Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 977: Tâm Tư Của Mặc Cảnh Thâm





Sau cơn đau ốm bệnh tật, cơ thể của Mộ Thiển đã suy nhược đến độ gần như là mục ruỗng, thế rồi lại bị Mặc Cảnh Thâm chèn ép giày vò suốt cả buổi, sức lực bị hao mòn chạm đáy, cô vừa nằm xuống là ngủ mê man không dậy được.
Bởi vì sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên Mộ Thiển nhất định phải chăm sóc sức khỏe của chính mình cho tốt.
Bởi vì anh là cậu chủ của Ẩn Tộc, là người có thể chất đặc biệt, hơn nữa cơ thể anh trúng cổ độc đã nhiều năm ròng rã, bởi vậy máu của anh và mẫu cổ đã dung hòa vào làm một, hiện tại khi mẫu cổ đã thức tỉnh thì lại cung cấp ngược lại máu cho Mặc Cảnh Thâm, tác dụng thực tế chính là dùng cổ mẫu để truyền nhập vào trong cơ thể Mặc Cảnh Thâm.
Tử cổ trong cơ thể Mặc Cảnh Thâm đã lan tràn đến khắp tứ chi bách hài, một con mẫu cổ chẳng thể nào khác phục được trong một sớm một chiều, đó là chuyện cần thiết phải trường kỳ.
Chỉ có nguồn máu chứa đựng toàn bộ nguồn năng lực của mẫu cổ, tức máu tươi rút ra từ trong cơ thể Mộ Thiển, mới chính là nguồn máu cực mạnh.
Từ đó, cơ thể Mộ Thiển sẽ xuất hiện tình trạng thiếu máu, song Mộ Thiển lại không thể tiếp nhận máu truyền.
Bởi vì nguồn máu mới được truyền vào không thể dung hòa với mẫu cổ, nếu cứ liên tục rút máu trong cơ thể cô ra như vậy thì rất có thể nguồn máu về sau sẽ không thể hòa với mẫu cổ được nữa, tiếp đó dẫn đến ảnh hưởng đến quá trình trị liệu, thậm chí là tất cả những gì hy sinh trước đó đều trở thành công dã tràng xe cát cả.
Đây cũng là lời dặn dò sâu sắc mà trước đó, khi tự mình chữa bệnh cho Mặc Cảnh Thâm, Thượng Quan Uyển Nhi đã nói mãi với Mộ Thiển.
Không thì, Mộ Thiển chỉ cần truyền máu là đã có thể điều chỉnh lại tình trạng cơ thể mình rồi, thế nhưng… cô không thể làm như thế được.
Tuy nhiên, tất cả những chuyện này Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không hay biết tơ hào nào, mà cũng chẳng thể để anh hay được.
Thế là từ đó, giữa cô và Mặc Cảnh Thâm đã nảy sinh biết bao nhiêu là hiểu lầm.
Mộ Thiển vừa nhắm mắt ngủ là ngủ thẳng đến tận khi tự tỉnh, đến khi cô tỉnh táo lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cô mở to mắt, cả người bủn rủn chẳng còn tí sức nào cả, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Nhưng mà cơ thể đã suy nhược quá đỗi khiến cô cảm thấy hơi choáng váng đầu óc.
“Dậy rồi à?”
Mộ Thiển vừa mở mắt thì đã thấy Mặc Cảnh Thâm ngồi trên sô pha, trên đùi đặt máy tính bảng, không rõ là đang bận bịu chuyện gì.
Ngẫm lại một đêm điên cuồng vừa qua với anh, Mộ Thiện cảm thấy hơi hụt hẫng trong lòng, thậm chỉ khi đối diện với Mặc Cảnh Thâm thì trong lòng còn cảm thấy có phần trống vắng.
Cứ như thể, cô thực sự đã làm chuyện gì có lỗi với Mặc Cảnh Thâm vậy.

