– “Nhưng trước tiên làm ơn cho tôi ăn cái gì đó được không? Đói sắp chết rồi ’’ Ta vuốt vuốt cái bụng lép kẹp đáng thương.
-“Đương nhiên, cậu ngủ hai ngày nên đói bụng là phải rồi. Hào, dẫn cậu ấy đi ăn cơm đi.”
Hai ngày?! Khó trách đói bụng như vậy. Nhưng hai ngày trôi qua rồi mà cái tên Lợi Dịch kia vẫn không biết ta bị bắt cóc sao? Hix, Hiệu suất kém quá, sao không tới cứu ta đi! Huhu, chờ hắn cứu không biết là đến mùa quýt nào đây, thôi cứ tự thân vận động vậy. Sao cái số ta nó lại khổ thế cơ chứ!
Ta đi theo gã đàn ông tên là Hào kia đến nhà ăn, đối mặt với một bàn thức ăn ngon lành,ta quên sạch rằng mình đang bị bắt cóc, ta trước nuốt nuốt nước miếng đã muốn lan tràn khóe miệng, sau đó thì tay với miệng hoạt động hết công suất không khác gì một trận gió cuốn mây tan, chỉ hận không thể sống luôn tại nhà ăn này. Nhưng quay lại hiện thực, chùi chùi cái miệng chưa xong ta lại bị cái tên Hào kia áp giải về cái phòng ngủ ban đầu.
Ta lẳng lặng nằm một mình ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, bổ sung tinh lực. Không bao lâu, chợt nghe thấy tiếng cửa mở.
– “Ha ha, đến lúc cậu tuân thủ đạo đức nghề nghiệp rồi nhỉ?”
Ta ti hí mắt lươn, miễn cưỡng cười: “Tôi là người rất có trách nhiệm, nếu đã thu tiền thì nhất định khiến cho anh ‘Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi.” Chả hiểu sao lời nói ra khiến cho ta có cảm giác như ta là kỹ nữ cổ đại ở thanh lâu chào mời khách thế này?
-“Ồ, vậy sao?” Hắn chậm rãi đi về phía ta, khóe môi mang theo nụ cười tà ác, “Tôi cảm thấy thật háo hức, mong chờ .” Nói xong cả người liền chậm rãi nằm đè lên người ta.
Ta hơi hơi ngẩng đầu, cười ngọt ngào với hắn: “Vậy mau tới đi.” Hai tay nhẹ nhàng vòng lên ôm cổ hắn.
Hắn nhíu mày, một bàn tay vói vào quần áo của ta, kéo cao vạt áo từ bụng lên tận ngực, rồi chậm cúi đầu hôn lên vành tai của ta, nhẹ nhàng thở ra: “Làn da rất mượt, thật là một vưu vật.” ( vưu vật: đẹp nhưng mà nguy hiểm )
—-Ta nhớ ra rồi! Lúc ta hôn mê cũng chính là cái người này sờ mó ta !! Chính là cái khẩu khí này!Hứ, sớm biết thế ta phải hô đến ba trăm vạn. Tính sai tính sai rồi, thực tiện nghi cho hắn mà! Cơ mà thôi quên đi,việc chính trước mắt quan trọng hơn . Ta chậm rãi di chuyển hai tay, một bàn tay sờ lần vạt áo ngủ của hắn,dùng móng tay nhẹ nhàng gãi, lại thổi mạnh phía sau lưng hắn, sau đó bình tĩnh hướng lỗ tai hắn thổi khí.
Giống như khó nhịn xoay vặn thân mình, hắn ngẩng đầu nhìn ta, vân vê khóe môi ta: “Chẳng thể trách tạo sao Lợi Dịch chết cũng không chịu buông tay.” Ta rõ ràng hiểu được ham muốn của hắn đã bị khơi mào, cũng có thể tinh tường cảm giác được bộ vị dưới háng của hắn càng ngày càng cứng ngắc.
Ta tỏ vẻ dễ thương cười cười, hơi thở như hoa lan điềm tĩnh nói, “Vậy còn anh?” Một bên lại dùng đùi nhẹ nhàng ma xát vật cứng của hắn.
Phía dưới thân hắn chợt run rẩy, cười khẽ một tiếng, “Tôi?” Nói xong cúi đầu hôn ta, một bên khẽ liếm môi một bên lẩm bẩm nói: “Tôi cũng có chút không muốn buông tay.”
Bị động nhận lấy nụ hôn triền miên của hắn, không biết vì cái gì, một cảm giác ghê tởm theo đáy lòng dâng lên. Cười khổ, cơ thể của ta thật là khó hầu hạ. Cố gắng đè cảm giác buồn nôn xuống, ta bắt đầu cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của hắn.
