Mạc Tích Thì

Chương 27



Ta kiểm tra miệng vết thương thật kĩ, phát hiện máu thật sự đã ngừng lại, mới yên tâm ghé vào bên giường.

-“Em đáp ứng hắn cái gì…?” Thanh âm tuy rằng yếu ớt, nhưng vẫn nghe ra được sự tức giận trong đó.

Ta khẽ cười khổ nói: “Em cũng không biết…” Đừng nhắc lại ta đã đáp ứng cái gì, ta thực sự muốn quên đi!

-“Anh biết!” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, “Hắn đối với em có ý đồ khác … Có phải hay không? Hắn lại dùng… thủ đoạn hèn hạ gì để đưa em tới đây?”

– “Bọn họ nói anh muốn gặp mặt em lần cuối, em không tin nên đến xem thử!” Ta nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái kể lại.

Hắn kỳ quái nhìn ta, khóe miệng khẽ giơ lên: “Không tin nên đến xem thử? … Đây là cái logic gì?” Con ngươi đen chợt lóe tăng thêm một phần giọng điệu, “Nói, hắn có phải hay không bức em cái gì?”

Thấy ánh mắt hắn quyết không bỏ qua nếu không được biết, ta nhẹ thở dài nói: “Anh đừng hỏi nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi! Hiện tại quan trọng nhất là phải dưỡng thương, em không sao cả đâu. Anh đừng lo’’

– “Em không hiểu đâu! Hắn âm hiểm cay độc cực kỳ! Hắn…”

– “Nếu như vậy, sao anh còn cứ cùng anh ta đấu đá?” Ta cắt lời hắn. Không hiểu vì sao biết rõ Hách Tây là người như thế mà còn dây dưa với hắn? Hẳn là cả đời không qua lại với nhau mới đúng!

– “Anh cùng hắn chỉ là quan hệ kinh doanh thôi, ngân hàng hai bên thoả thuận xong…”

Ta trơ  trẽn nói: “Các người buôn bán chỉ biết ích lợi, cũng không nhìn xem nhân phẩm của đối tác thế nào sao! Anh thật không hổ với cái tên của mình  . Lợi Dịch đúng là Lợi Dịch.!” Thật sự là người cũng như  tên mà!Ngu không tả nổi ~

Hắn nghe thấy lời cằn nhằn của ta,  chăm chú nhìn thẳng vào mắt ta, con ngươi đen lóe lên vầng sáng nhu tình, mỉm cười nói: “Thế nhưng.. đụng phải em, anh  … chẳng phải cũng chịu ít nhiều.. đau khổ còn gì?”

Haizz, bản thân ta quả nhiên không có biện pháp phản bác. Nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể cười gượng hai tiếng cho qua.

Bỗng nhiên ánh mắt tối đen lại, ánh nhìn ấm áp chợt tắt, hắn nghiêm mặt nói: “Đừng nói lảng nữa! Nói, hắn làm gì em  ?”

Ta nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã: “Coi như em xin anh được không! Đã bị thương nặng như thế này rồi, đừng nhiều lời nữa được không?! Mặc kệ hắn muốn như thế nào, anh như thế này thì đối phó thế nào được  !” Lợi Dịch điên này không hiểu tình huống bây giờ sao?

–“Anh ——” Ánh mắt hắn chớt lóe như  muốn nói gì lại thôi, sau đó mỉm cười nói, “Tích, nếu, anh nói là nếu thôi nhé, nếu thực sự đây là lần cuối cùng mình gặp mặt, em có thể sẽ khóc lớn hay không  ?”

Hắn cười lên  thật đáng ghét, đừng cười còn hơn. Tên chết tiệt này ….. Nhưng ta cũng chẳng khác gì hắn, ngoài cười nhưng trong không cười,lớn tiếng nói: “Sẽ! Như thế nào sẽ không! Tốt xấu chúng ta cũng thân mật qua một hồi. Anh chết em sẽ ý tứ để lại một vài giọt nước mắt, miễn cho người ta nói em vô tình!”

– “Ha ha, em đang tức giận sao?” Hắn giống như  đang rất vui vẻ, lại nói tiếp, ‘’Anh  không muốn chết đâu, anh sao có thể rời bỏ em được chứ. Tích, Tích của anh …” Cuối cùng không hiểu vì sao lời nói tiếp theo không thể nói ra.. ta có cảm giác những câu nói như nhuốm máu, nhuốm cả sự bi thương …. Ta sợ ….

– “Anh phải cố mà khỏe đi! Nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì! Có lời gì muốn nói thì chờ anh khỏe lại rồi nói sau!” Ta nhìn môi hắn đã trở nên trắng bệch, trong lòng tê rần, nhưng cố mạnh miệng nói.

