Mặc Trạc

Chương 130: Cẩn Du hoang mang



"Nhược... Hề" Cẩn Du cúi đầu nhìn Duy Nhược Hề, trong miệng phát ra tiếng gọi mà ngay cả chính Cẩn Du cũng không để ý thấy được sự dịu dàng trong đó. Nhìn thấy gương mặt mê mang của Duy Nhược Hề, bất tri bất giác Cẩn Du đã kề sát vào gương mặt trắng nõn kia.

Duy Nhược Hề nhìn Cẩn Du càng ngày càng gần, thấy ánh mắt anh càng ngày càng ôn nhu thì đầu óc cô một mảnh hỗn độn, người này muốn làm gì nha. Không lẽ muốn hôn cô?

Duy Nhược Hề nhìn gương mặt Cẩn Du càng gần thì mạnh mẽ đẩy anh ra.

“Khụ, tôi đói bụng, để tôi đem con thỏ đi xử lý.” Duy Nhược Hề nói xong liền vội vàng mang theo con thỏ đi đến bên cạnh hồ nước bắt đầu xử lý nó.

Cẩn Du thì cau mày nhìn Duy Nhược Hề đang ngồi bên hồ, không biết vừa rồi chính anh làm cái gì? Như thế nào lại nghĩ muốn hôn Duy Nhược Hề? Trong lòng Cẩn Du hiện lên từng đợt phiền não. Không biết là phiền não chính hành động của bản thân anh hay là phiền não vì bị Duy Nhược Hề cự tuyệt.

Khẳng định là do từ nhỏ chưa từng có ai đối tốt với anh, hiện tại Duy Nhược Hề lại quan tâm anh như thế cho nên anh mới có hảo cảm với cô như vậy. Mới muốn thân cận cô. Nghĩ như thế nên trong lòng Cẩn Du cũng thoải mái một ít. Nhưng tại sao trong lòng vẫn cảm thấy một tia hoang mang?

Duy Nhược Hề máy móc làm sạch lông con trỏ, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh vừa rồi Cẩn Du muốn hôn cô. Từ khi nào thì Cẩn Du bắt đầu biết ôn nhu như thế? Còn có tại sao anh ta lại có hành động như vậy đối với cô? Duy Nhược Hề cảm thấy đầu óc càng thêm hỗn độn.

"Muốn tôi giúp cô hay không?” giọng nói dịu dàng của Cẩn Du lại đột nhiên vang lên bên tai Duy Nhược Hề. Duy Nhược Hề sợ tới mức không cẩn thận làm rơi con thỏ xuống hồ. Vẫn là Cẩn Du nhanh tay lẹ mắt kịp chộp lại con thỏ từ trong nước đem lên.

"Cô không sao chứ?" Cẩn Du bắt đầu ngồi xổm xuống hỗ trợ Duy Nhược Hề làm sạch con thỏ.

"Không có việc gì." Duy Nhược Hề lại nhìn đến chỗ băng bó trên tay của Cẩn Du lại vội vàng giành lại con thỏ và mở miệng nói tiếp, “Miệng vết thương của anh không thể gặp nước, vẫn là đưa cho tôi đi.”

Cẩn Du nghe Duy Nhược Hề nói như vậy thì thở dài một hơi sau đó đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh bãi cỏ, “Nếu không được thì mở miệng nói tôi, chút vết thương nhỏ như vậy không có vấn đề gì.”

Khi Cẩn Du bị trọng thương mà còn có thể chịu đựng được thì vết bỏng nho nhỏ thế này chẳng là gì cả. Nếu không phải Duy Nhược Hề bắt hắn băng bó miệng vết thương thì anh cũng không chú ý chút thương tích nhỏ này.

“Được, anh cứ nghỉ ngơi đi, nếu thật sự muốn giúp đỡ thì anh giúp tôi nhóm lửa là được.” Duy Nhược Hề vẫn là cảm thấy có chút xấu hổ, có chút không dám đối mặt với Cẩn Du.

"Um." Cẩn Du đáp ứng, sau đó đứng dậy hỗ trợ đốt lửa lên. Cẩn Du cũng không dám nhờ Duy Bảo Bảo ở bên cạnh hỗ trợ. Ai biết Duy Bảo Bảo có hay không chỉ một ngụm liền làm cho đống củi mà anh vất vả tìm được thành tro ngay lập tức.

Hiện tại Duy Bảo Bảo vẫn còn đang ngủ ngon ở bên cạnh hoàn toàn không biết mẹ mình thiếu chút nữa bị người ta phi lễ.

Duy Nhược Hề ở bên hồ xử lý con thỏ sạch sẽ.

“Đưa con thỏ cho tôi đi.” Cẩn Du tiếp nhận con thỏ từ trong tay Duy Nhược Hề sau đó tìm một cây trúc xuyên qua con thỏ rồi chuẩn bị nướng trên đống lửa.