“Dậy rồi thì mau chóng vệ sinh đi, anh làm bữa sáng, để thêm chốc nữa sẽ nguội mất.”
Người đàn ông đó vừa nói dứt lời thì đứng dậy cầm máy tính đi ra khỏi phòng.
Mộ Thiển chưa từng gặp phải thái độ lạnh lùng hờ hững như vậy bao giờ.
Ít nhất từ khi về ở với Mặc Cảnh Thâm đến bây giờ, cô chưa từng thấy anh lạnh nhạt, vô tình đến như vậy.
Rầm.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, tấm cửa sập lại tạo nên tiếng vang thật dội, như thể để lộ sự bực dọc của anh vậy.
Mộ Thiển nằm trên giường, từ từ rũ mắt, cô hít sâu một hơi, chẳng nói chẳng rằng.
Nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã chất đầy trên gốc cây đại thụ bên ngoài, thốt nhiên một cơn gió thoảng qua, nhánh cây cũng rung rung lay động, tuyết đọng bên trên cũng vãi đầy dưới đất.
Trái tim Mộ Thiển cũng theo đà mà chùng hẳn xuống.
Ấy là cảm giác tủi thân trộn lẫn với men chua chát và thống khổ.
Nhưng cô đã chẳng còn là cô học sinh của ngày xưa nữa, cô có sự quyết đoán vững vàng, không để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Mộ Thiển rời giường, vệ sinh rửa mặt một hồi rồi hóa trang, sau đó xuống tầng.
Mặc Cảnh Thâm đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, vẫn là bữa sáng với những món yêu thích của cô.
“Mau ăn đi, lần chần thêm nữa là nguội mất.”
Anh đặt bát đũa trước mặt Mộ Thiển, dù rằng đã “tận mắt” nhìn thấy sự thực chuyện cô ngoại tình, anh vẫn nín nhịn hết thảy.
Thế rồi vẫn đối xử đầu cuối với cô, không hề thay đổi chút tơ hào nào.
Mộ Thiển cảm nhận được sự “bao dung” của Mặc Cảnh Thâm với mình, tâm trạng lại càng trở nên nặng nề và phức tạp.
Lúc đầu cô còn nghĩ rằng sau khi về đến nhà, Mặc Cảnh Thâm sẽ giận đến tím tái mặt mày, thậm chí sẽ còn ly thân với cô.
Thế nhưng, không hề có chuyện gì xảy ra cả.

“Dạ, anh cũng mau ăn đi thôi.”
Mộ Thiển bưng bát lên ăn, cô húp mấy ngụm cháo, ngước mắt lên trông thì vừa lúc thấy đồng hồ trên tường, thời gian đang chỉ tám rưỡi sáng.
Cô đặt đũa xuống, nói: “Em vào nhà vệ sinh chút.”
Thế rồi cô đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Mặc Cảnh Thâm không nói gì cả, chỉ lẳng lặng dùng bữa.
Tinh tinh!
Đúng lúc này, di động của Mộ Thiển chợt rung chuông.
Mặc Cảnh Thâm ngước mắt nhìn, vừa liếc điện thoại một cái thì anh đã nhíu mày lại, thế rồi tiếp tục ăn cơm.
Tinh tinh!
Lại một tiếng chuông nữa vang lên, là tiếng chuông nhắc nhở của wechat.
Mặc Cảnh Thâm nhìn chiếc điện thoại với ánh nhìn phức tạp, thế rồi anh nhìn thoáng qua hướng nhà vệ sinh, sau rồi cũng với tay ra cầm lấy điện thoại.
Anh tự nhiên nhập mật mã mở điện thoại, vừa thoát màn hình khóa thì đã thấy có hai tin nhắn được gửi đến.
Phần tiêu đề tin nhắn không được ghi chú tên người gửi, nhưng hình đại diện wechat thì anh lại rất quen thuộc, là của Bạc Dạ.
Màn hình chat hoàn toàn trống trơn không có tí nội dung nào, chỉ có hai tin nhắn vừa mới được gửi đến.
“Chào buổi sáng, đêm qua em ngủ ngon chứ? Hôm nay em phải đi Los Angeles, có cần anh chở em đi không?”
“Anh đến Hải Thành rồi, đọc tin thì gọi lại cho anh.”
Chỉ có hai dòng tin nhắn, song cũng chẳng khó để nhìn ra được sự thân mật trong từng câu chữ.

