Mặc Trạc

Chương 138: Đi đến Viêm gia



"Cô chủ, xin chào.” Duy Nhược Hề nhìn lên màn hình liên lạc chính là cô nhân viên tiếp tân của khách sạn.

"Khách sạn phát sinh chuyện gì sao?" Duy Nhược Hề vội vàng hỏi. Bình thường khu tiếp tân của khách sạn không có khả năng gọi điện thoại cho Duy Nhược Hề. Giống tình huống hiện tại, vừa mới sáng ra mà nhân viên lễ tân đã gọi điện thoại cho cô thì chưa từng xảy ra, cho nên Nhược Hề mới khẳng định khách sạn xảy ra chuyện. Khách sạn vừa mới ổn định, Duy Nhược Hề cũng không nghĩ đến có nguy cơ nào làm khách sạn tổn thất.

Trên màn hình liên lạc cô nhân viên tiếp tân lại mỉm cười mở miệng nói:” Cô chủ, không có phát sinh chuyện gì, chỉ là có người tìm cô.”

“Có người tìm tôi?” Ai tìm cô mà cần phải thông qua khách sạn? Trong danh sách của Duy Nhược Hề, toàn bộ bạn bè của cô đều đã có tên, nếu những người đó cần tìm cô chỉ cần trực tiếp gọi, cần gì phải thông qua khách sạn. Khẳng định người này không quen thuộc.

"Ai tìm tôi?" Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua màn hình với gương mặt tươi cười của cô nhân viên hỏi. Duy Nhược Hề không hiểu tại sao cô nhân viên của mình lại giống như đang phát xuân, gương mặt đều hồng lên.

Cô nhân viên kia nghe được câu hỏi của Duy Nhược Hề cũng không có trực tiếp trả lời của cô mà hướng bên cạnh thẹn thùng cười rồi đưa máy liên lạc cho người đó. Màn hình bây giờ thay đổi chính là một gương mặt soái khí đang tươi cười.

Duy Nhược Hề nhíu mày, tại sao lại là anh ta? Trên màn hình chính là gương mặt của Viêm thiếu gia, Viêm Bân.

"Nhược Hề, đã lâu không gặp." Viêm Bân nhìn Duy Nhược Hề trên màn hình, trong lòng hắn có chút nhớ nhung vươn tay ra định sờ lấy màn hình nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Từ lần trước ở yến hội đến giờ hắn chưa gặp lại cô lần nào. Hào quang của cô càng ngày càng sáng, hắn hận bản thân tại sao trước kia lại không có phát hiện ra.

Duy Nhược Hề nhìn thấy Viêm Bân qua màn hình nhưng cả nửa ngày vẫn không nói tiếng nào nên mở miệng:” Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Viêm Bân nghe được Duy Nhược Hề hỏi như vậy thì lộ ra một biểu tình kỳ quái rồi cười khổ nói:” Nhược Hề, có thể tới khách sạn một chuyến được hay không. Tôi muốn cùng em đi tới chỗ này.”

Duy Nhược Hề lại nhíu mày, "Hôm nay tôi không có thời gian.”

Cứng rắn cùng trắn trợn cự tuyệt nhưng đây chính là lời nói thâtHôm nay tôi không có thời gian.”

Cứng rắn cùng trắn trợn cự tuyệt nhưng đây chính là lời nói thật. Qủa thật hôm nay Duy Nhược Hề không có thời gian, cô định cùng với Duy Bảo Bảo đi mai phục Bạch Linh Nhi, làm gì có thời gian mà theo Viêm Bân chạy loạn được.

Viêm Bân có chút bất đắc dĩ cười khổ, hắn đã sớm nghĩ tới Duy Nhược Hề sẽ không đáp ứng, hắn lại không có trực tiếp gọi cho Duy Nhược Hề được, nơi cô ở hắn cũng không thể vào. Bởi vậy Viêm Bân mới nghĩ đến cách này. Hắn vào Đa Cư Khách Sạn sau đó nhờ nhân viên khách sạn liên hệ với Duy Nhược Hề, thật không ngờ cô vẫn không chịu đáp ứng.

“Đồng ý với tôi lần này đi!” Ngữ khí của Viêm Bân không tự giác nhỏ nhẹ rất nhiều. Ngày đó trở lại Viêm gia hắn nhìn thấy Bạch Linh Nhi trưng ra khuôn mặt tươi cười làm cho hắn hận đến mức không thể xé nát gương mặt kia ra.

Nhưng mà Viêm Bân vẫn nhịn xuống được, hắn muốn tìm Duy Nhược Hề sau đó trước mặt Duy Nhược Hề trừng phạt Bạch Linh Nhi, rồi bắt Bạch Linh Nhi phải cầu xin Duy Nhược Hề.

Thông qua màn hình Duy Nhược Hề nhìn thấy được khẩn cầu nồng đậm trong mắt của Viêm Bân nhưng mà Duy Nhược Hề thật sự không muốn đi chút nào.