Tay phải chậm rãi chạm lên cổ tay trái, trên đó đeo một chiếc đồng hồ, nhìn qua thì ai cũng chỉ nghĩ nó là cái đồng hồ đơn giản thôi,nhưng đó lại là vũ khí cực kì lợi hại của ta. Chậm rãi sờ soạng lên mặt ngoài, sau đó chuyển qua một chỗ nho nhỏ gồ lên bên cạnh, ta dùng ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái để thò ra một vật nhỏ, dài và rất nhọn.Khà khà. Để rồi xem.
Ta lại càng ra sức phát huy toàn bộ kỹ xảo hôn môi của ta, ngay sau đó vừa lòng nghe thấy tiếng rên rỉ của hắn vang lên. Theo lệ thường, thằng nào say trước thì thằng đó thua . Ta ở trong lòng khẽ cười một tiếng, ta dùng vật nhỏ dài kia cho một nhát vào gáy hắn.. Sau đó cảm giác thấy động tác của hắn càng ngày càng chậm, dần dần ngừng lại, ta liền nghiêng đầu né qua một bên.
Thành công! Ha! Ta cười lớn một tiếng, dùng sức đem hắn đổ sang một bên, chứng kiến cái tên ngu dốt đang chuẩn bị vận sức chờ phát động liền bị đứt đây đàn khiến ta thật sung sướng. Ai da, đành phải xin lỗi ngươi thôi. Nhưng ai kêu bộ dáng của ngươi ta nhìn không vừa mắt, thân thể lại càng khiến ta phát ói, cái này cũng không nên trách ta.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, xem nào, ta có thời gian 30′ để chạy trốn, hẳn là dư dả đi. Cái đồng hồ này là do ta đặc biệt đặt làm đó. Bên trong có dấu một cây châm gây tê siêu mạnh. Bởi vì ta tự biết bộ dạng mình trời ghen người tị, sợ bị cướp sắc, nhỡ tự dưng lại bị khi người ta khi dễ mà không đánh trả lại được thì nhục lắm.. Mà cha mẹ sinh ra ta đã bị bệnh lười khó chữa, lại không muốn học võ vẽ phòng thân gì, thế nên mới xì tiền đặt người ta tạo ra cái đồng hồ này, quả nhiên vẫn là có lúc dùng tới, thật là dự kiến như thần .Chết mất!Càng lúc ta lại càng yêu và khâm phục bản thân mình hơn rồi.
Tạm ngừng sự tự sướng lại, ta chạy đến cạnh cửa dán tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đang chuẩn bị mở cửa, nhưng lại tưởng tượng nhỡ cái tên thần không biết quỷ không hay đã bắt ta đang đứng lù lù ở đấy thì sao, hay là không cần mạo hiểm mở cửa nữa. Vì thế ta chạy đến cửa sổ nhìn xuống dưới, hoàn hảo lầu hai không cao lắm, nhưng lại bốn bề vắng lặng, có tí sợ sệt, cơ mà mạnh mẽ lên hỡi Mạc Tích Thì đẹp zai dũng cảm!!!! Lúc này không trốn thì đợi đến bao giờ a! Ta bắt chước mấy màn biểu diễn trên TV, nhanh chóng lấy chăn mỏng trên giường,lại kéo cái màn xuống, buộc chúng với nhau, sau đó cột chặt một đầu vào cửa sổ, một đầu tung xuống đất. Ta bắt đầu cái sự nghiệp được gọi là leo núi vận động.
Xem trên truyền hình thấy những thiên kim tiểu thư đào hôn luôn là xài cái chiêu này, nhìn họ trèo rất chuyên nghiệp, nhanh chóng liền xuống được mà? Tại sao với ta lại khó dã man tàn bạo thế này? Tay đau muốn chết, chỉ có thể lảo đảo một chút lại một chút đi xuống, thật vất vả để cái chân (dài) chấm đất thì tay cũng muốn bị trầy hết, yếu ớt thật là khổ mà! Mẹ nó, trong TV đều là gạt người!
Ta không dám chần chờ giây phút nào mà vừa chạy như điên, vừa xem đồng hồ. Không ổn rồi! Chỉ còn mười phút! Tiếp tục gia tăng mã lực chạy thừa sống thiếu chết, ta chạy như chưa bao giờ được chạy. Nhưng sức lực có hạn, cuối cùng vẫn mệt muốn gục, ai bảo ta bình thường không thích rèn luyện cơ. Không có biện pháp, cắn răng tiếp tục chạy!