Mặc Cảnh Thâm sầm mặt lại, bàn tay cầm điện thoại hơi hơi run rẩy.
Chợt, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước xả, anh nhổm người đặt điện thoại về lại chỗ cũ, tiếp tục ăn cơm.
Mộ Thiển đi ra, ngồi xuống, lại dùng bữa tiếp.
Cô nhấm nuốt từng ngụm cháo trắng, khi có khi không đánh giá Mặc Cảnh Thâm nhưng lại thấy anh chẳng có biểu hiện gì khác lạ, Mộ Thiển nhìn lướt qua điện thoại của mình, phát hiện vị trí của điện thoại có hơi xê dịch so với lúc trước.
Vậy là, anh đã đọc hết rồi?
Thế nhưng biểu hiện lại hoàn toàn nằm ngoài ý muốn.
“Anh Thâm, đồ anh nấu càng lúc ăn càng ngon.”
Mộ Thiển nở nụ cười, nói.
Thế rồi cô gắp một chiếc bánh bao canh đặt vào trong bát của anh: “Món này siêu ngon nè, ngon hơn cả đồ em mua nữa.”
“Ừm, em thích là được rồi.”
Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm chẳng có mấy thay đổi.
“Anh làm sao thế, làm sao cũng thấy hình như anh không được vui?”
Mộ Thiển nghiêng đầu nhìn về phía anh, biết rõ còn cố tình hỏi.
“Chẳng sao cả, chỉ là nghĩ xem chúng mình có nên ở lại lâu dài ở Los Angeles hay không.”
“Tất nhiên là không được rồi.

Cong ty vẫn đang ở Hải Thành cơ mà, đi không được đâu.”
“Đã có Hàn Triết, có An Nhiên rồi, năng lực của hai người họ đều rất xuất sắc.

Nếu như em không an tâm thì anh có thể tìm người giúp em, đảm bảo lợi ích của công ty chỉ có tăng chứ không có giảm được.”
“Không được đâu.


Anh Thâm này, Fryer là công ty của ông cụ Cố, khi trước ông truyền cho em cũng là bởi ông tin tưởng ở em, làm sao mà em lại ăn không ngồi rồi cho được chứ.”
“Thì là… Anh muốn ở nước ngoài an ổn tĩnh dưỡng một năm cùng với em.”
Ở chung với nhau từ trước đến giờ, có thể nói với Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm luôn luôn chiều theo ý cô, thế nhưng vào lúc này, thái độ của anh rất kiên quyết.
“Thế thì càng không được.”
Mộ Thiển lắc đầu như trống bỏi: “Tuy rằng cơ thể anh đang khôi phục rất khả quan, thế nhưng vẫn là đang trong giai đoạn cuối cùng.

Cách mạng chưa thành xông, chúng mình còn cần phải kiên trì.

Nếu bây giờ mà ra nước ngoài ăn dông ăn dài, nói không chừng về sau ngày nào anh cũng sẽ hùng hùng hổ hổ như ngày hôm qua ấy.

Đến lúc đó em chịu không nổi, mà đến cả anh cũng không gượng nổi đâu.”
“Sao đây, em không thích ngủ với anh à?”
Anh thực tiếp hỏi thẳng mặt một câu như vậy.
Thẳng thắn thế này khiến Mộ Thiển có hơi bị khó chấp nhận.
Thế nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Cảnh Thâm cũng đủ để chứng minh rằng anh thực sự để ý đến vấn đề này.
Mộ Thiển căn bản chẳng thể né tránh không trả lời cho được.
“Cũng… cũng không phải mà.

Em chỉ hy vọng anh có thể khỏi bệnh hoàn toàn, khi đó chúng mình có thể hạnh phúc bên nhau, đó rồi không chừng còn có thể sinh cho Nghiên Nghiên với bé Út một đứa em trai hoặc em gái nữa kìa, anh nói xem có phải hay không?”
Cô nhếch khóe môi, nở một nụ cười ngọt ngào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.