“Nhược Hề, đi với tôi một lần này thôi, tôi cam đoan rất nhanh sẽ xong việc.” Viêm Bân nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Duy Nhược Hề nhịn không được lại mở miệng nói. Nhưng mà trong lòng hắn lại ẩn ẩn hiện lên một chút tực giận, hắn đường đường là Viêm đại thiếu gia, khi nào thì khẩn cầu một người như vậy. Hắn đã hạ mình rất nhiều rồi mà nàng còn không để trong mắt.

Nhưng mà khi hắn nhìn lại màn hình thấy gương mặt của cô, trong lòng Viêm Bân lại thầm than một tiếng: Thôi, cũng là hắn thật xin lỗi cô, không thể trách cô tại sao lại đối với hắn như thế. Chỉ cần hắn nhiệt tình với cô là được, có lẽ cô sẽ không còn đối với hắn như thế nữa. Hơn nữa trước đó cô thích hắn đến 7 năm, không có khả năng liền quên mất như vậy. Nghĩ đến đây gương mặt của Viêm Bân lại xuất hiện tươi cười.

"Không đi, tôi thật sự không có thời gian!” Duy Nhược Hề nói xong thì không thèm nhìn màn hình nữa trực tiếp ngắt kết nối.

Duy Nhược Hề căn bản không muốn tiếp xúc với Viêm Bân chút nào, đương nhiên chuyện hắn muốn dẫn cô đi đến một nơi thì Duy Nhược Hề cũng không cảm thấy hứng thú chút nào.

Duy Bảo Bảo hiện tại đang ngốc ở bên trong không gian, hai ngày nay nó lại trưởng thành không ít, dường như linh khí càng nhiều thì Duy Bảo Bảo càng nhanh trưởng thành.

Duy Nhược Hề dự định không để cho Duy Bảo Bảo ra ngoài nhiều, dù sao càng ít người thấy nó càng tốt.

Ăn xong bữa sáng Duy Nhược Hề đi bộ ra bên ngoài tiểu khu, cô định đi tìm mua một toa xe. Chiếc xe mà Duy mẹ cải trang đã tan tành trên đường xuống thiên nhai rồi. Sau đó Duy Nhược Hề có ở bên dưới Thiên Nhai tìm nhưng mà vẫn không thấy xác đâu. Khi trở về Duy ba cùng Duy mẹ cũng có hỏi đến tung tích của chiếc xe. Duy Nhược Hề khi đó trả lời rằng do năng lượng dị thường ở bên dưới thiên nhai làm chiếc xe không khống chế được, đường thì quá xa cũng không thể tha trở về.

Sau đó Duy ba cùng Duy mẹ cũng không hỏi gì thêm chỉ là bảo Duy Nhược Hề mua một chiếc xe mới là được.

Duy Nhược Hề đang đứng ở ven đường chờ xe thì có một toa xe siêu cấp xa hoa dừng ở trước mặt cô. Duy Nhược Hề hơi hơi ngẩn người, toa xe này dường như không phải xe công cộng. Sau đó Duy Nhược Hề thấy một người thanh niên một thân áo trắng bước xuống xe, đúng là Viêm Bân.

Hắn làm sao lại chạy đến chỗ này? Duy Nhược Hề hơi nhíu màu chuẩn bị xoay người rời đi.

"Nhược Hề, khoan đi!" Viêm Bân nhanh lẹ tiến về phía trước kéo Duy Nhược Hề chuẩn bị rời khỏi.

Sau khi Duy Nhược Hề ngắt kết nối, Viêm Bân trực tiếp lái xe đến trước cổng tiểu khu của cô đợi. Thật không sai, nửa tiếng sau liền thấy Duy Nhược Hề từ bên trong đi ra, thấy được cô Viêm Bân tiếp tục nhanh nhẹn đuổi theo.

Duy Nhược Hề bất đắc dĩ xoay người mở miệng nói: "Viêm thiếu gia, tôi còn có việc phải làm, anh không nên ngăn cản tôi như vậy.” Duy Nhược Hề nói xong lại giựt lại cổ tay bị Viêm Bân cầm.

"Nhược Hề, em đi theo tôi một chuyến đi!" Viêm Bân từng bước theo Duy Nhược Hề tiến về phía trước.

Duy Nhược Hề lại ngẩng đầu nhìn Viêm Bân một cái, nửa ngày sau cô cũng không nói tiếng nào. Một lúc lâu sau cô mới gật đầu đồng ý, “Đi thôi.”

Duy Nhược Hề biết nếu cô không đồng ý đi một chuyến với anh ta, khẳng định hôm nay anh ta sẽ cứ đi theo cô. Cho nên Duy Nhược Hề quyết định đi một chuyến nhìn xem thế nào.

Viêm Bân thấy Duy Nhược Hề đồng ý mới lộ ra vẻ mặt tươi cười sau đó xoay người đi đến bên cạnh mở cửa xe ra, “Nhược Hề, mời vào!”

Duy Nhược Hề bất đắc dĩ nhìn Viêm Bân thận trong mở cửa xe thì tiến lên phía trước vài bước tiến vào bên trong. Viêm Bân cũng tiến vào trong xe cùng đi với cô.

