Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 971: Đau Không Thiết Sống





Cô vẫn không ngừng rên rỉ.

Bạc Dạ mấy lần muốn mở miệng nói gì đó để an ủi Mộ Thiển, nhưng lại chẳng biết nên nói gì mới ổn.

“Bạc Dạ, túi của tôi…túi…”
Cô nói liên tục, ngay cả tiếng nói cũng run run.

Chẳng biết rằng rốt cuộc thì cô đã trải qua bao nhiêu đau đớn mới có thể khiến cô nói cũng không thể che giấu sự run rẩy.

“Túi?”
Bạc Dạ lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đi đến chỗ đỗ xe cầm túi xách của Mộ Thiển rồi quay lại phòng.

Anh đóng cửa, ngồi lên giường, nói: “Anh lấy túi cho em rồi đây, em muốn tìm gì?”
“Bên trong có…có…một ống thuốc tiêm, anh giúp tôi tiêm với.


Mộ Thiển nhắm nghiền mắt, giọng nói không còn sức lực.

Bạc Dạ lục tìm một lượt trong túi Mộ Thiển, quả nhiên, bên trong có một chiếc ống tiêm, anh chau mày hỏi cô: “Đây là thuốc gì?”
“Thuốc giảm đau”
“Được…”
Nếu đúng là thuốc giảm đau, Bạc Dạ không chút phản đối, kéo lấy tay của Mộ Thiển, nhưng trên người cô còn một lớp áo dày nữa.

“Mộ Thiển, em cần phải cởi áo ra…”
“Được.



Mộ Thiển nằm trong chăn, cởi bỏ áo khoác nỉ ra một cách khó khăn, sau đó Bạc Dạ giúp cô kéo tay áo len lên, tiêm cho cô thuốc giảm đau.

Thu dọn ống tiêm, Bạc Dạ chuẩn bị vứt vào sọt rác, nhưng anh nghĩ lại cuối cùng anh nhặt lên bỏ vào hộp thuốc, cất đi.

Bởi vì cơ thể lúc nóng lúc lạnh, không ngừng dày vò Mộ Thiển, cô lạnh đến mức toàn thân run lên, hai tay ôm chặt lấy vai.

Nhưng sau khi tiêm thuốc giảm đau, tiếng Mộ Thiển rên dần dần bớt đi, sau đó không có phản ứng gì nữa.

“Mộ Thiển?”
“Mộ Thiển?”
Anh gọi cô vài câu, cô không hề có phản ứng gì.

Sắc mặt của Bạc Dạ có chút trắng bệch, anh đưa tay xem thử hơi thở của Mộ Thiển, anh phát hiện hơi thở của cô đã dịu đi hẳn.

“Đáng chết, rốt cuộc thì bị sao vậy chứ?”
Bạc Dạ vô cùng lo lắng, muốn gọi điện thoại để hỏi người, nhưng lại nghĩ đến ống thuốc giảm đau kia không hề có nhãn mác và cách sử dụng.

Chỉ có mỗi bao bì chống khuẩn bọc lấy ống thuốc mà trên đó không có bất kì dòng chữ nào.

Với tình hình như thế này, Mặc Cảnh Thâm nhất định đang theo dõi anh, nếu như gọi điện sẽ bị phát hiện ra vị trí, thực ra, trên thuốc chẳng có gì cả, cho dù có gọi điện hỏi thì cũng chẳng có thông tin gì để tra hỏi tình hình hết.

Vả lại với tình hình của Mộ Thiển bây giờ, nếu có tìm được bác sĩ tới đây, chỉ sợ cũng đành bất lực.


Vậy nên, việc duy nhất anh có thể làm là chờ đợi…
Chờ đợi trong yên lặng.

Bạc Dạ ngồi cạnh Mộ Thiển, lâu lâu lại kiểm tra hơi thở của cô, tuy hơi thở có chút yếu ớt nhưng vẫn chưa ngừng.

Cho dù cô có hôn mê, thì khuôn mặt trắng bệch vẫn hiện rõ biểu cảm đau khổ, đôi mày chau lại, chán hằn lên những nét phiền muộn.

Cô co người lại, toàn thân đang run lên, chốc chốc lại co giật một hồi.

Bạc Dạ giờ mới biết, đây vốn dĩ không phải là thuốc giảm đau thông thường, mà trong đó có thêm thành phần gây hôn mê, thậm chí còn có nhiều thành phần khác.

Trước kia khi điều tra sự việc, anh phát hiện ngày mười lăm âm lịch mỗi tháng đều sẽ phát bệnh, Bạc Dạ đang nghĩ, lúc phát bệnh đau như thế, nếu như hôn mê đi thì có đỡ hơn chút nào không?
Anh tra tìm một số thông tin có liên quan, kết quả không phải như thế.

Thuốc giảm đau và thuốc tê thông thường sẽ không có bất cứ tác dụng gì cả, trừ khi lượng thuốc rất nhiều mới có chút tác dụng.

Chỉ là hàm lượng thuốc tê luôn có liều lượng nhất định và được kiểm định rất nghiêm ngặt, nếu như dùng quá liều thì sẽ có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

Bạc Dạ lấy từ trong hộp thuốc ra một ống kim tiêm, nhìn ống kim tiêm rỗng, rồi lại nhìn bộ dạng đang hôn mê của Mộ Thiển, tim anh thắt lại, thầm mong cô có thể bình an qua khỏi.

