Mặc Trạc

Chương 122: Thay đổi



Duy Nhược Hề ở trên máy tính lại tìm thêm một số tư liệu khác về Thiên nhai, được biết Thiên Nhai nằm ở khu hoang vu gần Mĩ Sỉ. Nếu muốn đến Thiên Nhai thì phải đến Mĩ Sỉ trước.

Ở trên máy tính cô cũng tìm thêm được một ít hình ảnh của Thiên nhai nhưng đương nhiên chỉ là một ít hình ảnh từ mặt trên, chung quanh Thiên Nhai vẫn là một màu đất đen. Những tấm ảnh chụp từ trên Thiên Nhai xuống vách đá chỉ thấy một màn sương màu trắng, hoàn toàn không nhìn ra được phía bên dưới là hình dạng gì.

Duy Nhược Hề nhìn vào những hình ảnh trên máy tính cứ có cảm giác ở trong lòng có một loại xao động thế nào ấy.

Lại ở ở trên máy tính tiếp tục tìm hiểu thêm thông tin nhưng chỉ có một ít tư liệu hữu dụng, đa phần còn lại đều chỉ nói Thiên Nhai là một địa phương giống như địa ngục này nọ mà thôi.

Duy Nhược Hề nghĩ dù sao cô cũng chỉ ở phía trên dùng tinh thần lực kiểm tra xuống dưới mà thôi, cô cũng không cần phải đi xuống hẳn là không có vấn đề gì. Nghĩ như vậy trong lòng của Duy Nhược Hề cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Lúc ăn cơm Duy Nhược Hề nói với ba mẹ chuyện cô sắp phải đi làm nhiệm vụ. “Ba mẹ, vài ngày nữa con phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Hai người ở nhà nếu không có việc gì thì không cần thiết phải đi ra ngoài. Còn nếu muốn đi ra ngoài phải để cho Duy Đại, Duy Nhị cùng Duy Tam đi theo.” Duy Nhược Hề có chút lo lắng cho sự an toàn của ba mẹ cô.

"Đi làm nhiệm vụ?" Duy ba cùng Duy mẹ đang ăn canh nghe Duy Nhược Hề nói như vậy liền ngẩn ngơ. “Lại có nhiệm vụ nữa sao? Không phải mới hoàn thành xong một nhiệm vụ sao?”

Đối với Duy ba cùng Duy mẹ việc Duy Nhược Hề đi ra ngoài làm nhiệm vụ là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

“Ba mẹ, nhiệm vụ lần trước ở chỗ Tiểu Hạo cách đây đã hai tháng rồi. Bây giờ mới nhận thêm một nhiệm vụ nữa, như vậy là vô cùng thoải mái rồi.” Duy Nhược Hề nói lời này là sự thật, xác thực cô chính là người làm việc nhẹ nhàng nhất bên trong Dị.

"Lần này là cái nhiệm vụ gì? Có nguy hiểm hay không?" Duy mẹ khẩn trương hỏi. Duy ba cùng Duy mẹ đương nhiên hy vọng con gái mình nhiệm vụ gì cũng không cần làm cứ ở nhà ngốc thì tốt biết mấy.

"Không có gì nguy hiểm, chính là đi Thiên Nhai nhìn một chút tình huống ở bên dưới thôi.” Duy Nhược Hề gắp một con ốc bỏ vào miệng, um, tay nghề nấu ốc của cô càng ngày càng tốt nha. Mùi ốc đồng mỹ vị tràn ngập trong miệng của Duy Nhược Hề.

"Đi Thiên Nhai? Một nơi nguy hiểm như vậy mà con còn nói là không có vấn đề gì?” Duy ba cùng Duy mẹ nhìn thấy Duy Nhược Hề nhàn nhã như vậy thì thay Duy Nhược Hề mà nóng nảy.

“Ba mẹ yên tâm, thật sự không có vấn đề gì. Chỉ là ở Thiên Nhai dò xét một chút năng lượng dị thường mà thôi. Không cần phải đi xuống bên dưới Thiên Nhai. Cho nên hai người đừng lo lắng quá.” Kỳ thật trong lòng của Duy Nhược Hề cũng cảm thấy không yên. Không biết lần này cô đi Thiên Nhai sẽ xảy ra sự tình gì.

Duy ba cùng Duy mẹ nghe Duy Nhược Hề nói như vậy mới có chút yên tâm. Nhưng mà nghĩ nghĩ Duy mẹ lại nói:” Tiểu Hề, không có việc gì thật sao? Tuy rằng không cần phải đi xuống bên dưới nhưng mà nơi đó là một nơi rất kỳ quái. Mẹ với ba của con đều rất lo lắng.”

"Ba mẹ, hai người thật sự không cần lo lắng. Con đi đến đó khẳng định không có nguy hiểm gì. Hai người cứ yên tâm chờ con trở về là được!” Duy Nhược Hề an ủi Duy ba cùng Duy mẹ.

Duy ba cùng Duy mẹ đều thở dài không nói thêm cái gì nhưng mà hai người họ vẫn luôn cảm thấy bất an.

