Phải biết là ngay từ lúc đầu anh đón Phương Nhu về biệt thự cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục được ông cụ Thích đồng ý cho cô ở lại.
Mà hôm nay anh lại muốn cưới Phương Nhu, điều này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cụ ông.
Ông tuyệt đối không khoan nhượng.
“Cháu chỉ nghĩ để Phương Nhu chăm sóc đứa trẻ một thời gian, đến một thời gian nào đó thì để cô ấy rời đi.
”
“Nói dối.
Nếu đã như vậy thì đi lấy giấy đăng ký kết hôn làm gì?”
“Không đi đăng ký kết hôn thì làm sao sinh đứa bé ra được, chẳng lẽ nào để cho con của cháu không vào được sổ hộ khẩu.
”
“Mày…mày…mày.
”
Ông cụ Thích cả người tức run lên: “Lời mày nói mày có thể tự tin được không?”
Thân là con cái nhà họ Thích, sao có thể để đứa trẻ sinh ra mà không vào được hộ khẩu chứ? Đúng là nói xằng bậy.
“Việc của cháu cháu tự có tính toán.
Nếu cháu thật sự thích Phương Nhu, sao lại không tổ chức cho cô ấy một hôn lễ thật là long trọng cơ chứ? Đây chỉ là kế hoãn binh mà thôi, hy vọng ông đừng nghĩ nhiều.
”
Thích Ngôn Thương lời nói kiên định, đôi mắt hờ hững không chút gợn sóng khiến người ta nhìn không ra bất kì cảm xúc nào.
Ông cụ Thích chắp tay ở sau lưng đi đi lại lại trong phòng, giơ tay chỉ vào mặt của Thích Ngôn Thương: “Ngôn Thương, cháu làm ông quá thất vọng rồi.
Ông không cần biết cháu nghĩ gì, nhưng ông tuyệt đối không cho phép Phương Nhu bước vào nhà họ Thích nửa bước, mà nhà họ Thích ta cũng không thiếu những đứa con hoang này.
Cho cháu hai lựa chọn, một là để cho Phương Nhu và đứa con cút khỏi đây, hai là giữ lại đứa con và kết hôn với Diêu Nguyệt Như.
”
Ông truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng của mình.
Không cho phép anh phản đối.
Đồng tử của Thích Ngôn Thương đột nhiên co rút lại, trong đáy mắt cũng có một tia lạnh lùng.
“Nếu cháu nhất quyết phải cưới Phương Nhu thì sao?”
Lời anh vừa nói ra, một đôi mắt sắc bén như chim ưng của Thích lão già vụt qua, đứng ở trước mặt anh, đột nhiên rút một chân ra đạp mạnh vào bụng anh.
Dù sao thì ông cũng là người xuất thân từ trong quân đội, một chân đá ra, Thích Ngôn Thương liền bị ông đạp đụng trúng cánh cửa, tiếng loảng xoảng vang lên.
Toàn thân Phương Nhu run lên, bị tiếng động bên trong doạ một trận, cô nhịn không được mà có chút lo lắng cho tình hình của Thích Ngôn Thương ở bên trong.
Cô đứng trong phòng khách không nói lời nào, những người kia cũng không thể làm gì cô.
Mọi người đều căng thẳng.
Mười phút sau, Thích Ngôn Thương từ trong phòng đi ra, anh vẫn giữ hình tượng lạnh lùng đẹp trai anh tuấn như vậy, nhìn không ra một chút khác thường nào.
Biểu cảm bình tĩnh, dường như tiếng động vừa nãy trong phòng giữa anh và cụ ông Thích chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường.
Nhưng tiếng động lớn vừa nãy đã nói cho mọi người biết, chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Anh bước đến trước mặt Phương Nhu: “Chúng ta đi thôi.
”
Anh liền kéo tay cô ấy rời đi.
Phương Nhu không giãy dụa, nhưng phát hiện khi tay anh chạm vào cô, cô có thể mơ hồ cảm nhận được bàn tay nóng hổi ướt đẫm mồ hôi trong mùa đông lạnh giá của anh.
“Vì vậy, lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đi từ trong phòng đến trước cửa mất mấy phút, Thích Ngôn Thương sải bước đi thật nhanh, Phương Nhu vác chiếc bụng bầu to nên đi rất chậm, anh dường như cảm nhận được điều đó nên bước chậm lại một bước duy trì tốc độ cùng đi với cô.
Mãi đến lúc ngồi lên xe trở về biệt thự Thanh Nhã hai người đều không nói chuyện.
Rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy bất an.
Dường như Phương Nhu định mở miệng hỏi về chuyện lúc nãy, nhưng lời đến cửa miệng lại bị cô nuốt vào, cô cảm thấy không có gì nhất thiết phải hỏi.
Cô cũng đã từng như vậy, lúc mẹ cô mất cảm giác đau đớn đấy chẳng phải một mình cô âm thầm chịu đựng sao?
Hiện tại mọi thứ Thích Ngôn Thương đối mặt vẫn chưa đến một phần trăm nỗi đau của cô lúc ý, có cái gì mà phải đi đau lòng cho anh ấy chứ.
Chiếc xe từ từ chạy vào biệt thự, Thích Ngôn Thương xuống xe, đi đến ghế phụ mở cửa ra.
Anh đưa tay đỡ lấy Phương Nhu.