Nhưng thực tế chứng minh, cho dù Mộ Thiển hôn mê, thì đau đớn cũng không hề giảm bớt.

Sau khi qua mười hai giờ, cảm giác lạnh buốt bao lan tỏa thân cô, người cô không ngừng run rẩy, cho dù phòng có nóng đến mức người không thể chịu đựng nổi, thì Mộ Thiển vẫn thấy toàn thân lạnh toát.


Bạc Dạ vì thế mà sốt ruột theo, chỉ có thể nắm lấy tay cô, không ngừng vỗ về cô, rồi còn tăng nhiệt độ cho cô.

“A… lạnh…đau…cứu với…cứu tôi…”
Thật đau đớn, cảm giác đau đớn đó không phải là hôn mê là có thể giải quyết được.

Việc duy nhất Bạc Dạ có thể làm là ở bên cạnh cô.

“A…”
Không biết qua bao lâu, phòng đột nhiên bộc phát ra một tiếng kêu lớn, tiếng hét từ cổ họng như cào xé thật thương tâm.

Cô nằm trên giường vừa lạnh vừa đau, không thể nằm yên, xoay qua xoay lại rồi lại lật người không yên.

Phút chốc, Bạc Dạ phát hiện trên miệng cô có vết máu, khiến anh sợ hãi, hỏi cô: “Mộ Thiển, em làm sao thế?”
Căng thẳng, hoảng hồn, lo sợ.

Cảm giác tâm trạng phức tạp dâng lên, đối với Bạc Dạ mà nói đây là một sự dày vò, khiến anh vừa lo lắng lại vừa bất lực.

Anh lấy một túi giấy từ trong tủ ra, lau nhẹ miệng cho Mộ Thiển, sau đó tách miệng cô ra thì mới phát hiện vì cô quá đau nên khi nghiến răng không cẩn thận đã cắn phải lưỡi mình.

Bạc Dạ càng luống cuống hơn nữa, vội vàng đi tìm một chiếc khăn mới, nhét vào miệng cô, thế mới không để cô tự làm hại bản thân mình.

Cô không ngừng vật lộn, đau đến mức đầu như muốn nổ tung, tuy là cô nhắm mắt, nhưng nước mắt vẫn không thể kiềm được, cứ thế chảy xuống khóe mắt.

Người con gái mình thương đang ở trước mặt, chịu đựng sự dằn vặt đau đớn sống không bằng chết, Bạc Dạ lại chẳng giúp được gì cho cô, cảm giác bất lực ấy luôn thúc giục anh.

Không biết qua bao lâu, Mộ Thiển không còn vật lộn nữa, cả người cô yên lặng trở lại, cảm giác sức lực toàn thân như bị rút kiệt, bất lực cúi gục xuống.

Bạc Dạ biết, chút nữa chắc cô sẽ lại lạnh, vì thế anh tập tức đóng máy sưởi, giảm nhiệt độ điều hòa xuống thấp nhất, rồi bỏ hết chăn với lò lửa, mở hết cửa phòng và cửa sổ, để thông khí, cho gió ùa vào.


Cô nằm im một lúc lâu, Bạc Dạ bỏ khăn được nhét trong miệng cô ra, dùng khăn ướt lau vết máu trên miệng cô.

Đợi cho vết máu trên miệng đã được lau sạch sẽ anh cũng lau luôn son trên môi cô đi, lúc này anh mới biết, thì ra cô hay dùng son để che đi bờ môi nhợt nhạt.

Môi cô nhợt nhạt không có chút sắc hồng nào hết, cực kì thất thần.

Bạc Dạ nhìn cô, sống mũi cay cay, đường đường là nam nhân người cao bảy thước, mưa bom bão đạn cũng không đổ lệ, vậy mà khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Mộ Thiển, nước mắt liền rưng rưng.

“Mộ Thiển, sao em lại thành ra thế này? Chỉ sau năm tháng không gặp, đây chính là món quà gặp mặt mà em dành cho tôi sao?”
Anh đưa tay lên che mặt, chìm sâu vào nỗi đau khổ tự trách cứ, dày vò bản thân.

Đợi một lúc sau, Mộ Thiển toàn thân lại bắt đầu sốt.

Vừa nãy cô còn yên tĩnh nằm đó, hơi thở nhẹ như không, vậy mà giờ đây lại bắt đầu không ngừng vật lộn, rên rỉ, đau đớn càng ngày càng tăng thêm, cô bắt đầu không ngừng lăn lộn, hai tay có lúc ôm lấy đầu, có lúc lại bám chặt lấy áo, thậm chí còn kêu lên như đang phát điên.

Bạc Dạ lo lắng như thế sẽ làm hại đến Mộ Thiển, cuối cùng anh vẫn lấy chiếc khăn nhét vào miệng cô.

Kết quả, anh chưa kịp đưa khăn vào miệng thì đã bị Mộ Thiển cắn tay.

“Á…”
Nỗi đau bất ngờ ập tới, Bạc Dạ cũng có chút không chịu nổi, nhưng sau đó cũng không phản kháng, không động đậy, anh để cho cô cắn tay mình.

Anh biết, dù anh bị cô cắn đau thế nào thì cũng không bằng nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng.

Nếu như thế có thể chia sẻ một phần nỗi đau với cô, thì đối với Bạc Dạ, đó cũng là can tâm tình nguyện.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.