Phương Nhu quay người định quay lại phòng khách, nhưng chưa kịp cất bước, cô đã nghe thấy giọng của Thích Ngôn Thương.
“Diêu Nguyệt Như, cô làm gì ở đây?”
Giọng rất không vui, mang sự ác độc rõ ràng.
“Anh Ngôn Thương, anh đang xong việc rồi à? Em nhớ anh.
Em cũng muốn gặp chị Phương Nhu một lần nên em đã đến đây.”
Không biết Diêu Nguyệt Như thật sự là bề ngoài ngây thơ hay đơn giản, nói chung, những gì cô ấy nói đều rất chân thành, có thể khiến người ta bỏ xuống mọi sự phòng bị.
“Quay về đi! Đây không phải là nơi cô nên tới.”
Thích Ngôn Thương lạnh lùng nói.
truyện tiên hiệp hay
Phương Nhu quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Diêu Nguyệt Như đang đứng trước mặt Thích Ngôn Thương, vì cô ấy tương đối thấp nên ngẩng đầu, ngước nhìn người đàn ông trước mặt.
Mùa đông khắc nghiệt, gió rít, tuyết bay.
Tuyết lông vũ bay khắp nơi, không biết khi nào sẽ rơi xuống, đan xen vào nhau xoay tròn, làm cho hai mỹ nam mỹ nữ càng lộ vẻ trai tài gái sắc, rất xứng đôi vừa lứa.
Khóe môi Phương Nhu nhếch lên một đường cong, có lẽ, một người đàn ông máu lạnh và độc đoán như Thích Ngôn Thương thích hợp hơn với một cô gái ngây thơ và ngọt ngào như Diêu Nguyệt Như.
Bởi vì chỉ có một cô gái đơn thuần như vậy mới có thể rửa sạch lòng thù hận dày đặc của Thích Ngôn Thương.
Khi cô nhìn về phía đó, Thích Ngôn Thương dường như có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của cô.
Hai người nhìn nhau một cái.
Phương Nhu không nói lời nào, xoay người đi vào nhà.
Đúng vậy, cô ấy rõ ràng rất bình tĩnh, rõ ràng không thích Thích Ngôn Thương, nhưng không hiểu sao tim cô đau nhói, ngay cả hơi thở cũng không êm.
Trong sân, Diêu Nguyệt Như đưa tay nắm lấy ống tay áo của Thích Ngôn Thương và nói: “Anh Ngôn Thương, chị Phương Nhu rất đáng thương, anh có thể đừng làm chị ấy khó xử được không? Nếu anh thích trẻ con, em có thể giúp anh sinh một đứa, được không?”
Thích Ngôn Thương quá lạnh lùng, cho dù là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, đáng yêu và đơn thuần cũng không thể làm tan chảy trái tim lạnh giá của anh.
Anh vẫn nhăn mày như mọi khi, mặc cho những bông tuyết rơi xuống, rơi trên đầu, lông mày và vai anh.
Thích Ngôn Thương khẽ mở đôi môi mỏng: “Không hay.”
Hai từ xa cách và lạnh lùng đã trực tiếp chặn đứng mọi tưởng tượng của Diêu Nguyệt Như.
Hơi ấm duy nhất đại khái chỉ là khoảng cách của hai người quá gần.
Anh ấy thở ra một hơi thở mỏng và xung quanh trước mặt cô
Diêu Nguyệt Như bĩu môi, lại nhếch miệng, dậm chân nặng nề, rất bất mãn: “Anh Ngôn Thương, anh quá là bạc tình đấy.
Thảo nào chị tôi không thích anh.
Loại người như anh không đáng để những cô gái yêu thích, thật không có chút nào biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Cô cho rằng tôi sẽ thương hoa tiếc ngọc sao?”
Gương mặt của người đàn ông lạnh như băng, và sự lạnh lùng tỏa ra từ cơ thể anh ta gần như khiến sự niềm nở của Diêu Nguyệt Như dành cho anh ta phải ngưng lại.
“Hừ, anh thật đáng ghét.”
Đôi tay trắng như phấn của Diêu Nguyệt Như đặt lên(xuống) người Thích Ngôn Thương, đánh anh ta vài cái rồi bỏ đi.
Trước khi rời đi, cô ấy còn lầu bầu: “Người đàn ông bạc tình như anh ngàn năm nên làm một con chó độc thân.
Anh không xứng với em, và cũng không xứng với chị Phương Nhu.”
Ngoài miệng trách móc, nhưng Diêu Nguyệt Như vẫn không thể kiềm chế sự yêu thích của mình dành cho anh ấy.
Cô ấy rời đi.
Thích Ngôn Thương ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt, không thèm nhìn cô ấy, trực tiếp đi vào phòng khách, cởi khăn quàng cổ và áo khoác đưa cho người hầu.
Thay giày ở cửa trước và đi lên lầu.
Trong phòng ngủ, Phương Nhu đứng trước cửa sổ, nhìn Diêu Nguyệt Như lên xe rời đi.
Vào lúc đó, Phương Nhu đột nhiên cảm thấy vừa rồi cô đã quên mất một viếc.
Quên nói với Diêu Nguyệt Như rằng cô và Thích Ngôn Thương đã có giấy đăng ký kết hôn.
Cửa phòng ngủ mở ra, Thích Ngôn Thương nhìn cô gái đứng trước cửa sổ, sải bước đi tới: “Cô ấy nói với cô cái gì?”
“Nói tất cả.”