Cảnh này mang đến cho mọi người cảm giác hiểu lầm, cho rằng Thích Ngôn Thương thật sự rất sủng ái Phương Nhu.
Nhưng Phương Nhu biết, mọi ý tốt của anh đều xuất phát từ đứa con trong bụng cô.
Mẹ hưởng lộc từ con là câu mà Thích Ngôn Thương nói.
Mặc dù đau lòng nhưng nó đúng sự thật.
“Bắt đầu từ hôm nay đừng có gặp Diêu Nguyệt Như nữa!”
Thích Ngôn Thương ra lệnh với Phương Nhu.
Phương Nhu không nói gì, vẻ trầm tĩnh và điềm đạm của cô khiến người ta không biết là rốt cuộc cô đồng ý hay không đồng ý.
Hai người bước vào phòng khách, Thích Ngôn Thương nói với người làm: “Bảo đầu bếp chuẩn bị bữa trưa.
”
“Vâng thưa cậu chủ.
”
Người làm gật ngật đầu.
Vấn dĩ buổi trưa bọn họ đến nhà họ Thích là định ăn cơm luôn ở đấy, nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng bọn họ lại quay về biệt thự Thanh Nhã ăn.
Thích Ngôn Thương lên lầu mở cửa phòng ngủ: “Vào đây nghỉ ngơi một lát đi, tôi đến phòng sách một chút.
”
“Vâng.
”
Phương Nhu khẽ quay đầu đóng cửa lại.
Sau cánh cửa, một tay cô nắm chặt khoá nắm cửa,một tay chống lên cánh cửa nghĩ đến việc hôm này xảy ra ở nhà họ Thích.
Cô luôn cảm thấy Thích Ngôn Thương còn có việc gì đó đang giấu cô.
Phương Nhu càng nghĩ trong lòng cô càng không yên tâm, cô liền mở cửa ra đi đến phòng sách hỏi cho rõ ràng.
Cô đẩy cửa phòng sách ra lại nhẹ nhàng đóng vào sợ ảnh hưởng đến công việc của Thích Ngôn Thương.
Thiết kế của phòng đọc sách là bước vào cửa có một hàng giá sách, chắn mất tầm nhìn ở bên đó cho nên Thích Ngôn Thương không hề nhìn thấy Phương Nhu bước vào.
“Rít…”
Một tiếng rít phát ra từ bên trong truyền đến, Phương Nhu nhíu mày, từ từ đến gần.
Lúc này cô mới phát hiện Thích Ngôn Thương để lộ nửa thân trên, ngồi trước bàn làm việc, đặt một tấm gương đối diện bàn làm việc để soi những vết thương trên người để bôi thuốc.
Anh vẫn ngồi đó, đó Phương Nhu đứng ở góc độ đó vừa hay có thể nhìn thấy hết vết thương trên người anh.
Cô vô cùng kinh ngạc phát hiện những vết roi thâm tím trên người Thích Ngôn Thương, xếp chồng chéo lên nhau, những vết sưng tấy tím thẫm rỉ ra vết máu đỏ thẫm, phải đến mười mấy vết roi.
Nghĩ lại cảnh lúc nãy xảy ra ở nhà họ Thích bất giác cảm thấy kinh hãi.
Lúc đó cô đoán cụ ông Thích nhất định là tức giận rồi, nhưng cô không ngờ rằng ông ra tay độc ác như vậy.
Phương Nhu không biết đã đứng đó bao lâu, đầu óc cô trống rỗng, ánh mắt trở lên mất tập trung.
Đột nhiên Thích Ngôn Thương quay đầu lại, ánh mắt nghiêm nghị phóng đến: “Ai cho cô vào đây, cút ra ngoài!”
Anh ta trách mắng một tiếng.
Phương Nhu bị doạ sợ tới mức run lên, ánh mắt bối rối: “Em… Em đến tìm quyển sách.
”
“Sách gì?”
Khuôn mặt Thích Ngôn Thương lạnh lùng, thuận tay vớ lấy chiếc áo sơ mi màu đen mặc lên, động tác nho nhã cài cúc áo.
“Pháp…sách về pháp luật.
”
Thích Ngôn Thương đứng dậy, đi thẳng đến hàng thứ ba trên giá sách, tùy ý lấy ra hai quyển sách có liên quan đến pháp luật đưa cho cô ấy: “Từ lần sau vào phòng này phải gõ cửa.
”
“Ừm.
”
Phương Nhu nhận lấy quyển sách trả lời anh.
Quay người bước từ từ đến cửa phòng đọc sách, một tay ôm quyển sách trong lòng, một tay đặt ở trên nắm đấm cửa, cô mở cửa ra bước ra ngoài, lúc quay người đóng cửa lại cô nhìn vào phòng làm việc đầy ẩn ý.
Tiếc rằng, ở góc độ này không nhìn thấy Thích Ngôn Thương nữa rồi.
Tâm tình Phương Nhu phức tạp nhưng vẫn đóng cửa lại quay trở về phòng ngủ.
“Vào đi.
”
Lúc Phương Nhu đẩy cửa bước vào, người đàn ông này đã cúi đầu vùi mình vào xử lý công việc.
Cô nắm chặt lọ thuốc trong tay đi vào.
Thích Ngôn Thương đóng tập tài liệu trong tay, đặt sáng một bên, cũng không thèm nhìn cô một cái liền hỏi: “Có việc gì?”.