Duy Nhược Hề đem gia vị đưa cho Cẩn Du ướp vào. Con thỏ rất mập, chỉ một hồi thịt nướng đã vàng ươm, mỡ từ bên trong chảy ra làm cho miếng thịt thỏ trơn bóng, mùi thơm cũng bắt đầu lan tỏa.

Cẩn Du lại rắt gia vị lên miếng thịt một lần nữa rồi chuyển mặt bên kia tiếp tục nướng.

Duy Nhược Hề nhìn chằm chằm miếng thịt vàng ươm trên lửa nửa ngày sau đó mở miệng hỏi:” Cẩn Du, con thỏ này không có độc chứ?” Nếu là biến dị ai biết có độc gì hay không, liệu có thể ảnh hưởng đến cơ thể khi ăn?

Cẩn Du cũng ngẩn người, dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này, “ Hẳn là không có độc đi.” Cẩn Du cũng không dám xác định rõ ràng.

Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua Duy Bảo Bảo ở bên cạnh đang ngủ say, sau đó đem Duy Bảo Bảo gọi dậy.

"Mẹ ~ chuyện gì a?"

"Bảo Bảo, giúp ta nhìn xem con thỏ này có độc hay không?” Duy Nhược Hề chỉ chỉ miếng thịt nướng sắp chín trên đống lửa.

Duy Bảo Bảo liếc mắt nhìn con thỏ nướng một cái sau đó chậm rì mở miệng nói:” Đương nhiên không có độc, một nơi linh khí dày đặc như thế này làm sao tồn tại độc tố, mẹ cứ yên tâm ăn đi, cho dù có độc cũng không sợ, còn có con mà.” Duy Bảo Bảo nói xong lại bắt đầu nằm xuống tiếp tục vù vù ngủ.

Duy Nhược Hề nghe Duy Bảo Bảo nói như vậy cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu Duy Bảo Bảo nói không có độc khẳng định là không có độc.

30 phút sau con thỏ nướng đã chín, Cẩn Du xé một cái đùi thỏ đem choDuy Nhược Hề ăn.

"Nhanh ăn đi."

Duy Nhược Hề cũng không khách khí, dù sao cũng đói bụng cả ngày, hiện tại lại có thịt thỏ thơm ngon, Duy Nhược Hề không chút cố kỵ hình tượng bắt đầu cầm cái đùi nướng cắn.

"Nga, Cẩn Du, anh nướng thịt rất ngon.” Duy Nhược Hề vừa ăn vừa tán thưởng, hoàn toàn quên hết chuyện vừa rồi. Hơn nữa Duy Nhược Hề phát hiện hương vị hoàn toàn không có vấn đề gì, hoàn toàn giống với hương vị của ngàn năm trước, vô cùng ngon. Xem ra ngoại trừ có thể phun lửa thì con thỏ này so với con thỏ ngàn năm trước hoàn toàn giống nhau.

"Con thỏ này vốn rất béo tốt, chỉ cần thoa thêm chút muối lên thịt thì hương vị đã ngon rồi.” Cẩn Du cười nhìn Duy Nhược Hề lại nhẹ nhàng cắn miếng thịt nướng trên tay.

“Bởi vì tôi rất thích ăn ngon cho nên cũng xem qua một ít bộ sách về phương diện này. Không nghĩ ra lại có cơ hội dùng đến.” Cẩn Du xem một ít sách đều là cách dạy nấu ăn từ ngàn năm trước, các nguyên liệu từ ngàn năm trước. Những thứ nguyên liệu đó hiện tại không có. Vốn dĩ chỉ xem thôi thật không ngờ lại có một ngày có thể thực hành được.

Cẩn Du nhìn thoáng qua Duy Bảo Bảo đang ngủ, “Nhược Hề, nó không cần ăn cái gì sao?”

Duy Bảo Bảo đang vù vù ngủ ở trên thảm cỏ hoàn toàn không bị mùi thơm của thịt thỏ dụ hoặc.

"Nó đối với thức ăn của nhân loại không có hứng thú.” Duy Nhược Hề cười nhìn Duy Bảo Bảo. Những thứ Duy Bảo Bảo ăn đều là đá năng lượng hoặc linh khí. Tại nơi linh khí dày đặc như thế này nó sẽ không bị mùi thịt nướng thu hút.

“Nấc, thật là no nha!” Duy Nhược Hề nằm thoải mái trên bãi cỏ đánh ợ. “Qủa thật rất là ngon!” Đã rất lâu rồi Duy Nhược Hề không có ăn thịt, tuy rằng trong không gian có tôm cá, ở bên ngoài cũng bán thịt nhân tạo nhưng mà nhân tạo mà, làm sao là thật và được ngon và tươi mới như thế này.

Cẩn Du cũng mặt đầy ý cười nhìn Duy Nhược Hề, cảm giác này thật tốt, cùng người mình quan tâm một chỗ, và được người khác quan tâm thật là tốt.

