Mạc Tích Thì

Chương 19



– “Thì! Em cảm thấy thế nào rồi?” Đột nhiên một khuôn mặt tuấn tú lù lù xuất hiện ở trước mắt ta.

Ta bĩu môi, vô lực nhắm mắt lại. Ta bây giờ tâm tình phi thường phi thường không tốt, không rảnh ứng phó với các ngươi.

– “Lợi Dịch! Đều là tại súc sinh nhà ngươi! Dám làm cho Thì bị hại thảm như vậy!”

-“Đây là chuyện riêng của tôi và Tích, anh không có tư cách quản!”

– “Không có tư cách? Hừ, anh đừng quên, một khi Thì chưa ra quyết định, ai chết vào tay ai còn chưa biết được đâu!”

-“Cái  đồ ăn bám đàn bà, thế mà dám  kêu gào!”

-“Tôi ăn bám đàn bà? Tôi ăn bám đàn bà lúc nào? Anh có giỏi thì nói rõ ràng một chút đi!”

– “Dựa vào việc kết hôn với đàn bà mới có được di sản, không phải ăn bám đàn bà thì là cái gì!”

– “Anh dựa vào việc phá mấy cục đá cũng không khá hơn chút nào!”

– “Phá đá? Hừ, không nhìn ra được hàng trân quý thì biến qua một bên đi!”

– “…”

– “…”

Nhức đầu muốn chết! Ta chịu không nổi kêu to: “Câm miệng hết cho tôi!” Tuy nhiên tiếng nói phát ra ngay cả chính mình cũng nghe không được, huống chi hai cái tên đang cãi nhau om sòm túi bụi kia.

– “Câm miệng hết cho tôi!” Thanh âm trong trẻo trước sau như một, giờ phút này này lại phá lệ cực kì quyết đoán, thành công khiến hai gã đàn ông to đầu đang ai ai ya ya ngậm miệng lại .

Thật không hổ là con ta, quả nhiên tâm tư  có chút thông nhau!

– “Cha,uống thuốc nào!”

Lại phải uống thuốc? Tuy rằng không thích uống thuốc, nhưng vẫn mặc cho con ngoan nâng ta dậy, đưa nước vào miệng nuốt trôi viên thuốc. Ta rõ ràng biết rằng khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất, nếu không có sức khỏe thì sẽ không có tinh lực kiếm tiền!

-“Tích!”

-‘’ Thì! ‘’

–“Em muốn đi ngủ! Các anh đi hết ra ngoài cho em!” Ta cố gắng khiến dây âm thanh chấn động, phát ra  âm thanh vô cùng nhỏ bé yếu ớt.

– “Nghe rõ chưa, ra ngoài hết đi!” Thấy bọn họ không có ý muốn đi ra, Du nhi  lớn tiếng quát.

Ta lại xúc động ( đậy) một trận trong lòng: thật không hổ là con ngoan của ta! Hiểu lòng ta ghê!!!

Sau khi nhìn hai người bọn họ trừng mắt nguýt nhau chán chê rồi không tình nguyện đi ra ngoài, ta mới thoải mái nằm xuống, chuẩn bị oánh một giấc quên đời.

Vừa mới nhắm mắt lại, chợt nghe một thanh âm sâu kín từ  bên tai truyền đến: “Cha, thực xin lỗi! Con thật vô dụng, không trông chừng cha,để cho người khác bắt cha đi  !”

Ta kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy vẻ mặt chán nản cùng  bộ dạng tự trách của nó, ta buồn cười phát ra tiếng nói khàn khàn: “Con nói bậy bạ gì đó,  tối đen một mảnh như vậy, cho dù con có ở bên cạnh cha, cũng không có biện pháp ngăn cản cái tên chuyên nghiệp như vậy đến bắt cha, huống chi con cách cha xa như vậy.”

-“Nhưng sự thật đúng là con đã không thể bảo vệ được cha  .”

Vừa định nói không cần nó bảo hộ, chợt nghe thấy nó nói tiếp: “Cho nên, con quyết định quay về Anh quốc!”

-“Hả? Quay về Anh quốc?” Cũng tốt, con nít con nôi thì nên chăm ngoan đọc sách!

