Mặc Trạc

Chương 176: Nguyên nhân bị thương



Duy Nhược Hề nhìn thấy Tề Tiểu Mỹ lại đỏ đôi mắt thì hít một hơi, Nhược Hề biết vẫn là chưa liên lạc được với Nghiêm Liêm cho nên trong long cũng có chút gấp. Dượng cuối cùng xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng không? Từ khi xuyên đến đây Nhược Hề vẫn chưa gặp được dượng nhưng mà nhìn thấy dì cùng mọi người thương tâm như vậy Duy Nhược Hề biết rằng dượng là một người tốt lắm.

Duy mẹ dẫn Tề Tiểu Mỹ cùng Nghiêm Tiểu Tâm vào phòng nghỉ ngơi. Đến buổi trưa Tề Tiểu Mỹ vẫn không chịu ăn cơm chỉ có Tiểu Tăm ăn lót dạ một chút thẳng đến buổi tối thì điện thoại của Tề Tiểu Mỹ mới reo lên. Hình ảnh hiện lên là một người đàn ông chừng hơn 30 tuổi trông khá tuấn lãng nhưng sắc mặt tái nhợt xem tư thế dường như là đang nằm trên giường bệnh.

Tề Tiểu Mỹ thấy được người đó liền khóc lớn lên, “Nghiêm Liêm, anh làm sao vậy? Ô ô…em thật lo lắng cho anh.”| Người xuất hiện trên màn hình chính là Nghiêm Liêm, chồng của Tề Tiểu Mỹ.

Người trong màn hình nhìn Tề Tiểu Mỹ cười cười sau đó lại mở miệng an ủi:” Tiểu Mỹ, em đừng khóc, hiện tại đã làm xong phẫu thuật rồi, không có vấn đề gì cả.” Người đó rõ ràng là mang vẻ mặt thống khổ nhưng mà thấy Tề Tiểu Mỹ khóc lại cố gắng tươi cười an ủi cô.

“Làm sao cả ngày em cũng không thể kết nối được với anh?” Tề Tiểu Mỹ thấy lão công sắc mặt tái nhợt dọa người thì đau lòng vô cùng.

“Tiểu Mỹ, thật xin lỗi, phẫu thuật xong liền gọi cho em nhưng mà không hiểu vì sao không cách nào kết nối được.” Nghiêm Liêm cảm thấy thật kỳ lạ, anh cùng với thư ký của mình là Kim Vĩnh liên tục liên hệ với Tiểu Mỹ nhưng không cách nào liên lạc được. Cho đến vừa rồi mới có thể kết nối được.

“Tiểu Mỹ, đừng khóc, hơn một giờ sau anh có thể về đến nhà.” Nghiêm Liêm đang trên đường trở lại Viêm Hoàng. Vừa làm xong phẩu thuật anh liền cùng Kim Vĩnh tức tốc trở về vì sợ lão bà ở nhà lo lắng. Còn thương thế của bản thân anh cũng không chưa dám nói cho Tiểu Mỹ nghe.

Nhưng mà Tiểu Mỹ nghe được lão công vừa làm xong phẫu thuật liền khóc càng thêm lợi hại, “Anh cuối cùng bị thế nào? Có nghiêm trọng không? Ô ô….”

“Lão bà, ngoan, đừng khóc, ở nhà chờ ta trở về. Không có việc gì cả.”

Nghiêm Liêm không dám nói xương đùi của anh toàn gãy còn gân thì hoàn tòa bị đứt khẳng định sau khi vết thương lành sẽ để lại di chứng. Anh thấy Tề Tiểu Mỹ khóc thực thương tâm thì lại thở dài.

Nghiêm Tiểu Tâm ngồi bên cạnh thấy mẹ nước mắt như mưa và hình ảnh ba yếu ớt nằm trên giường bệnh thì đối với một đứa trẻ 10 tuổi cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bé cũng lặng lẽ khóc nhưng cũng không dám phát ra thanh âm.

Tề Tiểu Mỹ cũng thông báo cho Nghiêm Liêm biết hiện tại cô đang ở Duy gia và thông báo địa chỉ mới cho anh biết bảo Nghiêm Liêm trực tiếp đến thẳng Duy gia. Khoản chừng một giờ sau Nghiêm Liêm mới đến.

“Tiểu Mỹ đừng khóc, một giờ sau chúng ta sẽ biết Nghiêm Liêm thương thế ra sao, em khóc như vậy làm Tiểu Tâm cũng khóc theo.” Duy mẹ an ủi em gái sau đó đem khăn đưa cho Tiểu Mỹ lau mặt.

Tiểu Mỹ nhìn sang con gái mới cố gắng thu hồi nước mắt. Rồi lại quay sang Duy mẹ nói, “Chị, em ra bên ngoài chờ Nghiêm Liêm trở lại.”

Duy mẹ gật đầu sau đó cũng theo Tiểu Mỹ và Duy ba cùng đi ra ngoài đợi còn Nhược Hề bị chỉ định ở lại trong nhà chiếu cố Tiểu Tâm.