"Nhược Hề, một lát nữa chúng ta có cần phải tiếp tục đi về phía trước không?” Cẩn Du cũng nằm ở trên cỏ quay đầu hỏi Duy Nhược Hề lại phát hiện ra Duy Nhược Hề đã muốn nhắm mắt ngủ.

Cẩn Du mỉm cười, không ở quấy rầy Duy Nhược Hề, chỉ ở một bên cẩn thận nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề.

Làn da sáng bóng trong suốt, lông mi thật dài cái mũi khéo léo, còn có cái miệng nho nhỏ. Không biết cô có phải đang nằm mơ không mà lông mi hơi chút động đậy.

Cẩn Du nằm bên cạnh nhìn khuôn mặt của Duy Nhược Hề cũng dần dần nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngủ say.

Duy Nhược Hề lưng có chút đau nhức, mở to mắt ra liền nhìn thấy tinh không trên đỉnh đầu.

Những ngôi sao lóe sáng trên bầu trời cùng ánh trăng tròn chính giữa không trung làm cho toàn bộ mặt đất được bao phủ bởi một ánh sáng dịu dàng.

"Nhược Hề, tỉnh?" Bên cạnh truyền đến thanh âm của Cẩn Du.

Duy Nhược Hề quay đầu thì thấy Cẩn Du ở bên cạnh đang nướng một con thỏ. Duy Nhược Hề nhìn chằm chằm Cẩn Du rồi lại nhìn nhìn qua con thỏ nướng. Một lúc cô mới hồi thần. Hóa ra cô không phải đang ngủ ở cô nhi viện với cái giường cứng rắn.

Duy Nhược Hề ngồi dậy xoa xoa cái lưng đang bị đau lại ngẩn đầu nhìn lên tinh không. Bầu trời xinh đẹp trong sáng như vậy thật sự rất khó thấy được, không nghĩ đến đi đến nơi này lại có thể thấy.

Cẩn Du cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, “Rất đẹp đi? Từ trước cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy được bầu trời có thể xinh đẹp đến thế.” Không nói đến bầu trời ngay cả một cái sao cũng khó nhìn thấy được.

"Thật đẹp." Duy Nhược Hề nhìn mặt trăng tròn tròn một vòng sáng nghĩ đến người nhà của mình có thể nhìn thấy được cảnh tượng như vậy thì thật tốt.

"Buổi tối hôm nay chúng ta nghỉ ngơi cho tốt đến ngày mai rồi lại đi tiếp.” Cẩn Du tỉnh dậy từ sớm sau đó thừa dịp trời còn chưa tối lại liền đi bắt thêm một con thỏ, vẫn như trước khó khăn lắm mới bắt được con thỏ. “Đói bụng rồi phải không? Chỉ một chút nữa là ăn được.”

Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua tay của Cẩn Du, nương theo ánh lửa cô phát hiện băng gạt trên tay anh toàn bộ đều bị ướt. “Tay anh bị dính nước?”

Cẩn Du nâng bàn tay lên nhìn sau đó cười cười nói:” Không có việc gì, ngày mai sẽ tốt thôi.” Chút thương tích nhỏ đó Cẩn Du không xem ra gì.

Nhưng là Duy Nhược Hề lại không nghĩ như vậy, cô kéo cái tay bị thương của Cẩn Du qua nhìn nhíu mày nói: “Nếu lỡ bị nhiễm trùng thì sao bây giờ, đây chính là thân thể của anh. Như thế nào mà không biết trân trọng cơ thể mình?” Vừa nói DuyNhược Hề vừa gỡ băng gạc trên tay Cẩn Du ra phát hiện vết bỏng bên trong đã không còn nghiêm trọng mới thở dài nhẹ nhõm một chút.

"Tuy rằng đã muốn không có việc gì nhưng cũng phải xử lý cho tốt.” Duy Nhược Hề lại bôi cồn sát trùng và thuốc lên rồi lại đổi băng gạt một lần nữa băng bó tốt vết thương cho Cẩn Du.

"Tốt, đã biết!" Cẩn Du có chút bất đắc dĩ nhìn Duy Nhược Hề một cái, sau đó rút tay ra tiếp tục nướng con thỏ.

Duy Nhược Hề ngồi ở một bên nhìn Cẩn Du nướng con thỏ, Duy Bảo Bảo cũng không biết đã chạy đến nơi nào rồi.

Hai người ăn thịt con thỏ xong thì nằm trở lại bắt đầu tiếp tục nghỉ ngơi. Duy Nhược Hề trước đó đã ngũ khá lâu cho nên cũng không buồn ngủ chị trừng mắt nhìn ánh sao trên trời. Không biết nhìn đến bao lâu thì cô mơ màng ngủ thiếp. Một lần nữa mở mắt trời đã sáng rõ.

Duy Bảo Bảo cũng đã bay trở về, hiện tại đang nằm ngủ say bên cạnh Duy Nhược Hề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.