Diêu Nguyệt Như?
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Thích Ngôn Thương vẫn xác định được người vừa thoáng qua anh là Diêu Nguyệt Như.
Cô ta sao lại ở đây?
Thích Ngôn Thương sắc mặt tối sầm lại, anh lập tức đi về phía Diêu Nguyệt Như, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ra khỏi khoa sản, hỏi: “Cô sao lại ở đây?”
“Anh Ngôn Thương, Anh Ngôn Thương, sao anh lại ở đây?” Diêu Nguyệt Như tay cầm giấy siêu âm loại B, thất kinh nhìn anh.
Thích Ngôn Thương nhìn thấy tờ giấy siêu âm loại B trên tay cô, anh giật lấy, bất ngờ phát hiện phiếu siêu âm này là của Phương Nhu.
Vậy thì…
“Sao cô với Phương Nhu lại ở đây?”
Anh lạnh giọng hỏi, gương mặt trầm xuống rất khó chịu, thậm chí còn nắm tay cô rất mạnh, khiến cô bị đau.
“Suỵt…”
Diêu Nguyệt Như hít một hơi, hất tay anh ra: “Anh Ngôn Thương, anh điên à? Đau chết mất, buông tay em ra.”
Rút được tay mình ra, cô xoa xoa cổ tay, mím miệng rất bất mãn: “Anh còn có mặt mũi đến hỏi em câu này ư.
Chị sắp đẻ em bé đến nơi rồi, anh lại để chị ấy tự một mình đi khám.
Một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, anh cái con người này không đáng để lấy vợ.”
Bởi vì Thích Ngôn Thương và Phương Nhu vốn đã đăng ký kết hôn, cô cũng không còn hy vọng gì gì đối với Thích Ngôn Thương, có lẽ vì vậy lời nói của cô mang một chút cảm xúc cá nhân.
“Đừng nói nhảm với tôi, tôi hỏi cô Phương Nhu đâu.”
Anh trầm giọng chất vấn, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Diêu Nguyệt Như.
“Em… em cũng không biết nữa.
Vừa rồi chị nói chị muốn đi vệ sinh, sau đó em đợi ở đây.
Đợi rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy ai.
Em lại không có số điện thoại của chị nên đành vào nhà vệ sinh tìm nhưng không thấy đâu.”
Nói đến đây, Diêu Nguyệt Như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền nói: “Không phải anh có số điện thoại của chị ấy sao? Anh gọi chị ấy đi.”
“Nếu tôi gọi được cho cô ấy thì đã không đứng đây mất thời gian để hỏi cô.”
Thích Ngôn Thương lập tức xoay người, lấy điện thoại di động liên lạc với ai đó, một lúc sau anh nhân được tin nhắn kèm số điện thoại của trưởng khoa.
Sau đó, trưởng khoa của Bệnh viện phụ sản cùng một số bác sĩ chạy đến, nhìn thấy Thích Ngôn Thương đứng đợi ở sảnh.
“Cậu chủ Ngôn Thương đúng không, có chuyện gì, cậu chủ Ngôn Thương có chỗ nào không thoải mái sao?”
Vị trưởng khoa vội vã chạy đến sau khi nhận được cuộc gọi, ở hoàn cảnh như vậy ông chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một lý do rằng ông đã phạm lỗi khiến anh đến tận đây.
Anh ta, một người đàn ông có chuyện gì mà lại đến bệnh viện phụ sản này?
“Vợ tôi đến đây khám bệnh, nhưng tôi bị lạc mất cô ấy.
Ông giúp tôi kiểm tra camera giám sát ngay lập tức, tìm không thấy người.
Ông phải chịu trách nhiệm.”
Trong bệnh viện mặc dù có rất nhiều camera giám sát, nhưng có những đoạn băng ghi hình không phải ai muốn xem cũng được.
“Ôi, được được được, cậu chủ Ngôn Thương phiền đi theo tôi.”
Vị trưởng khoa mặc chiếc áo blu trắng, đeo ống nghe trên cổ, ông quệt mồ hôi trên trán, liền đưa tay vén mái tóc vừa chớm hói của ông lên, giọng đầy sợ hãi.
Vài phút sau, một nhóm người đi đến phòng giám sát, kiểm tra từng video giám sát, kết quả cho thấy Phương Nhu thực sự đi vào phòng vệ sinh.
Nhưng sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô liền nhận được điện thoại, đi xuống lầu, quả nhiên có vài người đứng bên lề đường lao đến, trực tiếp trói Phương Nhu rồi lôi cô lên xe.
Giữa thanh thiên bạch nhật, một người sống sờ sờ như vậy bị bắt đi mà không một ai để ý.
Sắc mặt Diêu Nguyệt Như tái mét, cô ấy thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Thích Ngôn Thương.
Đời không như mơ, cô càng trốn ánh mắt của Thích Ngôn Thương, Thích Ngôn Thương càng nhìn thẳng vào cô.
Anh nắm lấy áo cô lôi ra khỏi phòng giám sát: “Diêu Nguyệt Như, tôi đã nói bao lần rồi, đừng để Phương Nhu một mình, cô một chút nghe cũng không hiểu sao.”
“Này, anh Ngôn Thương… anh nói lung tung cái gì vậy? Những chuyện này vốn dĩ không liên quan đến em.