Mấy ngày chờ đợi Duy Nhược Hề vẫn luôn ở trong không gian ngốc đợi cho tinh thần lực khôi phục trở lại. Sau đó Duy Nhược Hề cũng chuẩn bị một ít công cụ leo núi và mấy loại thuốc đơn giản xong lại vẫn tiếp tục ngốc trong không gian.

Hiện tại hơn 200 con U Điềm Sinh vật mà Duy Nhược Hề đã cứu kia đều thích ứng tốt với sinh hoạt bên trong không gian. Mỗi ngày chúng không làm gì khác ngoài việc trồng thiệt nhiều đồ ăn. Bọn chúng đã rất quen thuộc với Duy Nhược Hề, mỗi khi Duy Nhược Hề tiến vào trong không gian thì chúng đều chạy đến vây xung quanh cô.

Con Đản Đản thú lần trước bị thương nghiêm trọng kia bây giờ cũng vô cùng khỏe mạnh, mỗi khi thấy Duy Nhược Hề vào nó liền lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh cô.

Ở trong không gian ngây người ba ngày thì tinh thần lực của Duy Nhược Hề toàn bộ được khôi phục lại. Duy Nhược Hề cũng không dám dùng tinh thần lực làm cho thực vật phát triển. Chỉ biết đợi cho lần nhiệm vụ này xong thì sẽ nghiên cứu lại cách dùng tinh thần lực một phen.

Lại ở nhà ngây người hai ngày, mỗi ngày Duy Nhược Hề rèn luyện tinh thần lực như lúc trước vẫn tiến hành. Những thứ cần chuẩn bị hoặc không chuẩn bị Duy Nhược Hề đều để hết vào trong không gian. Dù sao diện tích trong không gian cũng lớn như vậy cô cũng không cần lo lắng.

Sáng sớm ngày thứ sáu vừa ăn xong bữa sáng Duy Nhược Hề liền nhận được điện thoại của Thường Trác nói là nhiệm vụ có chút thay đổi. Bảo Duy Nhược Hề nhanh đi qua một chuyến.

Duy Nhược Hề leo lên toa xe màu đỏ mà ba mẹ đã giúp cô cải trang nhanh chóng đi đến văn phòng Thường Trác.

Lúc đi vào văn phòng của Thường Trác Duy Nhược Hề liền ngây ra một lúc. Phía sau cái bàn công tác, ngay cạnh cửa sổ sát đất đang đứng một người thanh niên. Không phải là bóng dáng của Thường Trác, cũng không phải là bóng lưng của Trần Văn, người làm chung nhiệm vụ lần này với cô. Ngoài ra Thường Trác cũng không có ở trong văn phòng.

Duy Nhược Hề đi đến gõ nhẹ lên mặt bàn một cái. Cái bóng dáng đang đứng bên cạnh cửa sổ nghe được thanh âm thì quay đầu nhìn lại.

Cái người đó hé ra khuôn mặt thoạt nhìn thật thoải mái. Duy Nhược Hề giật mình nhìn chầm chầm gương mặt mà cô quen biết kia không hiểu làm sao lại là anh ta?

Cái gương mặt thanh tú nhìn rất thoải mái kia thấy được Duy Nhược Hề thì vô cùng cao hứng lộ ra tươi cười thật lớn.

Duy Nhược Hề lấy tay chỉa chỉa người thanh niên trước mắt, “Cẩn Du, cậu làm sao lại ở trong này?” Người này chính là chiến hữu của Tiểu Hạo mà lần trước cô đi gặp được Tiểu Hạo giới thiệu qua. Nhớ rõ lúc đi thăm Tiểu Hạo thì cái người này đến cọ cơm của cô vài ngày. Duy Nhược Hề thật sự rất tò mò không biết tại sao cậu ta lại ở trong này.

Hôm nay Cẩn Du không giống như lúc trong bộ đội vẫn mặc quân trang mà là một thân trang phục bình thường thoải mái. Mái tóc ngắn đặc trưng của quân đội cũng dài ra không ít làm cho anh ta thoạt nhìn lại thêm phần thư thái.

Cẩn Du lại đối với Duy Nhược Hề cười cười, sau đó vươn tay ra khoa tay múa chân với cô. Trước kia có Duy Hạo thì Duy Hạo sẽ hổ trợ phiên dịch nhưng hiện tại Duy Hạo không có ở đây cho nên Duy Nhược Hề căn bản không biết cậu ta nói cái gì.

Cẩn Du thấy Duy Nhược Hề không hiểu anh ấy đang nói cái gì thì từ trên bàn của Thường Trác cầm lên một cây bút cùng tờ giấy xoát xoát viết ra xong liền đưa cho Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề tiếp nhận tờ giấy thì nhìn thấy bên trên viết, “Hiện tại tôi là người của Dị.”

Duy Nhược Hề ngây cả người, cậu ấy làm sao lại trở thành người của Dị? “ Anh khi nào thì trở thành thành viên của Dị, tại sao?”

Cẩn Du thấy Duy Nhược Hề hỏi lại tiếp tục nhận lại tờ giấy viết lên, “ Tôi đã rời khỏi bộ đội. Sau đó không biết phải đi nơi nào, nghe nói đến một nơi giống như Dị tổ cho nên mới xin đăng ký vào. Và hiện tại đang ở chỗ này.”

