Mặc Trạc

Chương 46: Cởi bỏ gút mắc trong lòng



Duy ba nhẹ nhàng thở ra, xém chút nữa ông đã nói lỡ miệng rồi. Kỳ thật Duy ba cùng Duy mẹ cảm thấy Duy Nhược Hề che giấu như vậy là rất được dù sao càng ít người biết chuyện không gian càng tốt. Bọn họ chút nữa là mắc sai lầm rồi.

Duy mẹ hướng Duy Nhược Hề cười một cái tỏ vẻ không có gì.

“Rau xanh không ô nhiễm?”Duy Kì không có hứng thú với chuyện Duy Nhược Hề ở đâu mua được mà anh lại cảm thấy vô cùng hứng thú với việc thức ăn sạch không ô nhiễm.

Duy Kì có chút hoài nghi đối với việc rau xanh không ô nhiễm này. Cả ngàn năm trước còn chưa có rau sạch không ô nhiễm nha tính chi đến hiện tại hoàn cảnh kém như vậy.

“Dạ, con nghe bạn con nói thế đấy, anh ta còn dùng máy kiểm tra nữa còn nói là một chút ô nhiễm cũng không có.” Chuyện này thì Duy Nhược Hề không nói sai chút nào.

Duy Kì nhìn đồ ăn trên bàn có chút do dự, anh ta sợ hiện tại ăn thật nhiều đến lúc quay trở lại bộ đội trong cơ thể lại mang theo thật nhiều ô nhiễm, anh thật không muốn tra tấn chính mình. Nếu trong cơ thể có một ít ô nhiễm thì có thể chịu đựng được nhưng nhiều quá thì nó trở thành một cuộc tra tấn tàn khốc. Cái loại đau đớn khủng bố đó cực kì bi thảm.

“Tiểu Kì, nhanh ăn nhiều một chút đi, khó khăn lắm mới trở về một chuyến cứ ăn thoải mái đi, nhìn em gầy kìa!” Duy ba gắp thật nhiều đồ ăn bỏ vào chén của Duy Kì.

Duy Kì nghe Duy ba nói thế lại nhìn lại chính cơ thể của mình, bộ dáng tốt như vậy gầy chỗ nào nha. Anh trai thật không có thay đổi, mỗi lần muốn hắn ăn nhiều là lại nói chư vậy. Nhìn lại đồ ăn chất cao như núi trong chén, Duy Kì cắn răng, thôi quên đi đồ ngon trước mắt cứ ăn thoải mái cái đã, cùng lắm thì ráng một lần chịu trận tra tấn khi thanh độc vậy. Duy Kì ăn được vài đũa thì con sâu tham ăn trong bụng lại thức tỉnh.

“Ân, ăn ngon, ăn ngon.” Duy Kì mãnh liệt ăn sạch đồ ăn trong chén lại cầm lên một con cua “cảm giác ăn được đồ ngon thật tốt.” Ăn đến cuối cùng Duy Kì cảm thấy nếu lúc đầu anh trai không bảo hắn ăn nhiều thì một hồi hắn cũng sẽ tự động ăn.

Cơm nước xong, Duy Kì liền bị Duy Hạo lôi kéo đi thư phòng, chắc lại là chuyện trong quân đội. Còn Duy Nhược Hề lại đi vào phòng bếp hỗ trợ rửa chén.

“Tiểu Hề, hình như con không được vui?” Duy mẹ thấy con gái của bà một bộ sầu mi khổ nhãn nên không nhịn được mà hỏi.

“Không có việc gì đâu mẹ, chỉ là con đang nghĩ đến một ít vấn đề thôi.”

Không có việc gì sao? Duy mẹ nhìn Duy Nhược Hề vài lần. Dường như từ khi Duy Kì theo đến đây thì con gái của bà không được vui vẻ lắm, “Tiểu Hề, con không thích chú Duy Kì của con phải không?”

“Đương nhiên không có, chú rất tốt.” Chỉ là cô sợ chú sẽ làm Tiểu Hạo động tâm muốn đi tòng quân. Nhưng ý nghĩ này cô không dám nói cho mẹ cô biết.

“Tiểu Hề là lo lắng cho Duy Hạo mới rầu rĩ không vui phải không?” giọng nói của Duy ba đột nhiên vang lên từ cửa phòng bếp. Xem ra Duy ba rất hiểu con gái của mình.

“Lo lắng cho Duy Hạo?” Duy mẹ lại cảm thấy hồ đồ.

“Đúng vậy, Tiểu Hề lo lắng Duy Hạo bị Duy Kì kể chuyện sẽ động tâm mà muốn tham gia quân ngũ?” Duy ba lại muốn hỏi Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề ngạc nhiên, “Ba, ba làm sao mà biết được?” Chẳng lẽ cô biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?

