cùng bình tĩnh mà ồ một tiếng.
Mộ Thiển bưng trà cho anh ta: “Đồng Nam đâu, hai người không gọi điện sao.”
“Cô ấy ra nước ngoài, đi tìm ba mẹ của cô ấy.”
“Vậy là tốt rồi, cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ cũng là chuyện tốt.”
Bạc Dạ lại gật đầu một lần nữa.
Hai người cứ ngồi đối mặt với nhau như vậy, đã không có chuyện gì để nói, vô thức có chút xấu hổ.
Mộ Thiển chống tay trên đầu gối, chắp hai tay, chân mày lá liễu khẽ nhíu, ngước mắt nhìn về phía Bạc Dạ, lại thấy Bạc Dạ đang nhìn chăm chú vào cô.
Bốn mắt nhìn nhau, sợ nhất là không khí an tĩnh.
“Tiếp theo anh có dự định gì không?” Lúc này cô hỏi.
Bạc Dạ nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, lắc đầu.
Anh ta cúi đầu, bộ dáng có chút suy sụp.
Sau đó lại nghe anh ta nói: “Dự định trở về Diêm Thành.”
“Về Diêm Thành cũng tốt, dù sao ở địa bàn của mình rất nhiều chuyện sẽ không cần phải cố sức như vậy.”
“Em rất hi vọng tôi đi sao?”
Mộ Thiển vừa dứt lời, Bạc Dạ bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt bén nhọn sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt kia trong sự phức tạp còn có chút mất mát, dường như vừa đụng tới chỗ yếu mềm.
“Không phải, không phải.”
Cô thản nhiên nói: “Bên cạnh tôi chỉ có mấy người các anh là bạn bè, hiện tại cũng đường ai nấy đi, tôi đương nhiên luyến tiếc, nếu anh có thể ở lại Hải Thành là tốt nhất.
Tôi chỉ sợ…”
“Sợ cái gì?”
Anh ta từng bước truy hỏi, hùng hổ dọa người.
“Chỉ sợ anh sẽ bị người bên ngoài quấy rồi, ví dụ như… tôi, ví dụ như… Nghê San San.”
Cô nói xa nói gần nhắc nhở Bạc Dạ.
Cô lại nói tiếp: “Cuộc đời ngắn ngủi mà, người mà anh gặp là vô số, đa số đều là khách qua đường, tôi hi vọng sau này anh đừng vì những người này mà phiền não.”
“Em không giống.”
Vừa rồi Bạc Dạ còn rất thản nhiên, bỗng nhiên bắt đầu tích cực, cố chấp đối đầu với cô: “Em nên biết trong lòng tôi em có địa vị gì.
Bạc Dạ tôi cũng không tự coi nhẹ mình, nhưng ở trước mặt em, tôi thực sự lại rất thất bại.”
“Bạc Dạ, tôi nói rồi, chúng ta là bạn bè.”
Mộ Thiển không muốn tiếp tục đề tài này, không muốn thấy Bạc Dạ đắm chìm trong nỗi đau khổ mà không có cách nào kiềm chế, không thể tự vượt qua.
Cô hơi tức giận đưa mắt nhìn anh: “Anh vẫn nên về Diêm Thành đi, không gặp tôi anh có thể dùng tốc độ nhanh nhất để quên tôi, bắt đầu lại cuộc sống mới của anh.”
Chỉ có buông bỏ, mới có bắt đầu.
Nhưng hiện tại Bạc Dạ không bỏ xuống được.
Bạc Dạ: “…”
Người phụ nữ chợt gầm lên một tiếng, khiến Bạc Dạ ngẩn mình một lúc lâu, anh bóp trán, cúi đầu, cầm tách trà trong tay uống một hơi cạn sạch.
mặc dù nước trà hơi nóng.
“Được, nghe theo em.”
Cạch…
Nặng nề để ly xuống, khơi thông tâm trạng.
Anh ta đứng dậy rời đi, theo cửa phòng làm việc đóng rầm một tiếng, lại khôi phục sự bình tĩnh.
Nếu như không phải tách trà trên bàn vẫn còn bốc hơi, thì dường như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy.
Cô dựa trên ghế sô pha, lấy tay nâng cằm, như có điều suy nghĩ một lúc lâu.
…
Reng reng reng
Khi đi thang máy xuống lầu một, Bạc Dạ vừa ngồi lên xe, điện thoại di động liền vang lên.
Lấy điện thoại cầm tay ra nhìn, là Mặc Cảnh Thâm gọi tới.
“Có chuyện gì?”
Anh ta lạnh lùng hỏi.
“Ở đâu vậy, chỗ cũ, gặp mặt một chút.”
Chỉ nói một câu, Mặc Cảnh Thâm liền cúp điệnt hoại.
Cũng không có ý thương lượng với Bạc Dạ, mà chỉ bá đạo thông báo cho anh ta thôi.
Bạc Dạ không biết Mặc Cảnh Thâm muốn làm gì, nhưng vẫn lái xe qua.
Sau hai mươi phút, ngừng xe ở dọc bờ sông.
Đi tới ghế dài bên cạnh ngồi xuống, gió sông thổi, đốt một điếu thuốc, ung dung tự tại mà hút, cảm thấy thoải mái hơn.
Bíp bíp bíp
Không bao lâu, một chiếc xe con bóp còi, Bạc Dạ đưa mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc có một người trên xe đi xuống…
Không phải, hai người.
Một người tây trang màu xám là Mặc Cảnh Thâm, bên cạnh là một người phụ nữ, mặc áo sơ mi trắng, trên cổ thắt một cà vạt nhỏ, phối hợp với quần lưng cao và giày cao gót mười centi.
Người phụ nữ đút tay vô túi quần, đeo kính râm màu bạc, che lại nửa gương mặt, nhưng không che giấu được sắc đẹp mỹ lệ.
Trang phục trên người tạo nên sự dày dặn, tóc ngắn càng lộ ra khí thế, gió nhẹ thổi vào mặt, cà vạt đen của cô tay tung bay theo gió, khiến cô ta có một chút vẻ đẹp dã tính, lại ngầu.
Cho đến khi Mặc Cảnh Thâm đi tới trước mặt anh ta, Bạc Dạ mới hỏi: “Cô ta là ai?”.