Mặc Trạc

Chương 125: Tận cùng Thế giới



Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du đi về phòng sửa sang lại một chút, không một hồi Cẩn Du lại tới gõ cửa phòng Duy Nhược Hề.

"Nhược Hề, muốn đi ra ngoài ăn một chút gì không?” Cẩn Du ở bên ngoài cửa phòng hỏi.

Duy Nhược Hề mở cửa phòng ra liền thấy Cẩn Du đang tươi cười đứng ngoài cửa.

“Được, cũng sắp buổi chiều rồi, bụng cũng thấy đói đói.” Duy Nhược Hề còn định ăn cơm xong thì đi dạo Mĩ Sỉ một vòng.

“Phía dưới có một nhà hàng cơm tây, muốn thử không?” Cẩn Du đề nghị.

“Được.” Duy Nhược Hề chưa ăn qua cơm tây, hơn nữa thời đại này thực vật không hề ngon không biết cơm tây được làm ra sẽ như thế nào.

Hai người cùng nhau đi đến chỗ bên cạnh khách sạn họ đang ở, vào một nhà hàng. Cách bày trí ở nhà hàng này không khác gì với nhà hàng cơm tây ở kiếp trước. Khung cảnh bên trong rất là tao nhã, trên đài có người đang biểu diễn dương cầm. Duy Nhược Hề cũng không biết tên bản nhạc kia là gì chỉ cảm thấy những âm thanh phát ra thực thoải mái làm con người ta cảm thấy thư thả.

“Xin hoan nghênh quý khách.” Nhân viên của nhà hàng vừa nhìn thấy có khách đến liền nhiệt tình nghênh đón, “Xin hỏi hai vị đi chung sao? Có đặt trước chỗ ngồi chưa ạ?”

“Chúng tôi đi hai người, không có đặt chỗ. Phiền toái giúp chúng tôi tìm một vị trí gần cửa sổ, cảm ơn.” Duy Nhược Hề rất thích vị trí gần cửa sổ. Mặc kệ đến chỗ nào ăn cơm cô đều chọn chỗ ngồi ngay cửa sổ. Thậm chí phòng ở của cô cũng có một cái cửa sổ sát đất to đùng.

Nhân viên của nhà hàng dẫn Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du đi đến lầu hai ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ.

Duy Nhược Hề nhìn thực đơn phát hiện trên thực đơn có cả bò bít tết, thịt cừu này nọ nên thắc mắc hỏi, “Bò với cừu đều là thịt thật hay sao?” Duy Nhược Hề đem thực đơn hỏi Cẩn Du ở phía đối diện.

"Đương nhiên không phải, mấy thứ thịt đó đều là nhân tạo, hương vị được làm gần giống với thịt thật.” Cẩn Du cười giải thích.

Duy Nhược Hề gọi một phần bò bít tết và một đĩa salad. Cẩn Du cũng gọi món gần giống với cô.

Phục vụ ở nơi này rất nhanh, vừa gọi món xong chỉ vài phút sau liền có người đưa đồ ăn lên.

Duy Nhược Hề không quen dùng dao nĩa nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng được. Cô cắt một góc thịt bò ăn thử phát hiện có một chút vị bò nhưng mà vẫn giống như mấy loại thịt nhân tạo khác không hề ăn ngon một chút nào. Duy Nhược Hề cũng thử một ngụm salad nhưng mà chẳng nghe được vị gì cả. Không có được hương vị như rau dưa trong không gian. Xem ra Mĩ Sỉ cùng Viêm Hoàng đều giống nhau thực vật quả thật không thể nuốt được.

Duy Nhược Hề ăn hai ngụm thì dừng lại không ăn nữa, cô nghĩ lát nữa trở lại khách sạn sẽ tiến vào không gian nấu chút gì đó ăn. Đồ ăn ở bên ngoài Duy Nhược Hề không thể nào nuốt được.

Cẩn Du cũng không ăn được bao nhiêu, ăn xong đồ ăn ở Đa Cư Khách Sạn mấy ngày anh liền cảm thấy không thể nuốt trôi đồ ăn ở chỗ khác.

Hai người tính tiền xong liền định dạo xung quanh một chút. Kiến trúc nơi này cũng không khác Viêm Hoàng là bao chỉ là người mắt đen tóc đen ít một chút thôi.

“Nhược Hề, cô định đi nơi nào chơi?” Cẩn Du nghiên đầu nhìn Duy Nhược Hề hỏi.

“Tôi không biết nơi này có gì hay, hay là anh làm hướng dẫn viên cho tôi đi.” Duy Nhược Hề chỉ là muốn đi dạo một chút cũng không biết cụ thể đi nơi nào.

“Chỗ này tôi cũng không quen thuộc lắm vậy hai chúng ta cứ tùy tiện đi đi.”

“Cũng được.”

Hai người đi đến quảng trường phồn hoa nhất Mĩ Sỉ.