-“Được rồi, anh chỉ muốn nói là … anh hiện tại bị thương như thế này… em có thể nhân nhượng một chút không… hôn an ủi anh đi!” Hắn đáng thương yêu cầu. Trong lời nói còn mang theo một chút cầu xin.

Thật sự là sắc tâm không thay đổi! Ta không có biện pháp hôn lên đôi môi đã khô khốc của hắn, nhẹ nhàng, dịu dàng liếm lên cánh môi giống như muốn làm dịu mát chúng.Nhưng khi hắn lè lưỡi muốn bò lên bắt lấy môi ta, lập tức toàn thân bị động. Hắn lập tức phát ra tiếng rên rỉ.

Ta vỗ nhẹ lên mặt hắn: “Bệnh của anh  không thể chịu được kích thích. Mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho em. Em sẽ ở đây, ngay bên cạnh anh …”

Hắn bất đắc dĩ bĩu môi, thuận theo nhắm mắt lại. Không bao lâu ta cảm giác được hắn thở đều đều, biết hắn đã ngủ. Bị mất nhiều máu như  vậy, mà còn cố nói chuyện với ta đã là cực hạn rồi …

Ta buồn rầu nhìn vẻ mặt gầy yếu, tái nhợt khi ngủ của hắn,lại  nghĩ chẳng lẽ ta thật sự sẽ phải lên giường cùng tên biến thái kia sao? Ta không muốn! Chính là, nếu ta không đáp ứng hắn, nói không chừng hắn sẽ giết Lợi Dịch thật. Nghĩ tới ta ở quán bar của Y Ân lăn lộn lâu như vậy, có người nào là chưa thấy qua? Giết một người đối với kẻ  quyền thế mà nói cũng chỉ giống như thổi một cọng lông mà thôi, lại đừng nói đến chịu trách nhiệm gì cả  ! Pháp luật, bất quá chỉ đối với người dân nhỏ bé là hữu dụng mà thôi! Không được! Ta tuyệt không thể để cho chuyện như vậy phát sinh! Nhưng chỉ dựa vào một mình ta thì sao có thể đem Lợi Dịch cứu ra đây? Hơn nữa tại cái nơi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay này thì có thể làm được gì chứ. Rốt cuộc nên làm như thế nào đây?

Ta quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện chân trời đã muốn nhuốm màu trắng. Ta bắt đầu có chút sốt ruột. Một đêm không ngủ đã khiến ta mệt chết, thế nhưng một chút buồn ngủ đều không có. Thật sự là tinh thần dày vò tương đương thân thể chịu tra tấn!



Đột nhiên nghe được “Khách” một tiếng, ta lập tức cảnh giác quay đầu lại, liền  thấy người phụ nữ trung niên băng bó cho Lợi Dịch đi đến.

–“Mạc tiên sinh, thiếu gia mời cậu đến nhà ăn dùng cơm.” Lại là một thanh âm cứng nhắc như máy móc.

Ta buồn cười đoán rằng, có phải toàn bộ người của hắn đều có cái thanh âm kiểu kiểu như thế này? Biến thái chính là biến thái! Liếc mắt nhìn  sắc trời, bất tri bất giác trời đã lại sáng rồi. Ai, nên đi hay là thôi?  Ta đứng đó âu yếm nhìn Lợi Dịch đang ngủ say, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc toán loạn trên trán hắn, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm, vốc một nắm nước lạnh hất lên mặt, làm cho chính mình có chút thanh tỉnh, sau đó rửa mặt qua qua, chải đầu rồi đi theo người phụ nữ  trung niên ra khỏi phòng.

– “Thế nào rồi, tố nỗi lòng cả đêm đủ rồi chứ? Hay là thương thảo cả đêm như thế nào đối phó tôi?” Vừa đi vào nhà ăn liền nghe thấy giọng nói mang giọng điệu đùa cợt  bay tới.

Ta không nhanh không chậm đi đến bên cạnh bàn ăn, chậm rãi đẩy ghế dựa ra, ngồi xuống yên ổn mới mở miệng nói: “Đương nhiên là tố nỗi lòng. Chúng tôi căn bản là không đem anh để vào mắt.” Khóe môi cong lên, giương mắt khiêu khích nhìn hắn cười.

Ta vừa lòng nhìn thấy trong con mắt xanh sự tức giận thoáng hiện rồi trôi nhanh,  sau đó nghe tiếng hắn cười nói: “Cậu không cần phải càn quấy như thế! Đừng quên hai người hiện tại đều ở trong tay tôi. Cậu dám nói như vậy, không sợ tôi giết Lợi Dịch?”