Đang lảm nhảm chửi cái cửa điên dồ ở đâu mà xa lắc xa lơ vậy thì một tiếng nói trầm thấp truyền đến ngay ở bên cạnh: “Ố ố la la! Đang tập luyện chạy bộ à. Không chạy nổi thì cũng không nên cố quá. Cố quá là quá cố đấy nha! “
Bị giật mình, ta há hốc mồm thè lưỡi thở, cứng ngắc quay đầu lại liền nhìn thấy cái người hiện tại nên-nằm –trên- giường- đang chậm rãi ngồi trên chiếc xe thể thao tà tà đi bên cạnh ta.
– “Anh, anh, không phải hẳn là…” Người này rõ ràng hôn mê nha, như thế nào…
-“Không phải hẳn là nên nằm ở trên giường đúng không?” Hắn lạnh lùng tiếp lời.
Ta máy móc gật đầu, lẩm bẩm nói: “30 phút…” Nhìn đồng hồ trên tay, còn chưa tới nha, thuốc mê vẫn phải còn tác dụng chứ!
– “30 phút?” Hắn hừ lạnh, “Thuốc mê kia của cậu có phải là bị dính nước rồi không? “
Cái gì?! What’s the hell? Dính nước? Cái tên đáng chết thế nhưng lừa gạt người tiêu thụ! Không thể tha cho hắn được! Trở về nhất định phải tìm hắn tính toán sổ sách! Để cho hắn miễn phí làm thêm cho ta một cái! Chính là —— làm sao bây giờ a?!
-“Này, cậu chạy trốn mà không biết tính toán à? Cậu có biết cậu đang chạy ngược hướng cửa lớn không? thật là phí sức lực!” Hắn lành lạnh mở miệng.
Ta thế nhưng mới phát hiện hóa ra mình cứ liều mạng chạy, chạy đến hoa mắt chóng mặt. Chạy đến tóc tai rối bời, chạy đến vân vân và vân vân, ấy thế mà ta chạy ngược hướng?!
Ta thật sự muốn đâm đầu vào gối mà chết! Quá ức chế, dứt khoát đặt mông ngồi xuống mặt đất, quyết nghỉ ngơi lấy lại sức!
-“Không nghĩ tới cậu dùng mĩ nam kế. Tôi thật sự đánh giá sai về cậu rồi “ Hắn cũng dừng xe lại, mở cửa đi xuống, đứng ở trước mặt ta gầm gè, “Thật to gan, chưa từng có ai ở trên giường của tôi mà chạy thoát được!”
Ta thở hổn hển ngẩng đầu nhìn hắn: “Tuy rằng… Tôi không có … quan niệm.. trinh tiết …..Nhưng quả thực nếu là người tôi không thích ….. tôi.. không có hứng thú cùng hắn làm!” Coi như ngươi bộ dạng soái ca lại có tiền, nhưng cũng phải xem bổn đại gia nhìn ngươi có thuận mắt hay không mới được chứ bộ, cũng không phải là tùy tiện chó, mèo hay cái quái gì đều được, đại gia ta phải chọn lựa cẩn thận! Đến bây giờ ta mới chỉ làm cùng có hai người mà thôi, thực trong sạch đi! ( Bích Dao: phun ~~)
-“Cậu không thích tôi?” Thanh âm lạnh như hàn băng.
Ta có chút hồi sức, buồn cười nhìn hắn: “Anh cứ như vậy muốn cùng tôi làm?” Tuy rằng ta đối với sức quyến rũ của mình đã không còn biết tự khen bằng ngôn từ nào nữa rồi.
-“Tôi làm sao lại không bằng Lợi Dịch?” Hắn không đáp lời mà hỏi lại ta.
Nhìn thấy trong đôi mắt xanh lục vô tình của hắn xẹt qua một tia không cam lòng, có kinh nghiệm lần trước, ta cười khan nói: “Anh không phải là yêu tôi đấy chứ? “ Đừng đến đây nữa! Ông trời! Tha cho ta đi! Ta biết xinh đẹp là một loại tội lỗi rồi ! Chính là ta cũng không phải tự nguyện nhận lấy bộ dáng có lỗi này! Buông tha ta đi! * bỉ quá, lại sáng tạo ra được cách tự sướng rồi *
Chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng lập tức như hai lưỡi dao sắc bén hướng ta phóng tới, khinh thường hừ lạnh: ”Cậu cho rằng cậu có kĩ năng đó sao?”
– “Không có, không có, tuyệt đối không có! Tôi không tốt đẹp gì cả a!” Ta vội vàng trả lời. Sợ trả lời chậm, lại thật sự có cái kĩ năng kia. ( =.= mình bị bất lực với bạn Thì r:-<)