Đi đến giữa quảng trường Duy Nhược Hề đi ngang qua hai người tóc đen mắt đen nhìn rất bình thường đi ngược hướng bọn họ. Hai người đó một người cao một người lùn cả hai đều có khuôn mặt nhìn đáng khinh một chút.

Bởi vì địa khu này ít người tóc đen mắt đen cho nên trong khu phồn hoa đông người thế này Duy Nhược Hề liền nhìn họ nhiều chút.

Còn hai người đàn ông kia khi thấy được Duy Nhược Hề liền giật mình, lại có chút phát run. Ngay cả Cẩn Du ở bên cạnh Duy Nhược Hề cũng chú ý đến hai người kia.

"Nhược Hề, cô biết hai người tóc đen đối diện sao?” Cẩn Du dán bên lỗ tai Duy Nhược Hề thấp giọng hỏi.

DuyNhược Hề nhìn lại hai người đàn ông kia rồi lắc đầu nói:”Không biết, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp qua bọn họ.” Hiện tại trí nhớ của Duy Nhược Hề vô cùng tốt, nhìn thấy ai một lần liền nhớ rõ, hai người kia Duy Nhược Hề khẳng định chưa từng thấy qua.

Cẩn Du nghe Duy Nhược Hề nói xong cũng cảm thấy chút kỳ quái. Nếu Duy Nhược Hề không biết bọn họ thì tại sao hai người kia lại dường như rất sợ Duy Nhược Hề.

Ở phía đối diện hai người đàn ông có chút nao núng đi ngang qua Duy Nhược Hề sau đó lại quay đầu lại nhìn bóng lưng Duy Nhược Hề đang đi xa. Hai người nọ thấy Duy Nhược Hề đã đi khỏi thì âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.

"Đại Ba, anh nói xem cái cô gái vừa nãy có phải Duy Nhược Hề hay không, cái cô mà Bạch Linh Nhi kêu chúng ta bắt đó.” Tiểu Ngũ có chút nghi hoặc nhìn về Đại Ba.

Tên Đại Ba với khuôn mặt đáng khinh nhìn Tiểu Ngũ một cái, “ Cô gái kia nhìn giống Duy Nhược Hề nhưng đẹp hơn Duy Nhược Hề không ít. Hơn nữa chẳng phải Duy Nhược Hề bị nhốt trong gian phòng kia sao. Cô ta đã chết từ lâu rồi làm sao mà chạy đến chỗ này được.” Đại Ba cũng thấy cô gái kia giống Duy Nhược Hề.

"Lúc trước Bạch tiểu thư cho chúng ta một số tiền bảo chúng ta đi đến một nơi xa lạ nhưng mà đến nơi đây vẫn đụng phải người giống Duy Nhược Hề. Đại Ba anh nói xem chúng ta có nên trở lại Viêm Hoàng hay không. Chuyện đó cũng trôi qua lâu rồi.” Tiểu Ngũ có chút do dự sợ trở về mà bị Bạch Tiểu thư biết thì không tốt.

Đại Ba nhíu nhíu mày sau đó nói: "Tao thấy tụi mình trở về Viêm Hoàng chắc được rồi. Mặc kệ cô gái vừa rồi có phải là Duy Nhược Hề hay không chỉ cần chúng ta không nói loạn chuyện đó ra ngoài là được.”

Cuối cùng hai người hạ quyết định chuẩn bị trở về địa khu Viêm Hoàng.

Duy Nhược Hề cũng rất nhanh đem hai người đàn ông nhìn có vẻ khả nghi quên mất. Duy Nhược Hề vui vẻ cùng Cẩn Du đi dạo một vòng quanh Mĩ Sỉ.

Tâm tình của Cẩn Du cũng rất tốt, dọc theo đường đi đều vui đùa với Duy Nhược Hề sau đó nói một ít chuyện ở trong quân đội cho cô nghe.

Hai người cứ như vậy bất tri bất giác đi cả một buổi chiều. Cuối cùng mệt mỏi mới chịu lên xe trở về khách sạn.

Trở lại khách sạn, Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du mạnh ai trở về phòng người ấy.

Duy Nhược Hề vừa vào phòng, liền chạy nhanh đem cửa phòng khóa trái, sau đó lắc mình đi vào bên trong không gian.

Vào trong không gian Duy Bảo Bảo liền bay lại bắt đầu mẹ ~ mẹ ~ inh ỏi. Mấy con sinh vật kia thấy Duy Bảo Bảo cứ bám lấy Duy Nhược Hề cũng không dám tiến lại.

Duy Nhược Hề an ủi Duy Bảo Bảo bị nhốt trong không gian cả ngày sau đó bắt đầu đi nấu cơm.