Duy Nhược Hề bật cười, cái tên Cẩn Du thật đúng là buồn cười, thế nhưng nói cậu ta không có chỗ đi." Anh làm sao mà rời khỏi quân đội? Nếu xuất ngũ rồi tại sao lại không ở nhà ngốc một thời gian?

Cẩn Du nghe được Duy Nhược Hề nói như vậy, thì cũng đột nhiên ngây người dường như nghĩ đến cái gì. Một lát sau anh mới viết ra giấy, “ Khi ở trong bộ đội được hai năm là có thể xin xuất ngũ. Dù sao ở trong quân đội tôi cũng không làm ra thành tích gì, ngoài ra cũng cảm thấy không được tự do cho nên không bằng tìm một nơi có tự do một chút.” Cẩn Du không có viết ra nguyên nhân vì sao anh không có về nhà.

Duy Nhược Hề thấy Cẩn Du viết như vậy mới bừng tỉnh đãi ngộ, chẳng lẽ ở chỗ này đụng đến vết thương của anh ta. Duy Nhược Hề chuyển đề tài hỏi thăm tình hình của Duy Hạo, “Đúng rồi Cẩn Du, em trai của tôi thế nào?”

"Tiểu Hạo rất tốt, lại lập thêm chiến công. Phỏng chừng không bao lâu nữa lại tiếp tục thăng chức.” Cẩn Du lại tiếp tục viết ra giấy.

Nghe được Cẩn Du nói như vậy trong lòng của Duy Nhược Hề cũng vui vẻ thay em trai.

"Đúng rồi, Thường bí thư đâu?" Duy Nhược Hề phát hiện từ khi cô tiến vào cũng không có thấy Thường Trác, không biết chú ấy đi đâu rồi.

“Thường bí thư nói ông đi ra ngoài gặp một người khách.”

"Nga, vậy làm sao anh lại ở trong này?” Duy Nhược Hề không rõ Cẩn Du gia nhập Dị tổ thì phải ở trong căn cứ của Dị làm sao lại chạy đến chỗ này được.

Cẩn Du tiếp nhận lại tờ giấy trong tay Duy Nhược Hề đang định viết ra lời giải thích nguyên nhân vì sao anh ở trong này thì chợt nghe đến thanh âm của Thường Trác từ cửa truyền đến.

“Tiểu Hề, đến rồi sao?”

Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du quay đầu liền phát hiện Thường Trác đã vào phòng.

“Tiểu Hề đến lâu chưa? Chú mới đi ra ngoài một chuyến, con đợi chắc nóng nảy rồi đi!” Thường Trác ha ha cười nói với Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề cũng tươi cười, “Không có đợi lâu, con vừa mới đến thôi.”

“Tiểu Hề, đây là Cẩn Du, hai người chắc vừa làm quen với nhau rồi chứ gì!” Thường Trác giới thiệu Cẩn Du với Duy Nhược Hề.

“Chú Thường, tụi con biết nhau từ trước rồi, chú không cần phải giới thiệu.”

"Nga, thật vậy sao? Nếu như vậy thì tốt rồi, hai người khi đi làm nhiệm vụ cùng nhau phối hợp sẽ ăn ý hơn.” Thường Trác nghe Duy Nhược Hề nói hai người bọn họ đã quen từ trước thế này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cái người kêu Cẩn Du này mấy ngày hôm trước mới tự đề cử vào Dị, am hiểu dị năng lôi điện. Bởi vì vừa vặn Trần Văn bị phái đi làm nhiệm vụ khác cho nên Thường Trác đang lo lắng không biết phái ai đi cùng với Duy Nhược Hề đến Thiên Nhai. Thật không ngờ Cẩn Du lại chủ động xin đi. Ngẫm lại dị năng của Cẩn Du rất tốt Thường Trác mới đáp ứng để cậu ta cùng Duy Nhược Hề đi đến Thiên Nhai. Cho nên hôm nay Thường Trác mới gọi Duy Nhược Hề lại đây làm cho hai người gặp mặt làm quen.

"Chúng ta cùng đi làm nhiệm vụ? Mấy ngày hôm trước không phải nói làm cho con đi cùng với Trần Văn sao?" Duy Nhược Hề kinh ngạc hỏi. Bất quá, cũng chỉ là tò mò hỏi một chút thôi, so với đi với Trần Văn thì Duy Nhược Hề nguyện ý đi cùng với Cẩn Du hơn. Dù sao anh ta cũng là chiến hữu của em trai cô, trên đường hai người còn có thể nói một ít tình huống của Duy Hạo.

Thường Trác giải thích: "Mấy hôm trước Trần Văn bị phái đi làm một nhiệm vụ khác. Sau đó cậu Cẩn Du này tự đề cử với chú muốn đi Thiên Nhai cùng với con cho nên chú mới đồng ý.”

Bên cạnh, Cẩn Du vẫn lộ ra tươi cười thật to nhìn Duy Nhược Hề cùng Thường Trác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.