–“Sợ! Như thế nào không sợ!” Ta thản nhiên nói, “Bất quá, nếu anh thực sự muốn giết Lợi Dịch, tôi là ai mà có thể ngăn cản được anh chứ ” Cầm lấy dao nĩa bắt đầu càn quét, ta phải bổ sung thể lực thì mới có thể ung dung ứng chiến với hắn được  !

–“Ý của cậu là cho rằng tôi hiện tại không muốn giết anh ta?”

– “Chẳng lẽ không đúng?” Ta chợt dừng tay lại trong giây lát,  rồi tiếp tục gắp rau  . Đầu cũng không ngẩng, sợ nhìn đến hắn sẽ  ăn mất cả ngon.

–“Đương nhiên không phải, tôi rất muốn giết anh ta! Bất quá, vì cậu tôi sẽ trì hoãn cái chết của anh ta  “

– “Tôi đây có phải nên cảm thấy vinh dự và may mắn hay không?” Ta cười lạnh một tiếng  , vẫn tiếp tục ăn uống nhiệt tình  .

– “Cái đấy thì  không cần, chỉ cần… biểu hiện ở trên giường của cậu khiến tôi vừa lòng là được ….!”

Sặc… Ta nhanh chóng nuốt miếng thịt xuống, để tránh phun tóe loe ra khắp bàn lại ảnh hưởng đến hình tượng của ta. Tiếp tục cầm lấy chén nước uống xuống mấy ngụm, thuận thuận khí. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, thế nhưng lại ăn không nổi nữa, tao nhã lau lau miệng, rốt cục ngẩng đầu lên nói: “Xem ra anh chẳng qua chỉ muốn có một bạn tình mà thôi. Y Ân  không tốt sao?Cậu ấy không thể thỏa mãn được anh ư?” Không biết Y Ân hiện tại thế nào. Có phải vẫn còn cố bám theo hắn hay không?

–“Cậu ta? Chẳng có chút tình thú nào, thời điểm nhàm chán có thể lôi ra dùng tạm,  thời gian dài liền khiến người khác chán nản. Bất quá, khi cậu ta không phạm sai lầm thì tôi sẽ không ném đi. Mà cậu …” Hắn nheo mắt lại nhìn chằm chằm ta, khóe miệng giơ lên tươi cười đầy thâm  ý, “So với cậu ta thì không giống.Vẻ thiên kiều bá mị không nói làm gì, lại còn có thể làm cho người ta sinh ra một loại dục vọng muốn chiếm đóng …”

Nghe thấy hắn nói như vậy về  Y Ân, ta thật sự nổi lên ý muốn giết chết hắn! Nửa câu sau làm cho ta lần đầu tiên phải ca ngợi hắn, hẳn là xem như ca ngợi đi, không hiểu sao lời của hắn khiến toàn bộ những sơn hào hải vị vừa vào bụng liền biến thành cơm thiu! Không ai có thể khiến ta căm ghét đến đỉnh điểm như hắn được  đâu, hắn quả là đáng khen!

– “Hừ, nói đến cùng anh chính là muốn lên giường với tôi phải không!” Ta không phải gà vịt mà không hiểu được ý hắn, liếc mắt một cái cũng hiểu được ý đồ trong mắt hắn.

–“Không sai! Đã sớm được nếm thử hương vị của cậu, lần trước thật tiếc đã để cho cậu chạy thoát, lần này thì đừng có hòng  !” Con mắt xanh không chút che dấu dục hỏa đang dâng lên.

– “Vậy cậu nhất định sẽ thất bại!” Một giọng nói quen thuộc từ cửa truyền đến.

Là Hãn Thụy?! Ta có chút không thể tin được đứng dậy chạy ào ra ngoài cửa. Sau đó mừng rỡ như  điên chứng kiến Hãn Thụy đang hai tay cắm trong túi quần, mang theo vẻ mặt cười tà chậm rãi thong thả đi tới, theo phía sau còn có Lăng Tước đang cười đến nhàn nhã.

–“Hai người  như thế nào lại đến đây?” Ta nhìn chằm chằm bọn họ, tò mò hỏi. Trong lòng một tảng đá to thật to đã buông xuống,tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

– “Em cho là có khách đến nhà mà Lăng Tước lại không biết sao?” Hãn Thụy đưa tay sủng nịch sờ sờ tóc ta, sau đó giương mắt nhìn về phía sau ta, “Cậu chính là Hách Tây? Thật cảm động vì cậu đã dành tình cảm cho Thì, có phải là muốn chết hay không  !” Nói xong còn vỗ vỗ vai ta.