Trong không gian có rất nhiều cá, Duy Nhược Hề bắt một con cá đem chưng, cô xào thêm một dĩa ốc làm một cái dưa leo trộn dầu giấm lại thêm một món canh cà chua trứng ăn cùng với cơm trắng. Làm xong hết các món ăn Duy Nhược Hề đem hết ra bên ngoài chuẩn bị kêu Cẩn Du qua bên này ăn cơm. Dù sao khi ở trong quân đội Cẩn Du đã biết cô có thể thường xuyên lấy ra một ít đồ ăn ngon rồi nên bây giờ cũng không sợ bị anh phát hiện nữa.

Duy Nhược Hề vừa gõ cửa phòng thì Cẩn Du liền mở cửa ra. Nga, tốc độ của Cẩn Du cũng quá nhanh đi.

Cẩn Du nhìn Duy Nhược Hề cười cười, sau đó giải thích: "Vừa mới chuẩn bị mở cửa đi tìm cô thật không nghĩ tới đúng lúc cô gõ cửa."

"Tôi làm một chút thức ăn anh đi qua cùng nhau ăn đi."

"Được." Cẩn Du cảm thấy đói bụng định đi tìm Duy Nhược Hề ra ngoài ăn thêm chút gì đó. Tuy rằng đồ ăn ở bên ngoài không ngon nhưng mà để cho no bụng cũng phải cố mà ăn. Thật không nghĩ tới vừa định đi tìm Duy Nhược Hề thì cô đã xuất hiện mời anh ăn cơm.

Cẩn Du nghĩ đến đoạn thời gian ở trong quân doanh kia dường như Duy Nhược Hề tùy thời có thể lấy ra được vài thứ ngon. Cẩn Du nghĩ đến việc có đồ ăn ngon thì được rồi cũng không hỏi gì thêm.

Hai người cùng nhau đi vào phòng của Duy Nhược Hề. Cẩn Du cũng không khách khí trực tiếp ngồi vào bàn bưng chén lên bắt đầu ăn cơm.

Nga, cái ốc này thật sự quá tuyệt vời. Cẩn Du nghĩ đến lần trước trong quân đội mấy ngày ăn ké kia cũng chưa từng được ăn ốc. Cẩn Du suy nghĩ không biết có nên xin làm bảo tiêu cho nhà Duy Nhược Hề hay không. Nếu đi làm cho nhà cô khẳng định về sau sẽ luôn được ăn ngon.

"Nhược Hề, cô làm đồ ăn thật ngon.” Một mâm ốc xào đa số đều bị Cẩn Du ăn hết.

Hai người sau khi ăn cơm chiều xong thì trở lại phòng nghỉ ngơi vì sáng sớm ngày mai hai người còn phải đi Thiên Nhai làm nhiệm vụ.

Sáng sớm hôm sau Duy Nhược Hề làm xong bữa sáng cùng hai phần hoa quả thì gọi Cẩn Du cùng ăn sáng. Xong xuôi hai người cùng lên toa xe xuất phát đi Thiên Nhai.

Từ khách sạn của cô đi đến Thiên Nhai cũng mất mấy tiếng đồng hồ. Vừa đến Thiên Nhai Duy Nhược Hề liền ngây dại.

Hóa ra thế giới này thật sự có chân trời góc biển. Duy Nhược Hề chưa từng nhìn qua nơi nào như vậy. Trước mặt cô là một vùng mênh mông vô bờ dày đặc sương trắng. Hóa ra Thiên Nhai chính là đây.

Duy Nhược Hề đứng yên tại chỗ, bởi vì với chiều cao và độ sâu kinh khủng trước mắt Duy Nhược Hề không dám vội vàng bước về phía trước.

Cẩn Du thì vô cùng hưng phấn, “ Nhược Hề, tiến về trước vài bước là có thể nhìn xuống bên dưới Thiên Nhai.Nói xong Cẩn Du kéo tay Duy Nhược Hề đi về phía trước hai bước đến bên cạnh vách Thiên Nhai.

Duy Nhược Hề gắt gao nắm lấy tay Cẩn Duy giống như rất sợ bị ngã xuống dưới kia. Sau đó từ từ Duy Nhược Hề nhìn xuống bên dưới Thiên Nhai lại phát hiện ra toàn bộ đều sương trắng lượn lờ, căn bản không thể nhìn ra được cái gì ở bên dưới kia.

Nhìn lại vài lần cũng không còn cảm giác khủng bố giống như ban đầu mới thả lỏng được một chút. Buông cánh tay Cẩn Du ra Duy Nhược Hề nhặt lên một tản đá ném xuống dưới. Cô đợi cả nửa ngày cũng không nghe được âm thanh gì truyền lên.

Trời ạ, rốt cuộc nơi này cao bao nhiêu, Duy Nhược Hề sợ hãi than thầm ở trong lòng.

Dường như Cẩn Du phát hiện ra Duy Nhược Hề ngạc nhiên nên mở miệng nói:” Nơi này được xem như nơi bí ẩn nhất thế giới. Không một ai biết rốt cuộc Thiên nhai có bao nhiêu sâu cũng không biết bên dưới Thiên Nhai chính là cái bộ dáng gì. Những người đã từng xuống dưới không có một ai đi lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.