-“Vâng! Thấy cha bị bắt đi  mà con không thể làm được gì, chỉ có thể chờ chú Dịch cùng Hãn Thụy vội vàng phái người đi tìm cha. Cho nên, con quyết định quay về Anh quốc tiếp tục học tập, chờ sau khi com mạnh mẽ thì mới có thể bảo hộ  cho cha!” Vẻ mặt nó vô cùng thành thật, ngây ngô nói.

– “Tốt!” Ta vui vẻ trả lời. Mặc kệ  vì cái gì, chỉ cần có thể khích lệ  nó chịu khó học hành là tốt rồi.

– “Chờ cha hết bệnh rồi, con sẽ đi. Nếu cha thật lòng mong con thành tài  , thì nhanh nhanh khỏi bệnh nhé!” Nó nhìn ta cười nói.

Thấy nó cười cười thế nhưng nét mặt  có vẻ chín chắn hơn, ta cảm thấy chuyện lần này cũng hoàn toàn không hẳn là chuyện xấu. Bất giác vui mừng cười, gật gật đầu.

-“Con đi ra ngoài trước, cha cứ nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Nói xong cũng đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Con trai thực khiến ta vừa lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến viên kim cương lấp lánh đáng nhẽ phải là của ta, ta lại không cầm được nước mắt ”  Jacques mày ơi, tao nhớ mày  “. Tình yêu ta dành cho nó thật khiến ta đau lòng, quả thực không thể dùng lời nói mà hình dung được! Trời sụp đất nứt, nỗi đau bi thương nhất quả đất chắc cũng chỉ đến thế mà thôi! Nhưng, nhớ rõ cùng Y Ân nói qua:’’ có vài thứ thuộc về cậu, nhưng cũng có những thứ không thuộc  về cậu  , trong lòng của cậu hẳn là nắm chắc. ‘’ Cho nên ta tin chắc “Jacques ” nhất định sẽ trở lại bên cạnh ta! Ha ha a…

Là của ta liền nhất định sẽ  là của ta!!!

Ta kiên định khắc sâu niềm tin này trong đầu, phơi bụng tiến vào mộng đẹp…



Ta ngủ thẳng cánh đến tận giữa trưa ngày hôm sau, khi đứng lên đã cảm thấy tinh thần khá khẩm lên nhiều. Bệnh của ta luôn tới  nhanh mà đi cũng nhanh, thật sự là người tốt cả đời bình an! ( Dao: là tai họa do trời đi! Tích: Đừng dài dòng, lăn qua một bên cho mát mẻ đi! Dao, vừa lăn vừa nói nhỏ: Thanh niên bây giờ vừa hung dữ, vừa bỉ ổi!)

Ta thoải mái bước xuống cầu thang, nghênh đón  ta chính là một màn trình diễn ôm hôn kiểu Pháp vô cùng nóng bỏng ngay tại  phòng khách. Diễn viên chính không ngờ lại là con trai cưng ơi là cưng của ta  cùng Hãn Thụy! Ta có chút ngu ngơ trừng mắt nhìn, cảm giác như có người nhảy vào đầu ta phỏng vấn ‘’ anh cảm thấy thế nào trong trường hợp này vậy? Chứng kiến cảnh tượng vô cùng nóng bỏng của hũ vàng cũ cùng cậu con trai của mình? Có shock hay không?  Có giống màn biểu diễn của Y Ân và Hách Tây hôm nọ  ? ‘’

Mà  lần này trong phòng cũng có người thứ tư, thật giống. Chỉ khác là Lợi Dịch không có trưng ra khuôn mặt vô cảm như  gã Hào kia. Hắn ngồi thoải mái xem vở kịch trước mắt, khóe miệng còn chứa đựng một nụ cười mờ ám như có như không. Đây là cái tình huống quái quỷ gì vậy???

Lúc này Lợi Dịch giống như đột nhiên cảm thấy có người xuất hiện,  hướng về phía ta thoáng nhìn, sau đó khóe miệng càng nhô lên càng lợi hại, lớn tiếng nói: “Tích!  Sao em lại xuống đây?” Sau đó đi tới đỡ lấy ta: “Cảm thấy  tốt hơn chút nào chưa?” Ta gật gật đầu, cùng hắn ngồi vào chỗ  xem “Biểu diễn”.