-“Anh chính là  Hãn Thụy vô dụng? Như thế nào không dám một mình tới còn mang theo người giúp đỡ? Trẻ ranh thôi!” Thanh âm chế  giễu lạnh nhạt từ  sau thân thể  ta vang lên.

– “Tôi vô dụng? Trẻ ranh?” Hãn Thụy hừ lạnh một tiếng, chẳng biết từ lúc nào trong tay đã xuất hiện một khẩu súng, nhắm thẳng về phía Hách Tây.

Oái! Đây chính là thứ vũ khí quá quen thuộc trong TV! Thế nhưng ở ngoài đời thì quả thật chưa thấy nên  không khỏi ngạc nhiên tinh tế đánh giá. Đây là súng thật sao? Thật tuyệt  ! Ta dọc theo họng súng quay đầu lại, chỉ thấy Hách Tây tựa hồ không đem ai vào mắt  , hắn ngoảnh mặt nhìn. Một giây sau, ta không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, thật đáng giận! Cái tên này dám … Hắn dám sai gã Hào nửa ôm nửa tha Lợi Dịch vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh xuống đây, không những thế còn chĩa súng vào huyệt thái dương  Lợi Dịch. Nhìn xuống một chút thì thấy miệng vết thương lại bị xé mở, phần băng gạc trên bụng đã  không còn nhìn thấy màu sắc nguyên thủy, máu tươi ướt sũng, hiện tại những giọt máu tươi không ngừng từng giọt, từng giọt chảy xuống.Nếu ngực hắn không còn có hơi hơi phập phồng, ta thực không dám nghĩ tới. Nhất thời chỉ cảm thấy run sợ không thôi, phảng phất có người lấy tay hung hăng nhéo vào lòng, đau đến tận  xương tủy. Khó chịu muốn lập tức tiến lên, lại bị Hãn Thụy giữ chặt  .

Ta nhìn tên Hách Tây mắt đã tràn ngập ý cười nhưng vẫn có những tia uy hiếp, quá đáng sợ, người này quá đáng sợ!Thế nhưng  ta mặc kệ  tất cả, lớn tiếng hét lên, “Anh muốn như thế nào mới bằng lòng thả Lợi Dịch?”

– “Ha ha, tôi không phải cũng đã sớm nói sao? Chỉ cần cậu đi theo tôi,anh ta liền không có việc gì. À, bảo bọn họ đi đi!” Ngón tay thẳng tắp chỉ về phía Hãn Thụy cùng Lăng Tước.

Lần đầu tiên ta thống hận cái gọi là sức quyến rũ mà ta hay tự khen mình không hết lời  . Nhưng từ  “Được”  còn chưa nói ra miệng liền chứng kiến một đạo ánh sáng màu đỏ bạc lóe lên, ngay lập tức tiếng kêu đau đớn vang lên, chỉ thấy trên cánh tay của tên Hào bị một con dao xuyên qua, chất lỏng màu đỏ bắt đầu chảy xuôi xuống, khẩu súng đã  bị hất văng không tiếng động  lên thảm cầu thang thật dày, nhưng hắn vẫn không buông Lợi Dịch ra, vẫn cố sống cố chết khống chế Lợi Dịch bằng được.

Hách Tây sắc mặt phút chốc biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo  nhìn xuyên qua Lăng Tước nói: “Mày là ai?”

Lăng Tước vẫn như cũ không hề mở miệng, chỉ thản nhiên cười. Hãn Thụy thì khinh miệt nói: “Hừ, ngay cả cậu ấy cũng không biết mà dám ra vẻ? Anh đừng tưởng rằng thuê một sát thủ cấp A bảo vệ mà có thể yên tâm không sợ đạn dao  ! Đối với bọn tôi, chỉ là hạng thường’’

– “Ồ? Phải không?” Hách Tây lại lộ ra nụ cười lạnh như băng, “Vậy tôi còn có cái này thì sao  !” Nói xong vỗ vỗ tay, lại nói: “Nhìn thử xem?”

Lúc này cảnh cửa đối diện nhà ăn bị mở ra, ta trừng lớn mắt nhìn thấy người hầu nữ  trung niên thay bông băng lúc nào  mặt cũng không chút thay đổi kia cường ngạnh cầm một khẩu súng đi ra  ,một tay còn kéo lê  một người đang lâm vào trạng thái hôn mê ….. Cái, cái gì thế này, người đang hôn mê là..là Y Ân sao?!

Đối với hành động lần này của hắn, ta chỉ có thể vô lực nhẹ nhàng phun ra: “Anh thật không phải là người!” Tuy rằng từ lúc ta nhìn thấy người này, ta đã có dự cảm sẽ có một ngày như  thế. Chính là tận mắt nhìn thấy vẫn  khiến cho người khác có cảm giác bi ai, không đành lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.