Mặc Tổng Trao Anh Một Tình Yêu

Chương 3: 3: Sáu Năm Sau




Sáu năm sau.
Ở sân bay quốc tế của thành phố S, có một người con gái với phong thái lạnh lùng, kiêu sa bước ra.

Máy tóc bồng bềnh xõa xuống, đeo cặp mắt kính râm màu đen làm tôn lên vẻ đẹp sang trọng quý phái.

Người con gái này không ai khác chính là Châu Lạc Thanh, nhưng bây giờ cô đã thay đổi và khác xưa rất nhiều.

Không còn là một Châu tiểu thư ngây thơ, hồn nhiên hay vui đùa mà thay đổi thành một cô gái lạnh lùng, kín đáo và chững chạc.
Đưa tay gỡ cặp mắt kính xuống nhìn xung quanh nơi đây.

Đã sáu năm rồi cô mới về đây, nhưng nơi đây cũng không khác gì ngày đó, chỉ có con người là thay đổi.
Trong mắt của Châu Lạc Thanh xuất hiện những gợn sóng, lòng cô thắt lại.

Sáu năm qua cô sống trong sự cô đơn, dằn vặt và đau khổ tột cùng.

Khi vừa sang Mỹ được một tuần, các thủ tục kết hôn đều được hoàn thành thì cô phát hiện ra một sự thật khiến cô vỡ òa trong sự thất vọng, cay đắng và câm hận.
Châu Thị hoàn toàn không gặp khó khăn như lời ông Châu đã nói, đó chỉ là nằm trong kế hoạch của ba cô và Hàn Quân Thụy.


Lúc đó cô đã đưa ra yêu cầu ly hôn, nhưng ba mẹ cô và Hàn Quân Thụy không đồng ý, họ còn quá đáng không cho cô về thành phố S tìm Hoàng Thiệu Viễn.

Mãi đến hơn một năm sau đó, khi không còn cơ hội hay hy vọng anh mới buông tay cô và chấp nhận ly hôn.
Mối quan hệ của ông Châu và cô bây giờ không còn như lúc trước.

Cô giận ông vì ông đã lừa gạt, chia rẽ cô và Hoàng Thiệu Viễn.

Mẹ cô thì cấm cô không được ly hôn với Hàn Quân Thụy, nhưng cô kiên quyết muốn ly hôn nên bà đã bỏ mặt cô vì không chịu nghe lời.

Mấy năm nay cô không về Châu gia, một mình vừa học vừa làm mà không cần sự trợ giúp của ai.
Sau khi ly hôn, nhiều lần cô muốn trở về thành phố S tìm Hoàng Thiệu Viễn nhưng cô lại không đủ can đảm.

Cô sợ phải đối diện với anh, cô sợ anh hận mình rồi thốt ra những lời cay đắng.

Dù cô và Hàn Quân Thụy chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, nhưng cô đã mang trên người danh xưng vợ cũ của Hàn tổng, người phụ nữ đã qua một đời chồng.
- Xin lỗi, mình tới trễ.
Trình Ngữ Lam bước xuống xe.

Còn hơn một tháng nữa cô cũng đã trở thành người phụ nữ đã có gia đình.

Lạc Thanh về lần này cũng là vì chuẩn bị và tham gia hôn lễ của cô.
- Mình cũng mới ra thôi.
- Được rồi, lên xe đi.

Cậu muốn về Châu gia hay là đi đâu?
- Đưa mình ra khách sạn đi.

Vài hôm nữa mình sẽ sắp xếp chỗ ở.
- Hay là cậu đến nhà mình ở tạm đi.
Châu Lạc Thanh mỉm cười gật đầu.
Hơn một tuần trước, cô nhận được lời mời làm việc từ tập đoàn Mặc thị.


Lúc đầu cô đã không đồng ý vì công việc bên Mỹ của cô rất ổn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ một chút thì cô đã đồng ý trở về và làm việc ở đó.
Dù cô có giận ông Châu đến mức nào thì cũng không thể phủ nhận rằng ông là ba cô và ông bây giờ đã lớn tuổi.

Cô không thể ở mãi bên Mỹ mà không quan tâm đến ba mình, ông cũng chỉ có một người con là cô, dù ông có quá đáng nhưng cũng là vì nghĩ cho tương lai của cô.
Ông Châu nghe trợ lý của mình nói rằng Châu Lạc Thanh trở về nước liền vui mừng đi tìm cô.

Mấy năm qua nhìn cô như vậy ông rất hối hận, đáng lý ra ông nên tôn trọng tình yêu của cô, chính tay ông đã đẩy con gái mà ông hết mực yêu thương vào vũng lầy đau khổ.

Biết Châu Lạc Thanh ở nhà của Trình Ngữ Lam, buổi chiều ông đã có mặt ở đó, với mục đích đón cô về Châu gia sống cùng ông.

Mấy năm qua, nếu ông không qua Mỹ tìm cô thì cô không bao giờ về nước gặp ông, làm ông vừa tự trách vừa đau lòng.
- Sao con không về Châu gia? Lạc Thanh, con đừng giận ba nữa được không?
- Ba về đi, con tự lo cho mình được.
- Con gái, ba xin lỗi...!nhưng ba cũng vì muốn tốt cho con.
Ông Châu đi lại gần cô, ánh mắt lộ rõ sự cưng chiều yêu thương của người ba dành cho con gái.
- Ba lừa con mà nói là muốn tốt cho con.

Ba biết con yêu Thiệu Viễn nhiều như thế nào mà, ba còn sỉ nhục anh ấy, ba làm vậy có nghĩ cho con không?
Châu Lạc Thanh đưa mắt nhìn sang hướng khác, trong mắt đã ngấn nước từ rất lâu.
Ông Châu thở dài trong sự bất lực.

Nhìn cô quen một người không xứng đáng làm ông rất phiền lòng.


Ông chỉ có một người con gái, cô lại xinh đẹp, gả cho một kẻ tay trắng như Hoàng Thiệu Viễn ông không đành lòng.
- Lạc Thanh...
- Ba về đi, con chỉ muốn sống một mình thôi.

Mấy năm bên Mỹ con sống được, bây giờ con sống được.
Ông Châu sầu não bước ra về, Châu Lạc Thanh chạy lên phòng ngủ của Trình Ngữ Lam trốn khóc một mình trong đó.

Ba mẹ cô chưa bao giờ nghĩ cho cô, lúc nhỏ cô đã sống thiếu thốn tình cảm gia đình, đến lớn cả hai còn không cho cô tự quyết định hạnh phúc của mình.

Cô cũng không muốn ly hôn đâu, nhưng trái tim cô không thể nào quên được Hoàng Thiệu Viễn, nó không chấp nhận một người nào khác ngoài anh.
...
Ở tập đoàn Mặc Thị, người đàn ông khoác lên mình bộ vest đen đang ngã lưng về sau ghế xoay mặt vào trong bức tường.

Khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, gai bằng càng thêm thu hút.
- Nhị thiếu gia, Châu tiểu thư đã trở về nước!
...----------------....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.