Người đang bị đè ở phía dưới – Hãn Thụy chợt từ  trong mộng bừng tỉnh, một phen đẩy Du nhi đang đè nặng hắn ra, vẻ mặt khẩn trương nhìn ta kêu to: “Thì! Em đừng hiểu lầm! Anh chỉ là —— “

-“Được rồi,  được rồi, đừng nói nữa!” Ta cắt đứt lời hắn, nhìn hắn cười cười tỏ vẻ thông cảm  : “Du nhi  rất tuyệt đúng không?” Sau đó lại cười cười như người hiểu hết mọi chuyện đang diễn ra.

– “Không phải! Em hãy nghe anh nói! Không phải như em nhìn thấy đâu!” Hắn lập tức bất mãn kêu to.

-“Thế sự  thật là gì?” Ta tò mò nhìn hắn.

Hắn hít vào một hơi thật dài, thoáng bình tĩnh thanh minh  : “Là như thế này, bọn anh đang chơi trò chơi,  người thắng có thể yêu cầu người thua làm một chuyện. Kết quả —— “

– “Kết quả Du nhi  thắng, anh  thua, cho nên cùng giả bộ kết hôn?” Ta thay hắn diễn giải. Chơi trò chơi?! Bọn họ thật đúng là quá rảnh rỗi rồi!

– “Đúng rồi, chính là như vậy! Căn cứ theo đạo lý chơi thua phải chịu, anh chỉ có thể —— “

– “Chỉ có thể cùng con em hôn môi.” Ta gật gật đầu, lại thay hắn nói tiếp.

– “Không sai,  không sai!” Hắn dùng lực gật đầu, sau đó nịnh hót nhìn  ta: “Thì thật sự là vô cùng thông minh! Không hổ là người yêu của anh, anh biết là em nhất định sẽ lý giải được mà.”

-“Nhưng mà ai nấy đều thấy được, anh vừa rồi say mê hôn môi chết đi được!” Lợi Dịch ở một bên nói mát mẻ.

-“Tôi nào có!” Hãn Thụy khó xử  hô to. Sau đó một tay chỉ vào Lợi Dịch hung tợn rú lên: “Anh đừng có thêm xăng vào lửa nhỏ! Bậy bạ!”

– “Hừ, kêu càng lớn, càng chứng tỏ là đang chột dạ!”

– “Cái tên hỗn đản này cứ vu oan giá họa! Không biết là  ai lại nghĩ ra cái ý tưởng chơi cái trò chơi nhàm chán này!”

– ” Trò chơi nhàm chán á? Không biết ai là người chơi hăng say nhất? Du nhi nói thử xem  có đúng hay không?”

– “Tôi —— “

– “Hai người té hết đi!” Du nhi không kiên nhẫn kêu to. Sau đó chạy đến bên cạnh ta: “Cha, cha hết bệnh chưa? Sao cha không nghỉ ngơi thêm?”

– “Đúng rồi,  bây giờ em cảm thấy thế nào? Đầu còn choáng hay không?” Hãn Thụy cũng lăng xăng sán lại gần.

-“Tốt lắm tốt lắm! Mọi người đều biết bệnh của tôi luôn khỏi nhanh mà  “ Ta vỗ ngực bồm bộp tự hào nói. Tâm bệnh thì  càng suy nghĩ sẽ càng không khỏi, tâm bệnh kiểu như  ta phải đúng thuốc mới khỏi được  !* tiền *

– “Đừng nghĩ mình đã khỏe mà chủ quan như thế!” Lợi Dịch đưa tay sờ sờ trán ta.

-‘’Mọi người đ có phóng đại mọi chuyện lên nữa. Cứ nói thế là hy vọng bệnh của tôi đừng có khỏi được đúng không!” Ta không kiên nhẫn nói. Sau đó chứng kiến một bàn bài bạc, có chút ngứa tay đề nghị: “Nều! Cùng nhau chơi bài đi,  cùng nhau ăn thua nào!” Hiếm có lúc  đông đủ rảnh rỗi cùng nhau ngồi chơi  như thế này mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.