“Lúc ăn cơm con cứ nhìn chằm chằm Duy Kì cùng Duy Hạo. Đặc biệt là lúc Duy Kì kể chuyện trong quân đội con thiếu chút nữa đem đầu đũa cắn nát rồi.”lúc ăn cơm Duy ba thấy Duy Nhược Hề kỳ lạ, cứ nghe chuyện trong quân là dùng sức cắn đũa.

Duy mẹ lại nhìn chiếc đũa đang cầm trong tay nói:” Hèn gì khi mẹ rửa chén lại thấy có hai chiếc đũa đầu bị nát ra.”

“Tiểu Hề, con không muốn Duy Hạo tham gia quân ngũ sao? Có phải vì con sợ…..” chết trên chiến trường, nửa câu sau này Duy ba thật không dám nói ra thành lời.

“Ba, không lẽ ba không lo lắng sao?” Duy Nhược Hề nhìn Duy ba thắc mắc.

“Ai,” Duy ba thở dài một tiếng, “Nó là con trai của ba làm sao ba không lo lắng cho được. Nhưng mà giờ đây con cùng Tiểu Hạo đã lớn rồi. Các con đều có suy nghĩ của chính mình, mong muốn làm chuyện gì thì cứ việc làm ba mẹ mặc dù lo lắng nhưng sẽ không phản đối mà ủng hộ các con. Duy Hạo muốn theo quân tuy ba lo lắng nhưng sẽ không ngăn cản nó. Vì đó là lựa chọn của Duy Hạo.”

Duy Nhược Hề nghe Duy ba nói như vậy mới phát hiện tâm ý của cô quá nhỏ bé, kỳ thật chỉ cần Tiểu Hạo thích là được rồi. Cô tin tưởng Tiểu Hạo không phải chỉ một chút hứng thú sẽ tùy tiện tham gia quân ngũ, trừ khi Tiểu Hạo vô cùng thích.

Suy nghĩ thông suốt, Duy Nhược Hề không còn buồn rầu nữa, ba người lại tiếp tục dọn dẹp nhà cửa. Bận rộn cả ngày Duy Nhược Hề hôm nay đi ngủ sớm.

Sáng sớm thức dậy Duy Nhược Hề phát hiện Duy Kì cùng Duy Hạo đang ở trong phòng khách tập một bài thể dục rất kỳ quái.

“Tiểu Hạo, sau hôm nay chịu khó vậy, sáng sớm đã chăm chỉ tập thể dục.”

“Chị, em thật khinh bỉ chị, ai nói đây là bài thể dục. Đây là bài tập thể thuật trong quân đội, cái này do chú chỉ cho em đó, chị có muốn học không? Tuy cái này tuy không thể trở thành võ lâm cao thủ gì đó nhưng có thể nâng cao một chút thể lực.” Duy Hạo vừa nói vừa không tự nhiên thực hiện một động tác khó.

“Đúng vậy, Tiểu Hề, con có muốn học hay không, chú chỉ cho con.” Duy Kì cũng vừa hỏi vừa lưu loát làm ra một loạt động tác thoạt nhìn rất khó.

Duy Nhược Hề cũng thấy động tâm, ngày hôm qua Duy ba đã giải tỏa gút mắc trong lòng của cô nên bây giờ cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Duy Kì nữa. Chỉ là nhìn Duy Kì có vẻ mặt thật trẻ không chênh lệch với cô bao nhiêu mà phải kêu bằng chú thì không được tự nhiên cho lắm.

“Dạ được, chú cũng chỉ cho con với.” dù sao cũng đang lúc nhàm chán, hơn nữa có thể giúp cho thân thể khỏe mạnh một chút cớ gì lại không làm.

“Đầu tiên, bộ thể thuật này là giúp chúng ta cường thân kiện thể, nhưng mà không có khả năng chỉ trông cậy vào bộ thể thuật này mà trở thành cao thủ gì đó.” Duy Kì chậm rãi giải thích.

“Bộ thể thuật này chỉ có bảy bảy bốn mươi chín động tác, lúc mới bắt đầu chỉ cần đem 49 động tác này hoàn thành là được. Chờ khi thành thục rồi thì mỗi ngày đem ra rèn luyện vài lần.” Vừa nói Duy Kì vừa đem mỗi động tác chậm rãi làm mẫu cho Duy Nhược Hề xem.

Duy Nhược Hề cũng không phải thiên tài gì, Duy Kì phải dạy cô vài lần, cô mới nhớ rõ cách thức vận hàng từng động tác. Nhưng mà nhớ kỹ với việc đem toàn bộ 49 động tác thực hành lưu loát là một chuyện khác.

Khoản hai giờ sau Duy Nhược Hề đem động tác tiêu chuẩn học thuộc xong. Lúc đầu Nhược Hề còn tưởng rằng chỉ cần qua loa làm giống là được rồi nhưng mà Duy Kì nói mỗi động tác phải thực hiện đúng tiêu chuẩn bằng không thì cũng không có hiệu quả gì. Cho nên Nhược Hề mới cắn răng làm chính xác từng động tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.