Chỉ còn lại ba chị em ở trong nhà lúc này Nghiêm Tiểu Tâm mới quay đầu cùng Nhược Hề và Duy Hạo hỏi: “Chị Tiểu Hề, Duy Hạo biểu ca, ba ba sẽ không có việc gì chứ?”

Duy Nhược Hề sờ đầu Tiểu Tâm an ủi nói:” Tiểu Tâm yêm tâm, ba ba sẽ không có việc gì.” Mặc kệ dượng bị thương thế nào chỉ cần không có tổn hại đến não thì Duy Nhược Hề khẳng định sẽ có hy vọng.

Duy Nhược Hề ngồi nhớ lại những gì cô nghe được thì cảm giác là là thế nào. Cô cảm thấy dượng bị thương rất kỳ quái, hơn nữa thời đại này làm gì mà còn bạo động.

Hơn một giờ sau nghe được tiếng động cùng tiến khóc ở bên ngoài thì Duy Nhược Hề biết dượng đã trở lại nên vội vàng đi ra đón.

Nghiêm Liêm nằm trên băng ca được người khác khiên vào, trên đùi là một tầng băng gạc. Duy ba cùng một người trẻ tuổi lạ mặt khiên cán còn Duy mẹ đi theo sau cùng Tề Tiểu Mỹ không ngừng khóc.

Sau khi đem Nghiêm Liêm đưa vào nhà người đó lại hướng Tiểu Mỹ thật có lỗi nói: “Nghiêm phu nhân, thực xin lỗi, là tôi không chiếu cố tốt Nghiêm tổng.”

Tề Tiểu Mỹ gương mặt đầy nước mắt nhìn người thanh niên rồi mở miệng:” Cái này không thể trách cậu, nhưng mà Kim Vĩnh tình hình là thế nào xảy ra chuyện? Nghiêm Liêm vì sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”

Lúc này Kim Vĩnh mới đem sự tình nói đầy đủ một lần.

Sang sớm ngày hôm qua Kim Vĩnh cùng Nghiêm Liêm đi đến địa khu Hoa Hạ chuẩn bị xong hợp đồng để sáng hôm nay tìm đối tác ký kết. Không biết là ông chủ bên kia làm ra cái gì chọc giận công nhân, mấy ngàn công nhân chạy đến văn phòng của ông chủ nháo lên. Lúc bấy giờ Nghiêm Liêm cùng Kim Vĩnh cũng đang ở trong văn phòng ký hợp đồng. Trong lúc hỗn loạn không biết thế nào mà Nghiêm Liêm bị người chém trọng thương.

Nghiêm Liêm chính là chân chính thương gia xuất thân mà bổn sự ngoài buôn bán ra thì không có cái gì phòng thân cho nên mới bị nghiêm trọng như vậy mà ông chủ bên kia thì không có chút tổn hại nào.

Duy Nhược Hề càng nghe càng nhíu chặt mày, vì sao cô lại luôn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao người ta làm bị thương người vô tội còn ông chủ chính thức thì không vấn đề gì.

Kim Vĩnh vừa nói vừa nhìn Tề Tiểu Mỹ, “Thấy Nghiêm tổng bị thương tôi liền vọt tới nhưng mà vẫn chậm. Thấy thương thế nghiêm trọng tôi liền đưa Nghiêm tổng đến bệnh viện sau đó liền gọi cho phu nhân. Nhưng không biết thế nào nói nửa chừng liền không thể kết nối được sau liên tục gọi cũng không thông.” Kim Vĩnh cũng cảm thấy kỳ quái không hiểu tại sao.

“Nghiêm tổng phẩu thuật xong liền muốn trở về vì sợ phu nhân lo lắng, đến khi trên đường gần về tới mới liên hệ lại được.”

Tể Tiểu Mỹ cho Kim Vĩnh về nhà nghỉ ngơi xong thì chạy vào phòng cùng Nghiêm Liêm, cả nhà Duy gia cũng không có theo vào vì để không gian lại cho hai vợ chồng.

“Ô ô …Nghiêm Liêm, anh có đau hay không, tại sao lại vội vàng trở về như vậy……”

“Tiểu Mỹ, không cần lo lắng, anh không có việc gì, thật. về sau đi đường chân hẳn là bị tật môt“Tiểu Mỹ, không cần lo lắng, anh không có việc gì, thật. về sau đi đường chân hẳn là bị tật một chút, em sẽ không vì thế mà không để ý anh chứ?” Nhiêm Liêm đối với tai ương của mình cũng rất khó chấp nhận nhưng mà anh lại không có biện pháp nào, ít nhất mệnh vẫn giữ lại được. Vẫn có thể thấy được lão bà cùng con gái cưng. Nói không chừng về sau còn có thể có thời gian bồi lão bà và con gái.

Tề Tiểu Mỹ nghe Nghiêm Liêm nói thì nước mắt rớt càng thêm hung. Tề Tiểu Mỹ cũng biết lão công là đang an ủi cô. Nghĩ đến về sau lão công bị tật Tề Tiểu Mỹ không nhịn được xót xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.