Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 970: Bệnh Tình Tái Phát





Bạc Dạ dạo gần đây có chút phỏng đoán, nhưng đến hôm nay khi gặp Mộ Thiển mới thấy bản thân thật ngu ngốc, sao lại không gặp em sớm hơn chứ.

Nếu không sẽ không biết được đến giờ cô ấy đã gây ra tội lớn thế nào.

Tuy rằng có lúc chẳng giúp được gì, nhưng ít ra khi Mộ Thiển phát bệnh, anh cũng có thể ở bên cạnh cô.

“Nóng, nóng quá…”
Mộ Thiển không ngừng than nóng.

Bạc Dạ chau mày, sau đó mở hết bốn cửa sổ của xe ra, trực tiếp giảm nhiệt độ xuống thấp nhất, có như thế mới có thể làm giảm cảm giác nóng rực của cô.

Cho dù gió đông có lạnh thấu xương, thổi thẳng vào mặt, đông cứng toàn thân đến nỗi run người, Bạc Dạ đều có thể cắn răng chịu đựng.

Bởi vì anh biết, một chút khổ cực của gió đông cũng không bằng một thần trăm nỗi đau mà Mộ Thiển phải chịu.

“Mộ Thiển à, em gắng chịu một chút, sắp đến rồi.


Bạc Dạ tăng tốc, vừa cố động viên cô, vừa tăng tốc xe nhưng vẫn giữ an toàn, chỉ mong có thể nhanh chóng đến nơi.

Vù vù vù.

Ngay lúc này, điện thoại của Mộ Thiển đổ chuông.

Toàn thân cô đang chìm trong cơn đau đớn khó có thể chịu đựng, vì thế cô không còn để ý xem rằng ai đang gọi cho mình.

Còn Bạc Dạ liếc nhìn qua, chỉ nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị Mặc Cảnh Thâm!
Mấy cuộc điện thoại không ngừng gọi đến, Bạc Dạ muốn Mộ Thiển nghe máy để làm yên lòng Mặc Cảnh Thâm, tránh để Mặc Cảnh Thâm phát hiện ra manh mối.


Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Mộ Thiển, nghiến chặt răng, đầu dựa vào ghế tựa của xe, vẻ mặt lộ rõ sự đau đớn, cuối cùng anh vẫn không thể mở lời.

Mặc Cảnh Thâm vẫn cứ gọi đến, gọi đến vài cuộc vẫn không có ai nghe máy.

Sau đó, máy của Bạc Dạ cũng bắt đầu đổ chuông, anh liếc nhìn, quả nhiên không sai, vẫn là Mặc Cảnh Thâm.

Đến tận hiện tại, bọn họ rời khách sạn đến nay đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi, Bạc Dạ biết chắc chắn Mặc Cảnh Thâm đang tìm tung tích của anh và Mộ Thiển.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Thiển, Bạc Dạ cũng không dám nghe máy.

“Bạc Dạ, em nóng quá, nóng quá, em muốn xuống xe…”
Mộ Thiển gắng gượng muốn gỡ giây an toàn ra khỏi người, Bạc Dạ nhanh chóng giữ tay cô lại, vỗ về nói: “Mộ Thiển, hít sâu nào, em hãy bình tĩnh, cố chịu một lát nữa, sắp đến nơi rồi.


Anh cũng vì thế mà sốt ruột, một tay giữ vô lăng, một tay nắm lấy tay Mộ Thiển, đạp ga hết cỡ, vô hình chung như đang kiểm tra trình độ lái xe của anh.

“Mộ Thiển, cố chịu chút nữa, sẽ mau qua thôi”
“Anh hát cho em nghe nhé, được không?”
“Từ khi quen em đến giờ, anh hình như chưa hát cho em nghe bao giờ…”
Bạc Dạ không ngừng nói chuyện với Mộ Thiển, muốn chuyển sự chú ý của cô nhưng cô đang chìm trong cơn đau, sao có thể nghe thấy những lời anh nói chứ.

Cô đã nóng đến mức cực điểm, cảm giác toàn thân như muốn nổ tung ra, hai tai nóng rực, trong đầu toàn một màu trắng trống rỗng.

“Bạc Dạ, tôi khó chịu quá, nước…tôi muốn uống nước…”
Cô một lần nữa lại đòi uống nước, Bạc Dạ giảm tốc độ, lấy một chai nước từ phía sau đưa cho Mộ Thiển.

Mộ Thiển cầm lấy chai nước, mở nắp, uống một ngụm, sau đó trực tiếp làm ướt cả người.

Đang là mùa đông, chỉ cần gió thổi là đã cảm thấy lạnh rồi.

Cô thậm trí còn đổ cả chai nước lên đầu mình.

Bạc Dạ sắc mặt tối lại, ánh mắt như muốn nói chẳng còn cách nào nữa.

Anh thương cô nhưng chẳng thể làm gì được.

Ba mươi phút sau, bọn họ dừng ở một vùng thôn quê ngoại thành, chính là căn nhà tứ hợp lần trước cô đã ở đó để chữa bệnh.

Căn nhà tứ hợp đó chính là ngôi nhà của bà ngoại Bạc Dạ.

Xe dừng lại, anh mở cửa xe bước xuống, liền đi tới phía Mộ Thiển, mở cửa xe, giúp cô tháo dây an toàn.