Sao anh lại nói em có liên quan!”
Diêu Nguyệt Như vốn là một tiểu công chúa, sao có thể chịu bất bình như vậy.
“Không có liên quan đến cô?”
Người đàn ông nheo mắt và ghé sát vào cô: “Phương Nhu hôm nay ra ngoài đều không để ai biết, tại sao lại trùng hợp gặp phải cô? Và tại sao những người đó lại biết rằng Phương Nhu đang ở bệnh viện?”
Anh trừng mắt nhìn cô: “Tôi cảnh cáo cô, đừng giở trò quỷ với tôi.
Bảo bọn chúng nhanh chóng thả Phương Nhu ra.
Nếu không, tự gánh vác lấy hậu quả.”
“Em… anh… anh thật quá đáng, em nói không có chính là không có.
Hừ!”
Diêu Nguyệt Như bị kết án bất thình lình, nước mắt bất bình chảy dài, tức giận giậm chân, quay đầu bỏ chạy.
Đương nhiên, Thích Ngôn Thương cũng không phí thời gian chạy theo Diêu Nguyệt Như, mà ngay lập tức gọi người, liên lạc tìm tung tích của Phương Nhu.
Vào lúc này, sự căng thẳng chưa từng thấy dâng lên trong lòng anh, khiến trái tim anh run sợ một hồi.
Cảm giác căng thẳng và lo lắng dường như đã rất nhiều năm rồi chưa được cảm nhận lại.
Khẽ thở dài một hơi, đầu óc quay cuồng, anh sắp phát điên rồi chỉ muốn tìm thấy người phụ nữ ấy ngay lập tức.
Thích Ngôn Thương không biết tại sao mình lại quan tâm đến Phương Nhu như vậy, nhưng trong tiềm thức anh tự an ủi mình rằng anh không phải lo lắng cho Phương Nhu mà là đứa trẻ trong bụng Phương Nhu.
Đúng vậy, chỉ là quan tâm đứa nhỏ.
Chỉ có vậy thôi.
Rất lâu về sau, Thích Ngôn Thương chỉ đơn giản là không muốn đối mặt với thực tế hoặc thừa nhận tình cảm của mình dành cho Phương Nhu.
Chỉ vì khi mẹ anh qua đời dự việc có liên quan đến mẹ của Phương Nhu nên hai người họ không thoát khỏi liên đới, anh không thể tha thứ cho bản thân vì đã thích con gái tội nhân.
Lại càng không thể chấp nhận hiện thực bản thân không thể kìm chế được cảm xúc.
Trong lòng Thích Ngôn Thương, anh vốn dĩ là người không gì là không thể, sao có thể không khống chế được ngay cả những cảm xúc cơ bản nhất.
Ở nhà họ Thích.
Trong phòng khách to lớn, Phương Nhu đứng một mình trong phòng khách, run rẩy nhìn Thích lão gia đang ngồi trên, trong lòng sợ chết khiếp.
Đối mặt với người đàn ông coi thương trường là nhà, kinh nghiệm lão làng này, chỉ cần ánh mắt sắc bén thôi cũng đủ để cảm thấy đáng sợ, chưa nói đến sự lạnh lùng cùng khí thế bức bách, đè nén cô khiến cô không dám thở mạnh.
“Cô có biết hôm nay tôi gọi cô đến để làm gì không?”
Ông cụ Thích dựa vào ghế chính giữa đại sảnh, thờ ơ nhìn cô.
Phương Nhu nuốt nước bọt, nhớ lại sáu tháng trước, cũng là ông ném cho cô một bọc tiền rồi đuổi cô ra nước ngoài.
Đồng thời còn cảnh cáo cô rằng phải rời xa Thích Ngôn Thương mãi mãi, không quay lại nữa.
Nhưng cô thật sự nhớ nhà, tâm tình lúc nào cũng thấp thỏm không yên, chứng kiến những thứ xung quanh mọi thứ luôn làm cô nhớ về quê hương.
Cô quay cuồng, không thể an phận tại đây vì nỗi nhớ đó.
cuối cùng vì câu nói của Mặc Cảnh Thâm “Tôi với A Thiển sắp kết hôn”, Vì vậy cô cho đó là lý do thích hợp để quay về nước.
Trên thực tế, ngay cả khi không có tin nhắn từ Mặc Cảnh Thâm, cô cũng sẽ tự tìm cho mình lý do khác để quay lại.
“Tôi… Mộ Thiển là em gái tốt đối với tôi.
Cô ấy kết hôn tối đương nhiên phải tham gia.
Chỉ là… Tôi đã che giấu thân phận thật của mình, nhưng không ngờ anh ấy lại tìm thấy tôi.
”
Phương Nhu bào chữa.
“Ồ, lý do không tồi.”
Ông lão đang nếm trà với một tách trà trong tay, và đôi mắt của ông ta nhìn từ trên xuống dưới Phương Nhu: “Cô không nên quay lại.”
Phương Nhu: “…”
Cô im lặng một lúc lâu, trong lòng rất sợ hãi, nhưng khi tất cả kinh hãi ập đến, cô cảm thấy hụt hẫng, khó thở không thể hô hấp.
Có một loại ám ảnh trà trộn len lỏi vào tâm trí khiến cô suy sụp..