Cô gái chẳng quay đầu lại.
“Diêu Nguyệt Như không phải là một cô gái đơn giản, hãy tránh xa cô ấy ra.”
Một cảnh báo từ Thích Ngôn Thương.
Phương Nhu cười giễu cợt một tiếng, cảm thấy như thể cô vừa nghe thấy một trò cười vui nhộn.
“Một kẻ rất nguy hiểm nói một cô gái không phải là đơn giản, để cho tôi tránh xa cô ấy?” Cô ấy nói, nhưng vẫn không ngoảnh lại: “Vậy có phải tôi nên cách xa anh một chút?
Cô rất muốn rời khỏi Thích Ngôn Thương, rất muốn chạy trốn khỏi anh, nhưng đứa con trong bụng cô sắp sinh ra thì sao.
Điều đáng kiêng dè hơn nữa là năng lực của Thích Ngôn Thương.
Hải Thành là nhà của Phương Nhu, cô không nỡ rời đi, cũng không muốn rời đi.
“Hừ.”
Người đàn ông giễu cợt một tiếng: “Muốn tránh xa tôi một chút ư, cô không có cơ hội đâu.”
“Cũng khó nói mà.”
Phương Nhu nói điều gì đó không thể giải thích được, nó lọt vào tai của Thích Ngôn Thương, anh chỉ nheo mắt lại và trầm ngâm nhìn bóng lưng của Phương Nhu.
Chỉ cảm thấy những lời cô ấy vừa nói kia có ý vị gì đó sâu xa.
“Có phải Diêu Nguyệt Như nói với em điều gì không?”
Anh hỏi.
“Cô ấy vừa nói thích anh, tôi chỉ nói là anh không xứng với cô ấy.”
Cô gái quay người lại, đối mắt với Thích Ngôn Thương, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Cô chỉ nói sự thật mà thôi.
Người đàn ông nhìn cô một lúc rồi lắc đầu: “Không có gì.”
Phần phật…
Anh bước tới phòng quần áo, mở cửa và nói: “Thay quần áo đi rồi đến nhà họ Thích với tôi.”
Lần này, Thích Ngôn Thương hạ quyết tâm muốn đưa Phương Nhu tới nhà họ Thích.
Phương Nhu sắc mặt khó coi, có chút không vui.
“Tôi… không đi được không?”
Tôi không muốn đến nhà họ Thích cho lắm, cũng không muốn đối mặt với những lời chế giễu, buộc tội, thậm chí là chửi bới từ những người trong nhà họ Thích.
Cô có thể nghĩ ra được mấy lời có chút khó nghe
Thật ra, nói đến chuyện kết hôn với Thích Ngôn Thương, chẳng qua chỉ là nhất thời suy nghĩ nóng vội, nhưng bây giờ tỉnh táo lại, cảm thấy không muốn ở bên anh ta.
“Không thể.”
Thích Ngôn Thương trực tiếp chặn lời của Phương Nhu.
Đi về phía cô ấy, siết chặt vai bằng cả hai tay và quay người cô đối mặt với chính mình.
Anh mắt nhìn xuống cô: “Phương Nhu, bây giờ chúng ta đã kết hôn, đến nhà họ Thích là điều tất nhiên.”
“Tôi…”
“Nếu cô không muốn đi thì cô mãi mãi không thể bước vào nhà họ Thích.”
Người đàn ông cảnh cáo.
Phương Nhu nhíu mày.
Vẻ lo lắng trên trán dường như không hề biến mất.
Lọt vào mắt Thích Ngôn Thương, bực bội khó hiểu.
Anh đưa tay ra, dùng ngón tay cái xoa xoa lông mày của cô, như thể muốn vuốt đôi lông mày hơi cau lại của cô.
“Tôi đã bằng lòng kết hôn với em rồi, sao trông em vẫn còn buồn? Phương Nhu, em muốn tôi làm gì nữa?”
“Tôi… muốn được tự do.”
Sự dịu dàng đột ngột làm mủi lòng Phương Nhu, và cô không thể không nói hết những điều kìm nén trong lòng mình.
Quả nhiên.
Giọng cô trầm xuống, tay người đàn ông có chút cứng lại, ánh mắt lạnh lùng: “Lại đây!”
Anh kéo cô đi tới bên bàn đầu giường, cầm lên tờ giấy kết hôn màu đỏ, lắc lắc: “Phương Nhu, em nhìn kĩ cho tôi, đây là giấy kết hôn của chúng ta.
Từ hôm nay trở đi, em sống thì Thích Ngôn Thương này làm người, em chết thì Thích Ngôn Thương này làm quỷ, đừng cố thoát khỏi tôi.”
Một cảnh báo cuối cùng đã được đưa ra.
Phương Nhu trong không khỏi bật cười khi nhìn vào tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ.
Cô ảo tưởng về tình yêu, ảo tưởng về một đám cưới đẹp như mơ, ảo tưởng được nắm tay người mình yêu nhất, cùng nhau bước vào Cục Dân chính, thoải mái cười tươi chụp ảnh cho tờ giấy kết hôn.
Chỉ là không nghĩ tới chuyện sau cùng cách để có được giấy đăng ký kết hôn là từ trên trời rơi xuống.
Cô ấy thậm chí còn không xuất hiện ở Cục Dân chính mà giấy chứng nhận kết hôn đã tới tận tay.
Nếu không phải có con dấu của Cục Dân chính, cô sẽ lại nghĩ đó là hàng giả..