“Mộ Thiển, chúng ta đến nơi rồi…”
Anh đưa tay bế Mộ Thiển lên, nhưng tay vừa chạm vào da cô, cảm giác như nóng đến hơn bốn mươi độ.

Cứ như thế này mãi, cô nhất định không chịu nổi mất.

Bạc Dạ lo lắng cho cô.

“Ơ… đây là đâu…?”
Cảm giác nóng bức đã bớt đi chút ít, đầu óc Mộ Thiển lúc này đã có chút tỉnh táo, mới mở miệng hỏi vài câu.

“Nhà tứ hợp, nhà của bà ngoại anh, trước kia em từng đến ở, em còn nhớ không?”

“À, tôi còn nhớ.

Bạc Dạ… cảm ơn anh…”
Mộ Thiển dựa vào vai Bạc Dạ, rất yên lòng.

Lúc cô bị bệnh, có một người bên cạnh có thể mang lại cho mình cảm giác an toàn thật là niềm hạnh phúc lớn nhất.

“Để anh dìu em vào trong.


Mộ Thiển người không còn sức lực, đi đứng còn rất yếu, cuối cùng thì Bạc Dạ vẫn phải bế cô vào.

Anh bế bổng cô lên, sức nặng của cơ thể đè lên người Bạc Dạ, khoảnh khắc đó cân nặng của Mộ Thiển vượt ngoài dự đoán của Bạc Dạ, khiến anh thật kinh ngạc: “Chết tiệt, sao em bây giờ lại có thể gầy đến thế.


Anh rất muốn chửi rủa Mặc Cảnh Thâm, song lại cảm thấy mọi chuyện có vẻ như là Mộ Thiển tự nguyện, chẳng liên quan gì đến Mặc Cảnh Thâm.

Bước vào căn nhà, Bạc Dạ trực tiếp đưa cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường: “Mộ Thiển à, em hãy nghỉ ngơi nhé, ở đây Mặc Cảnh Thâm sẽ không tìm ra đâu.


Bạc Dạ biết, nội trong hai ngày, Mặc Cảnh Thâm sẽ không tìm được ra chỗ này.

Kiếm Hiệp Hay
“Cảm ơn anh.


Cô nằm trên giường người co lại, bởi vì đang sốt, kiểu như chẳng thể nào giảm nhiệt được, chỉ là cảm giác như đang nóng trăm độ không ngừng được, bây giờ cảm giác nóng đã giảm chút, cô lại cảm thấy toàn thân đau nhức, rất khó chịu.

“Bạc Dạ, chăn… điều hòa, hóng…”
Cô nằm trên giường, tay đặt tùy ý trên chăn, ngón tay lâu lâu lại động đậy một chút, hai mắt nhắm nghiền.

Câu nói đó của cô là đang nói mơ, nhưng Bạc Dạ vẫn kịp phản ứng.

Đó chính là vì cảm giác nóng rực của Mộ Thiển đang giảm bớt, tiếp sau đó sẽ là lạnh.

Đứng bên cạnh giường, Bạc Dạ đứng im như khúc gỗ nhìn xuống người con gái nửa tỉnh nửa mê ấy, anh cực kì lo cho cô.


Phải trải qua bao nhiêu lần dằn vặt như thế, mới có thể khiến cô đối mặt với sự đau đớn mỗi khi bệnh tình phát tác một cách nhẹ nhàng như thế?
“Được, giờ anh sẽ chuẩn bị cho em…”
Bạc Dạ bật điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ lên cao nhất, sau đó lại bật máy sưởi, anh đi nhóm lửa, lấy thêm chăn.

Anh sau khi làm một đống việc đó, mới phát hiện ra Mộ Thiển đang nắm chặt lấy chăn, người cô đang run lên.

Nhưng quần áo của cô… lại đang ướt.

Bạc Dạ muốn thay quần áo cho cô, nhưng trở ngại là quan hệ giữa hai người, cuối cùng là gì của nhau.

Kéo một chiếc ghế lại, anh ngồi cạnh Mộ Thiển, lặng lẽ nhìn cô.

Cô rên hừ hừ.

Cảm giác lạnh lẽo đó dường như tận đáy tim toát ra, lạnh như băng bao trùm cả lục phủ ngũ tạng, lạnh khiến toàn thân cô đau đớn, khiến Mộ Thiển không còn sức lực để chống lại.

“Ừm…”
Cô cắn chặt răng, tay xiết chặt lấy chăn, cố gắng không khóc, không hét lên.

Bạc Dạ lấy cả ba cái chăn đắp hết lên người Mộ Thiển, nhìn đống chăn của cả hai cái giường đều dồn hết cho cô dường như không có tác dụng gì.

Hàn khí toàn thân cô lúc này rất nặng, dù có đắp nhiều chăn thế nào thì cũng vô dụng mà thôi, hơn nữa đắp nhiều chăn đè lên người cô như thế cũng không dễ chịu.

Tiếng cô than không ngừng, anh lặng lẽ ngồi đó chăm sóc cô, lâu lâu nhìn đồng hồ đang nằm ở một góc, kim đồng hồ chỉ mười một giờ năm mươi phút
Đây cũng là lúc còn mười phút nữa là sẽ đến giai đoạn đối mặt với đau khổ.

Bạc Dạ nhìn cảnh tượng trước mặt mình, lòng anh như thắt lại, không biết nên phải làm thế nào.

“Lạnh quá, tôi lạnh quá…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.