Duy Nhược Hề không nghĩ tới Viêm Bân lại dẫn cô đi đến Viêm gia. Lần ở ngân hàng bị thương cô đã tới Viêm gia một lần nhưng mà lần đó là hôn mê, hơn nữa sau khi tỉnh lại liền rời đi, căn bản không có để ý đến khung cảnh chung quanh.

Hiện tại nhìn lại Duy Nhược Hề phát hiện Viêm gia phi thường lớn, diện tích so với căn phòng ở của gia đình cô không biết lớn hơn mấy trăm lần. Hơn nữa nó lại là một kiểu biệt thự. Vừa tiến vào bên trong Duy Nhược Hề cảm thấy mở rộng tầm mắt, thật không hỗ là một trong bát đại gia tộc. Bên trong được trang trí vô cùng xa hoa, trên sàn được phủ một tầng thảm lông thật dầy, khi đi trên đó có cảm giác thật vô cùng dễ chịu. Những gia cụ trong phòng đều là vật phẩm vô cùng xa hoa.

Duy Nhược Hề cảm nhận sự thoải mái khi đi trên thảm lông không được bao lâu liền nhìn thấy trên bộ sô pha trắng tinh ngồi một cô gái. Nhìn đến cô ta Duy Nhược Hề liền ngừng lại cước bộ, thần sắc thoải mái trên mặt chuyển thành lãnh.

Cô ả ngồi trên sô pha dường như cũng nghe được thanh âm có người tiến vào, ả ta lập tức hưng phấn đứng dậy xoay người, “Bân, anh về rồi!” Cô ả xinh đẹp tươi cười lại nhìn thấy người đi theo phía sau Viêm Bân là Duy Nhược Hề thì đột nhiên thất thần.

Cô ả xinh đẹp kia chính là người mà Duy Nhược Hề chuẩn bị làm mục tiêu mai phục, Bạch Linh Nhi!

Bạch Linh Nhi thấy Duy Nhược Hề ở đây thì phẫn nộ vọt lại đứng bên cạnh Viêm Bân chất vấn Duy Nhược Hề, “Ai cho ngươi vào đây, mau cút ra ngoài!” giọng nói vô cùng bén nhọn.

Vừa rống xofng, Bạch Linh Nhi dường như ý thức được Viêm Bân vẫn đang còn ở đây thì lập tức khôi phục vẻ mặt ôn nhu nghiên đầu nhìn Viêm Bân, cánh tay cũng ôm lấy cánh tay của hắn nhỏ nhẹ nói:” Bân, mới sáng sớm mà anh chạy đi đâu? Em đã làm bữa sáng xong, anh mau tới ăn đi!”

Sau đó ả lại quay sang nhìn Duy Nhược Hề ở phía sau Viêm Bân với vẻ mặt khinh thường, “Còn không mau cút đi, muốn tôi gọi bảo an đánh cô một trận sao?”

Bạch Linh Nhi nói xong dường như cảm nhận được thân thể của Viêm Bân cứng ngắc sau đó ngẩn đầu nhìn lại Viêm Bân thì phát hiện sắc mặt của hắn âm trầm đến đáng sợ.

Duy Nhược Hề mắt lạnh nhìn một đôi nam nữ trước mắt, trong lòng lại bình tĩnh vô cùng. Đúng, không nên tức giận, hiện tại cô đã có cách đối phó với Bạch Linh Nhi, căn bản là không cần phải sợ hãi ả ta, cùng lắm thì đem luôn Bạch gia diệt trừ là được. Kế đó là mang theo người nhà tìm cách vào bên trong vòng tay sống cả đời là được. Duy Nhược Hề mắt lạnh nhìn Bạch Linh Nhi, sát ý nhất thời trút xuống toát ra.

Viêm Bân cùng Bạch Linh Nhi dường như cũng cảm giác được sát ý cho nên đồng thời quay đầu nhìn qua Duy Nhược Hề.

Bạch Linh Nhi cảm thấy có chút sợ hãi sát khí của Duy Nhược Hề cho nên càng thêm ôm chặt cánh tay của hắn, “Bân, anh làm sao mà cho con nhỏ này tiến vào. Mau đuổi nó ra ngoài đi thôi.” Bạch Linh Nhi bắt đầu làm nũng với Viêm Bân. Nhưng mà có một điều mà cô ta không có phát hiện chính là trên mặt Viêm Bân càng lúc càng thêm âm trầm.

Sau đó Bạch Linh Nhi dường như cũng phát giác ra Viêm Bân có gì không đúng nên mới kỳ quái ngẩn đầu lên nhìn, ả ta thấy được Viêm Bân với sắc mặt vô cùng đáng sợ dọa người nhất thời buôn lỏng cánh tay của hắn lảo đảo lui về sau hai bước.

“Bân, anh làm sao vậy?” Bạch Linh Nhi chưa từng nhìn thấy Viêm Bân dọa người như vậy cho nên đã bị dọa sợ, mặt mày tái mét không còn chút huyết sắc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.